CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




  “Thần nhi biết sai chỗ nào rồi sao?” Dụ Hàn Mặc tiếp tục lấy từ trên tường xuống một chiếc roi ngắn, quăng trong tay hai phát. Loại này roi là da trâu biên chế, mỗi một tấm da trâu đều được ngâm trong mị dược hơn một tháng, đợi đến khi hoàn toàn ngấm hết lại lấy ra hong khô, sấy khô hơn mười lần, dùng sáp du thật dày bao lại đặt trong băng, quá mấy chục ngày lấy ra đặt dưới ánh nắng cho hoàn toàn giãn ra, lại ninh nhanh qua một lần, cuối cùng làm thành roi. Loại roi này trước khi dùng ngâm vào trong nước đánh lên thân thể sẽ không sưng, chỉ lưu lại dấu vết màu hồng, nhưng đau tận xương cốt, cốt nhục dưới làn da đều bị đập nát, còn có một chút mị dược thấm vào, để người ta trong cực hạn thống khổ lại thể nghiệm đến mỏng manh khoái cảm. Nhưng nếu không ngâm nước đánh vào trên người sẽ càng đau, cũng không có tác dụng của mị dược.


  “Thần nhi đã biết, chủ nhân.” Dụ Hàn Thần rất sợ hãi roi trong tay Dụ Hàn Mặc, thanh âm trả lời cũng có chút run rẩy.

  “Tự mình lặp lại, ta không nói ngừng thì không được ngừng.”

“Vâng, chủ nhân. Khi trả lời câu hỏi của chủ nhân không thể xưng 'em'......”



  Thanh âm của Dụ Hàn Thần hơi khàn khàn, vừa rồi kêu thảm thiết khiến cổ họng y bị thương, hiện tại bởi vì không ngừng lặp lại những lời này mà càng thêm đau đớn, nhưng y tận lực khiến bản thân nói rõ ràng một chút.


Dụ Hàn Mặc đứng một bên không nhìn Dụ Hàn Thần cũng không bảo ngừng, khiến cho y luôn ở đó lặp lại mấy câu kia.

  “....... Trả lời câu hỏi của chủ nhân phải thêm 'Chủ nhân', chủ nhân có mệnh lệnh phải lập tức hoàn thành......”

Dụ Hàn Thần thực cố gắng duy trì quỳ tư, nhưng sáu mươi đằng điều vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của y, mệt mỏi một khắc cũng không ngừng tập kích y, ý thức bắt đầu từng trận mơ hồ, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, thân thể thẳng thắn bắt đầu lắc lư.

  “Trả lời chủ nhân..... Phải thêm 'Chủ nhân'...... Chủ nhân có mệnh lệnh...... Phải, lập tức hoàn thành...... A !”



Không biết khi nào Dụ Hàn Mặc đã đi tới trước người y, roi trong tay lưu lại trước ngực y một dấu vết, vẫn không nói lời nào, chỉ là chờ y tiếp tục nói.




  Đau đớn giúp Dụ Hàn Thần thanh tỉnh một chút, khi thấy rõ trước mắt là Dụ Hàn Mặc, trong lòng liền hơi run run, lập tức lặp lại càng thêm rõ ràng.


Thanh âm khàn khàn quanh quẩn trong tầng hầm ngầm rộng rãi. Dụ Hàn Thần bị cơn buồn ngủ đánh ập tới, thời gian dài quỳ gối đau đến như kim đâm. Sau lưng, cái mông và trước ngực không có chỗ nào không đau, Dụ Hàn Thần cảm thấy chính mình đang bị hút vào một lốc xoáy khổng lồ, ý thức y kháng cự cố gắng duy trì thanh tỉnh, nhưng vẫn bị một cỗ cự đại lực lượng kéo về phía trước.....

  “..... Ân.....” Trước khi ý thức của Dụ Hàn Thần biến mất, roi của Dụ Hàn Mặc đã chính xác vô cùng đánh vào trước ngực y, dừng ở vết thương lúc trước, so với vừa rồi càng đau hơn.


Dụ Hàn Thần dùng sức mở mắt ra, nhưng cảnh tượng trước mắt rất mơ hồ, y có thể nghe được tiếng của chính mình, nhưng đã không biết bản thân đang nói cái gì, vô luận cố gắng như thế nào cũng không khống chế được thân thể. Roi của Dụ Hàn Mặc luôn theo phương hướng thân thể y nghiêng đổ mà đánh xuống, nhưng tùy theo thân thể y lại có thể ngả hướng bên khác mà ăn một roi nữa......


Không biết bản thân lắc lắc qua bao lâu, chỉ cảm thấy cuối cùng đã chống đỡ không nổi, Dụ Hàn Thần rốt cục ngã xuống, cuộn lại dưới cơn roi của Dụ Hàn Mặc, mỗi một roi đánh xuống thân thể đều sẽ giật lên một chút, nhưng giờ ngay cả khí lực động đậy cũng không có, trong miệng còn đang lặp lại những lời này, chỉ là đã thoát phá không chịu nổi, tất cả đều là vô ý thức nỉ non.



  “Chủ nhân...... Ân...... Đau.....”

Dụ Hàn Mặc ném roi, xoay người ôm lấy Dụ Hàn Thần, lại là thanh âm ôn nhu như vậy: “Thần nhi, đừng ngủ, ngủ chủ nhân liền tức giận, ngoan, đứng lên, tiếp tục nói.”


  “Ân, chủ nhân, không nên tức giận, Thần nhi không ngủ.....”

Dụ Hàn Mặc gắt gao ôm lấy Dụ Hàn Thần, để đầu của y vùi vào lồng ngực hắn. Thần nhi, em trong lúc vô ý thức nhớ kỹ những lời này về sau sẽ chủ đạo sinh hoạt của em, ảnh hưởng tư duy của em, khiến em mất đi bản thân, sinh mệnh còn lại đều không thể ly khai sự khống chế của anh. Thần nhi, anh vẫn không đành lòng đánh vỡ em. Khiến cho anh chưởng khống em như vậy đi, để em không rời khỏi anh......



  Khi Dụ Hàn Mặc ôm Dụ Hàn Thần đi ra tầng hầm ngầm đã là một ngày một đêm sau. Chu thúc vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, khi biết toàn bộ sự tình trải qua mặt hắn đã toàn là nước mắt.


"Chu thúc." Trong thanh âm Dụ Hàn Mặc cũng tràn đầy mỏi mệt. "Tìm bác sĩ trị thương cho Thần nhi, để y nghỉ ngơi thật tốt, tỉnh lại thì nói cho ta biết."



Nói xong vừa cất bước, Chu thúc đã mở miệng: "Thiếu gia, cậu thật sự nhẫn tâm như vậy với Thần thiếu gia sao? Thiếu gia......"



Lời Chu thúc nói mang theo khóc âm, tất cả đều là cầu xin.


Dụ Hàn Mặc dừng lại, ôm Dụ Hàn Thần cũng không quay đầu lại mà đi về phòng ngủ. Ta nhất định phải nhẫn tâm như vậy với y, sẽ không tái do dự. Ta muốn y chỉ thuộc về một mình ta, ta muốn trong lòng y ngoại trừ ta thì cái gì cũng chứa không nổi.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro