CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật lâu sau, Dụ Hàn Mặc rốt cục tỉnh táo lại. Trời đã hoàn toàn tối đen rồi, Dụ Hàn Mặc nhìn Dụ Hàn Thần vẫn cúi đầu quỳ như cũ, trong lòng thực phức tạp. Đã muốn như vậy thì cho dù hắn không tình nguyện, thì Dụ Hàn Thần cũng không còn khả năng giống người bình thường nữa. Thích bị quất, thích bị  người thượng, Thần nhi, anh sao có thể cam tâm tình nguyện nhìn em bị kẻ khác đùa bỡn. Như vậy, sau này, đem thân thể và linh hồn em đều giao cho anh đi, để anh hoàn toàn điều giáo em.


“Ăn cơm đi thôi.”


Lạnh lùng bỏ lại một câu, Dụ Hàn Mặc đứng dậy đi vào phòng ăn. Góc áo ngủ màu trắng thoảng qua trước mắt Dụ Hàn Thần, gọi trở về suy nghĩ của y. Ngẩng đầu nhìn thân ảnh Dụ Hàn Mặc rời đi trong bóng đêm, mắt đã sớm khóc sưng lên nay lại trào ra nước mắt. Thẳng đến rốt cuộc thấy không rõ, Dụ Hàn Thần mới buông hai tay vẫn chắp sau lưng xuống , chậm rãi đi về phía phòng ăn. Dù sao cũng đã thừa nhận rồi, vậy an tâm làm một nô lệ đi, đây không phải giống như những gì mình nghĩ sao, vì cái gì, vẫn còn cảm thấy khổ sở......

Dụ Hàn Thần im lặng quỳ gối bên cạnh bàn ăn, trước mặt để một cái tô. Tất cả người hầu đều rời khỏi. Dụ Hàn Mặc biết là Chu thúc an bài, nhưng hắn ngầm đồng ý. Trầm mặc ăn cơm, Dụ Hàn Mặc cảm thấy đồ ăn đều nhạt như nước ốc. Thỉnh thoảng bỏ chút thức ăn xuống tô, Dụ Hàn Thần liền cúi người, hai tay chống xuống đất đỡ thân thể, vùi mặt trong tô dùng đầu lưỡi liếm lên ăn. Động tác thuần thục như vậy, bộ dáng tự nhiên như thế, khiến Chu thúc thấy mà đau lòng tột đỉnh, biểu tình trên mặt Dụ Hàn Mặc vẫn rất bình tĩnh.



Mãi cho đến cơm nước xong vẫn không có ai nói chuyện, đợi Dụ Hàn Thần ăn xong thức ăn, Dụ Hàn Mặc liền đứng lên đi hướng phòng ngủ, để Dụ Hàn Thần lẳng lặng theo phía sau hắn. Tắm rửa, tắt đèn, lên giường ngủ, Dụ Hàn Mặc ngay cả liếc mắt một cái cũng không có xem Dụ Hàn Thần, Dụ Hàn Thần không nghe được mệnh lệnh nên chỉ có thể im lặng quỳ.

Đêm tĩnh đến khiến người phiền lòng. Dụ Hàn Mặc nằm trên giường chợp mắt, có thể nghe được tiếng hít thở rất nhẹ của Dụ Hàn Thần. Nếu đã muốn quyết định cho Dụ Hàn Thần làm nô lệ của hắn, như vậy về sau hắn nhất định phải đối mặt thân phận này. Thần nhi, chúng ta đều không có đường lui, từ giờ trở đi, em phải chuẩn bị tốt nhận anh cứu tế cho hết thảy.

Căn bản không biết bản thân ngủ khi nào, thời điểm Dụ Hàn Mặc tỉnh lại trời đã hoàn toàn sáng, Dụ Hàn Thần vẫn duy trì tư thế quỳ tiêu chuẩn như cũ, một đêm không ngủ.


“Lại đây.”



Dụ Hàn Thần nghe lời đi tới, để tay Dụ Hàn Mặc có thể dễ dàng nâng lên cằm y, hai tròng mắt sâu thẳm thẳng tắp chiếu vào đáy mắt.



“Không ai dạy em buổi sáng cần gọi chủ nhân rời giường sao? Quy củ đơn giản như vậy cũng không biết? Muốn ta từng chút từng chút dạy cho em sao?”

“Chủ nhân.” Dụ Hàn Thần nghe không ra cảm xúc của Dụ Hàn Mặc, chỉ có thể kiên trì trả lời: “Thần nhi không biết nên gọi chủ nhân rời giường lúc nào.”

“ Vậy ý Thần nhi là, chủ nhân không đúng ?”


Dụ Hàn Mặc buông tay ngồi dậy cúi đầu nhìn Dụ Hàn Thần, khí thế từ trên người phát ra khiến Dụ Hàn Thần có chút sợ hãi.

“Không phải, chủ nhân, Thần nhi không có ý tứ này......”


“Vậy Thần nhi nói chủ nhân sai rồi?”

“Chủ nhân......” Dụ Hàn Thần ngẩng đầu, khóe mắt đỏ lên, lại không biết giải thích thế nào.

“Ha ha." Dụ Hàn Mặc đột nhiên cười, xoa mặt Dụ Hàn Thần một chút. “Thần nhi buổi sáng liền bắt đầu phạm sai lầm, xem ra phải dạy dỗ lại thật tốt rồi.”

Dụ Hàn Mặc đứng lên kéo bức màn ra, đứng bên cửa sổ, thanh âm lại trở nên lạnh lùng: “Về sau mỗi ngày buổi sáng sáu giờ rưỡi gọi ta rời giường, sớm hoặc chậm một phút đồng hồ một roi, tự mình nhớ cho kĩ. Buổi tối bảy giờ là thời gian tổng kết sai lầm của em, sai một lần mười roi. Nếu không nhớ được mà nói, hậu quả tự mình gánh vác."



“Vâng, chủ nhân.”


“trước khi ăn điểm tâm chạy vòng quanh nhà mười vòng, nếu ta ăn xong rồi mà em còn chưa chạy xong, điểm tâm của em liền miễn. Còn nữa....” Dụ Hàn Mặc liếc nhìn thân thể Dụ Hàn Thần chỉ mặc một cái quần. “Đừng để ta nhìn thấy trên người em có thứ gì không nên có."


Dụ Hàn Thần hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại được, tự lột bản thân trần như nhộng. "Vâng, chủ nhân.”



Dương quang xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu đến trên người Dụ Hàn Thần. Thân thể thiếu niên đang run nhè nhẹ, làn da trắng nõn phản xạ màu sắc ánh sáng mặt trời, đường cong lưu sướng trên dáng người hoàn mỹ, mầm non giữa hai chân thuận theo rủ xuống. Hơi cúi đầu, tư thái rất phục tùng, để người nhìn cảm thấy thực thoải mái.


Dụ Hàn Mặc lại tổng cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Nghĩ nghĩ, hắn xoay người đi hướng tầng hầm ngầm. Nếu khối thân thể này về sau chỉ có thể thuộc về mình, như vậy, vẫn nên có chút thứ gì đó biểu hiện quyền sở hữu.



Dụ Hàn Thần không rõ cho nên đi theo, sau khi thấy rõ ràng là đi hướng tầng hầm ngầm tâm lập tức co rút, nhưng Dụ Hàn Mặc cũng không cho y quá nhiều thời gian sợ hãi, cầm một bộ xiềng xích đeo cho y, rồi mới bảo y có thể đứng lên.


“Chủ nhân?”


Dụ Hàn Thần cúi đầu đứng trước mặt Dụ Hàn Mặc, xiềng xích rất nặng, thành một tứ giác đem tay chân y đều xích vào cùng nhau. Đứng gần như vậy, y có thể ngửi được hương vị khiến y hoài niệm trên người Dụ Hàn Mặc, nhưng không dám hít mạnh một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân một cử động cũng không dám.

Dụ Hàn Mặc nâng đầu Dụ Hàn Thần lên, khiến y đối diện mình, thực vừa lòng nhìn đến ánh mắt kia có ỷ lại có hoảng sợ và một chút chờ mong. Đột nhiên bá đạo hôn lên, Dụ Hàn Mặc hung hăng cắn cắn, tay cũng du tẩu trên người Dụ Hàn Thần, thỉnh thoảng đốt lửa. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng hắn biết mình rất thích nụ hôn ngày hôm qua.




Dụ Hàn Thần nhắm mắt lại, hơi hơi mở miệng, tiện cho Dụ Hàn Mặc luồn đầu lưỡi vào trong miệng y tùy ý đoạt lấy, đồng thời cũng đang cố gắng đáp lại. Mỗi khi tay Dụ Hàn Mặc đụng tới điểm mẫn cảm thân thể y đều sẽ rõ ràng run rẩy lên, mà Dụ Hàn Mặc luôn là trêu chọc tại chỗ mẫn cảm của y, chỉ chốc lát, Dụ Hàn Thần hô hấp liền ồ ồ lên, thân thể cũng mềm nhũn, toàn tựa vào trên người Dụ Hàn Mặc mới không có trượt xuống, phân thân đã sớm bất tri bất giác ngẩng đầu lên.



“Chủ nhân......” Thật vất vả đến khi y cảm thấy không khí trong phổi đều bị hút khô rồi, đầu cũng rất choáng, Dụ Hàn Mặc mới buông ra để y thở.


Tầng hầm ngầm có để một giường đôi, Dụ Hàn Mặc một phen ôm lấy Dụ Hàn Thần đi tới. Hắn đã nghẹn thật lâu rồi, lại là do một nụ hôn buổi sáng càng khiến cho dục vọng của hắn cứng như sắt, cọ lên bụng Dụ Hàn Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro