Kính chào quý khách 11: Sau mười hai giờ không cần "động não"...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trông Nghiêm Tuần có vẻ bực bội.

Sau khi tốt nghiệp, đã lâu lắm rồi anh ta chưa từng bị ai đối xử như vậy.

Là một thanh niên tài năng luôn được so sánh với những người khác và nên được ghi tên vào sổ cựu sinh viên, mặc dù trình độ của Nghiêm Tuần không bằng một số giáo sư và học giả lớn tuổi, nhưng anh ta vẫn có tiếng nói đáng kể trong nghề.

"Tôi không nghĩ suy đoán của mình sai ở bất kỳ hướng nào."

Nghiêm Tuần trầm giọng nói: "Cho dù có một số chi tiết không hợp lý thì cũng có thể thảo luận, không cần phải ẩu tả như vậy."

Anh ta đã rất khó chịu rồi, nhưng vì lễ độ và phong thái nên đành miễn cưỡng nhẫn nại: "Nếu mấy người cứ phải vô cớ lãng phí thời gian ở đây, tôi còn có việc phải làm không thể đi cùng tiếp..."

"Cậu vừa bảo khách sạn này có thể lột bỏ những phần kém tích cực của con người."

Trang Điệt đột nhiên nói: "Làm sao phân chia được 'hướng đúng'? Anh tự đánh giá à?"

Nghiêm Tuần bỗng xoay người rồi cau mày.

Anh ta nhìn chằm chằm người Trang Điệt, kỳ lạ là không có tức giận tiếp, cũng không có mở miệng mà là đột nhiên trầm mặc.

Nhà thôi miên ở cạnh thấy khó hiểu, xen vào nói: "Đây là vấn đề gì vậy? Mặt tích cực là mặt tốt của mọi người, có thêm mặt tích cực cũng là phần đủ tốt mà."

Mặc dù nhà thôi miên không hoàn toàn chuyên nghiệp, nhưng ông cũng đã quan sát nhiều phương pháp điều trị: "Cơ sở của một nhà tư vấn tâm lý là có thể đánh giá phần tích cực của khách hàng phải không? Chỉ bằng cách này mới có thể đưa ra chỉ dẫn phù hợp..."

"Ta không quyết định được." Nghiêm Tuần đột nhiên nói.

Nhà thôi miên ngẩn người, ngạc nhiên quay đầu.

Nghiêm Tuần dường như không chú ý đến những người xung quanh, anh ta chỉ nhìn chằm chằm Trang Điệt: "Cậu biết tôi? Các người đã điều tra tôi à?"

"Đội chúng tôi chưa từng hợp tác với anh." Trang Điệt lắc đầu, "Tôi đã xem hashtag về anh, anh là mục thứ ba trong tìm kiếm có liên quan đến giáo sư Đỗ."

Trang Điệt không cố ý ghi nhớ những điều này. Cậu chỉ tra cứu tên từng người theo tin tức và đột nhiên nhớ đến phương pháp ghi nhớ liên tưởng mà Lăng Tố đã dạy, vì vậy cậu đã đọc lại tất cả các mục liên quan của những người này.

Trong số các mục liên quan đến giáo sư Đỗ, mục thứ ba là cuộc tranh luận giữa ông và Nghiêm Tuần tại một hội nghị học thuật.

Là đại diện cho thế hệ tư vấn mới, mô hình tư vấn của Nghiêm Tuần khép kín và không thuộc bất kỳ trường phái tư vấn tâm lý lâu đời nào.

"Chủ trương của anh là hạ thấp phong cách cá nhân của nhà tư vấn càng nhiều càng tốt và coi bộ não con người như một cỗ máy tính toán logic cực kỳ tinh vi và phức tạp."

Trang Điệt nói: "Kết hợp các nghiên cứu liên quan về khoa học thần kinh nhận thức, cùng với dữ liệu giám sát và một số lượng lớn các kết luận thống kê, mô hình của anh đã đạt được thành công ban đầu hoặc có thể nói là tốt hơn đáng kể so với mô hình tư vấn truyền thống."

Lý do giáo sư Đỗ và những người bạn già của ông thường xuyên thở dài sau buổi trao đổi học thuật và còn phá lệ tuyển Ngô Lý, một học sinh thường xử lý số liệu trong phòng thí nghiệm cũng là vì điều này.

Đánh giá từ kết quả, cơ quan tư vấn tâm lý do Nghiêm Tuần thành lập chưa lâu và có số lượng nhân viên ít, nhưng với lượng lớn dữ liệu và thiết bị liên quan, nó có thể tùy chỉnh nhanh chóng và đầy đủ các liệu trình điều trị chuyên nghiệp theo tình hình cụ thể của từng khách truy cập.

Kinh nghiệm, kỹ năng thành công và bài học từ sai lầm mà họ đã tích lũy nửa đời người chỉ cần vài phút là có thể bị nhập vào máy.

Những ca bệnh hiếm thấy đã được suy đoán nhiều lần chỉ là một tệp dữ liệu không rõ ràng trong biển dữ liệu lớn rộng lớn.

Tuy nhiên, giáo sư Đỗ đã bị Nghiêm Tuần bác bỏ hoàn toàn và cuối cùng từ bỏ giả thuyết, điều quan trọng nhất là "Nhà tư vấn tâm lý có đủ tư cách để đánh giá khách hay không".

"Tâm lý học tích cực là một nhánh của chủ nghĩa nhân văn, tôi không trong ngành nên không hiểu".

Nghiêm Tuần im lặng một lúc rồi thừa nhận: "Lúc tôi suy đoán, tôi sợ khó khăn nên không đi sâu vào và trực tiếp bỏ qua phần này."

Anh ta không làm khó dễ mà ngồi lại xuống ghế, cầm lấy cây bút trước mặt: "Cậu nói tiếp đi."

Nhà tư vấn đầu trọc ở cạnh khá ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn tới nhìn lui.

Ông chưa từng thấy Nghiêm Tuần chịu thua người ta như vậy.

Vì sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, lại có đủ vốn liếng và sự kiêu ngạo của kẻ có tiền nên rất ít khi nhìn vẻ mặt của người khác, chứ đừng nói đến việc cầm bút ngồi xuống trong một tình huống nực cười như vậy.

"Xem tình hình, thanh niên tóc xoăn kia hẳn là tìm được sơ hở cốt lõi trong suy đoán vừa rồi, vậy nên Nghiêm Tuần mới mới thành thật như vậy được..."

Cộng sự trung niên nhỏ giọng hỏi: "Ông nghe hiểu không?"

Nhà tư vấn đầu trọc lắc đầu. Nói thật thì suy nghĩ của ông cũng giống với Nghiêm Tuần, dù sao thì điểm này cũng quá rõ ràng rồi.

Mỗi người bước vào khách sạn dường như trở nên tốt hơn trong một khoảng thời gian ngắn so với trước đây, bản thân và những người xung quanh cũng hài lòng hơn...

"Giấc mơ cũng không phải không có logic."

Trang Điệt đã quay người đi: "Sở dĩ chúng ta cảm thấy giấc mơ vô lý là vì logic bên ngoài mà chúng ta quen thuộc mâu thuẫn với các quy tắc của tiềm thức sâu xa."

"Nếu muốn tìm ra quy luật thực sự trong giấc mơ, ta phải tạm thời từ bỏ tất cả các phương thức suy nghĩ trong thực tế và suy nghĩ từ góc độ của tiềm thức."

"Vì vậy, quy tắc này phải cần thiết nhất, đủ đơn giản và đủ rõ ràng."

Trang Điệt nói: "Giấc mơ không đủ tiêu chuẩn hay khả năng quyết định điều gì là tích cực, điều gì là tốt và xấu, và điều gì nên loại bỏ."

"Tôi hiểu rồi." Nhà tư vấn đầu trọc bỗng bừng tỉnh, "Lúc trước suy nghĩ thật sự không đủ chặt chẽ, khách sạn trong nháy mắt có thể biết cuộc sống của mỗi người chúng ta à? Chẳng lẽ giấc mơ này có thể đọc được suy nghĩ sao?"

Nhà tư vấn đầu trọc nhìn Nghiêm Tuần, đột nhiên ông hiểu lý do tại sao anh ta lại chịu thua: "Tôi đồng ý với quan điểm của cậu. Bản thân nhà tư vấn không bao giờ có thể hoàn toàn từ bỏ sắc thái chủ quan, vì vậy không bao giờ có thể đưa ra đánh giá một cách hoàn toàn khách quan ​​cho khách hàng..."

Ví dụ, chứng rối loạn lưỡng cực là nỗi đau không hồi kết đối với hầu hết mọi người. Tuy nhiên, nhiều nghệ sĩ trong suốt lịch sử đã dựa vào nguồn cảm hứng dâng trào trong các giai đoạn hưng cảm để tạo ra rất nhiều tác phẩm có sức ảnh hưởng lớn và được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Điều này chắc chắn không phải để minh oan cho chứng rối loạn lưỡng cực, căn bệnh gây đau đớn và tàn phá đến mức chỉ người mắc phải nó mới có thể trải nghiệm cảm giác dày vò như đi tàu lượn siêu tốc.

Tuy nhiên, nếu Van Gogh, người đang chìm đắm trong cảm hứng dâng trào mãnh liệt để tạo ra "Đêm đầy sao", bị cuốn vào giấc mơ này. Liệu có nên giam giữ phần này trong khách sạn và ông thành một người bình thường bình tĩnh hay không, e rằng nó sẽ dẫn đến một cuộc tranh luận kéo dài và kịch liệt.

Cũng như vậy, siêng năng, đam mê và giỏi giao tiếp xã hội là một điều tốt, nhưng ai có thể nói rằng biết kết hợp công việc với nghỉ ngơi và thích ở một mình không phải là một thế mạnh khác đâu?

Còn về tình huống của giáo sư Đỗ thì không cần phải nói thêm, kinh nghiệm và bài học sai lầm tất nhiên là một trở ngại nhưng chưa chắc không phải là hồi chuông cảnh tỉnh để nhắc nhở bản thân mình cẩn trọng hơn trong tương lai.

Nghe Lăng Tố bảo giáo sư Đỗ đã từ bỏ việc đi vào giấc mơ và hiện đang phụ trách điều trị cho những bệnh nhân mới ở bên ngoài, nhà tư vấn đầu trọc thực ra đã bất giác sinh ra lo lắng.

Nếu là trước đây, với tính cách của giáo sư Đỗ, ông sẽ cẩn thận và thận trọng hơn, xác minh và giải quyết vấn đề nhiều lần mới đúng.

Nhưng lần này, người bạn già luôn cẩn trọng lại lựa chọn dễ dàng từ bỏ như vậy, xoay người tìm biện pháp khác...

"Phải có một cái gì đó khác mà chúng ta đã bỏ qua."

Nghiêm Tuần cau mày nhìn Trang Điệt: "Cậu có tìm được quy luật nào khác không? Bọn tôi có thể giúp cậu phân tích..."

Trang Điệt không tiếp tục chủ đề này, bỏ thẳng qua bước đó và nhìn Ngô Lý: "Anh còn thẻ phòng không?"

Ngô Lý thẫn thờ ngồi trong góc.

Từ lúc nãy, hắn có vẻ cực kỳ lạc lõng, vẫn chưa nói một lời nào cho đến bây giờ.

Vẻ mặt hắn hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Trang Điệt một lúc mới phản ứng lại, sờ sờ túi quần rồi gật đầu.

"Không phải là anh hoàn toàn không biết gì về những gì tôi vừa nói."

Trang Điệt nhìn hắn: "Thật ra anh nằm mơ thấy giáo sư Đỗ tranh cãi với đầu óc của bản thân đúng không?"

Sắc mặt Ngô Lý cực kỳ tái nhợt, há miệng thở dốc rồi cuối cùng gật đầu: "Đúng... tôi có mơ thấy."

Nhà tư vấn đầu trọc xoay người, không thể tin nhìn hắn: "Làm sao có thể."

Ngô Lý cúi đầu nói: "Tôi cũng không biết... Khi đó tôi vẫn cảm thấy những giấc mơ này thật là thái quá rồi còn nói đùa với các bạn học của mình."

"Giống hệt như những gì mọi người nói, lần đầu cãi nhau cả đêm, sau đó càng lúc càng ngắn."

"Lần cuối tôi nhìn thấy cái đó... Thứ giống như não bộ kia đã hoàn toàn biến mất,giáo sư Đỗ cũng rời đi."

"Mỗi lần bọn họ cãi nhau, tôi chỉ ngồi ở cạnh nghe nhưng không động đậy hay phát ra tiếng gì.

"Tôi cho rằng đó chỉ là một giấc mơ nên không quan tâm đến nó, chỉ lo lắng không biết mình có bị lượng kiến ​​thức quá tải trong giấc mơ đè nén hay không..."

Giọng của Ngô lý ngày càng nhỏ, một tay trong túi còn đang nắm thật chặt thẻ phòng bên trong.

Hắn bắt gặp ánh mắt của Trang Điệt, nhất thời không nhịn được nữa, giơ tay ra sức ôm lấy đầu: "Cậu không cần nghĩ giúp tôi... tôi nhớ rồi, tôi mới là người ở lại đúng không?"

"Khi tôi ra ngoài không có bóng là vì tôi bị giữ lại trong khách sạn!"

Ngô Lý ôm tay, hoàn toàn cuộn tròn thành một quả bóng, khóc không ra hơi: "Đầu óc của tôi và của giáo sư Đỗ không có gì khác biệt!"

Bàn tay của nhà tư vấn đầu trọc đã đặt lên vai hắn: "..."

"Không sao, tôi sẽ tìm cách." Trang Điệt lấy một cây kẹo mút cho hắn, "Bình tĩnh lại đi."

Ngô Lý vừa bóc kẹo vừa khóc nức nở, khụt khịt nhanh chóng gỡ lớp bọc ra.

Không quan tâm đến cảm xúc của Ngô Lý, Trang Điệt không chậm trễ nữa, trở lại với bảng đen không khí trước, nhanh chóng nói ra phát hiện của bản thân.

...

Ai rời khỏi khách sạn đều để lại một phần ý thức ở bên trong.

Phần ý thức này bị bỏ lại này, tất cả các nhận thức lúc đầu đều hoàn toàn đồng bộ với bản thể... họ thực sự nghĩ rằng họ cũng đã rời khỏi, rằng bản thân tỉnh dậy sau một giấc mơ và trở về hiện thực.

Nhưng thật ra họ đã không còn tham gia vào mọi hoạt động của "chính họ" nữa.

Ở giai đoạn này, bản thân sẽ cảm thấy tốt hơn trước rất nhiều, có thể đáp ứng được kỳ vọng của bản thân và người khác, không còn bị vướng bận bởi một số rắc rối còn sót lại, thậm chí có thể có sự cải thiện đáng kể trong cuộc sống.

Không thể phủ nhận rằng tất cả những thay đổi đó thực sự là do một bộ phận ý thức đã "cản trở" và khiến những rắc rối bị bỏ lại trong khách sạn, không còn khả năng can thiệp vào cuộc sống, công việc và học tập của chính bản thân mình.

Nhưng tình trạng này không thể kéo dài quá lâu.

Cảm giác của phần ý thức đó sẽ dần mất liên lạc với nhận thức của cơ thể, và từ từ tỉnh dậy khỏi ảo giác "rời khỏi khách sạn thuận lợi", và nhận ra rằng mình thực sự đã bị bỏ lại phía sau.

Cuộc sống ngày càng khấm khá hơn, việc học hành, công việc ngày càng suôn sẻ hơn thật là phấn khởi, nhưng tất cả những điều đó đều thuộc về phần thân xác đã rời đi.

Còn bộ phận bị bỏ lại thực ra là suốt ngày ở trong khách sạn, chưa từng ra ngoài.

"Tôi vẫn luôn tự hỏi mục đích giữ im lặng sau mười hai giờ của khách sạn là gì."

"Sau đó, tôi nhận thấy một chi tiết."

Trang Điệt nói: "Tất cả các cuộc cãi vã đều xảy ra vào ban đêm... hay chính xác hơn là sau mười hai giờ đêm."

Cuộc cãi vã nổ ra trong phòng cục xoắn bên cạnh vừa đúng sau mười hai giờ.

Mỗi lần cậu học sinh đó có hành vi kỳ lạ, đều là sau khi cậu ngủ quên trong ký túc xá.

Mỗi lần giáo sư Đỗ về khách sạn lại đấu tranh tư tưởng, thức trắng đêm đọc báo quên cả thời gian, đột nhiên cảm thấy đau đầu, đành phải uống thuốc ngủ.

"Chúng ta đang ở trong tiềm thức... nghĩ về khái niệm này, điều gì yên lặng và điều gì mới đang tranh cãi?"

Trang Điệt xua tay, xóa đi sơ đồ vẽ lúc trước: "Tôi có một suy đoán rất táo bạo..."

"Ôi!" Nhà tư vấn đầu trọc mới chép xong một nửa, vừa ngẩng đầu lập tức thấy chữ viết trên bảng đen bị lau sạch, "Sao lại mất rồi?!"

Nghiêm Tuần đưa tờ giấy của mình sang, nhíu mày nhìn Trang Điệt: "Cậu nói tiếp đi."

"Lệnh cấm này thật ra là để nhắc nhở bản thể bên ngoài chú ý."

Trang Điệt nói: "Sau mười hai giờ không cần "động não"."

Lí do giáo sư Đỗ bị đưa về khách sạn để cãi nhau là do khi đọc luận văn, đầu óc của ông ấy đang hoạt động rất nhanh. Trong đầu tràn ngập các loại suy nghĩ, trong tiềm thức của ông ấy có lẽ sôi động như chợ bán đồ ăn.

Những cuộc cãi vã vặt vãnh vô nghĩa nhưng không dứt ở phòng bên cạnh Trang Điệt thực chất là những suy nghĩ trằn trọc trên giường khi mất ngủ, cứ quẩn quanh trong đại não.

Nếu việc theo dõi giấc ngủ có thể được thực hiện với cậu nam sinh đó, thì mỗi khi cậu ấy đột ngột thức giấc, phần lớn thời gian đó cũng nằm trong giai đoạn REM, khi các sóng não hoạt động.

Trong đêm khuya, tiếng ồn ào quá rõ ràng này sẽ đánh thức ý thức còn sót lại trong khách sạn, sau đó bị cưỡng ép kéo về trong phòng ở khách sạn.

...

Do đó, hai bộ phận ý thức trong và ngoài khách sạn phải đối mặt với một vấn đề cần phải lựa chọn.

Nếu bạn từ bỏ một phần của chính mình, mọi thứ có thể tốt hơn trước nhiều.

Bạn sẽ làm điều này chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro