Chương 5 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5:

Sau lần bị Tôn Thanh Hạ im lặng cự tuyệt, mấy ngày kế tiếp, cảm xúc của Diệp Tân luôn không tốt, ăn uống hay làm việc đều chung dáng vẻ chán chường, mệt mỏi.

Cha mẹ Diệp sao có thể không nhận ra tâm trạng thất tình của con trai, liền chủ động giúp con trai xin nghỉ phép trước lịch nghỉ năm mới, để cậu ở nhà điều chỉnh tâm tình. An ủi nhiều hơn nữa cũng chỉ đổi lại tiếng thở dài.

Lúc nhận được cuộc gọi từ Tôn Thanh Hạ, Diệp Tân đang dùng cơm. Mẹ Diệp khẽ gọi mấy lần cậu mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, lấy lại tinh thần.

"Dạ?"

Mẹ Diệp chỉ chỉ phòng khách: "Hình như có người gọi điện cho con?"

Lúc này Diệp Tân mới nhận ra điện thoại của mình đổ chuông.

Mãi đến khi cầm điện thoại lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, sự hỗn độn trong đầu cậu mấy ngày nay mới dần tỉnh táo.

"Alo?" Diệp Tân nhẹ giọng hỏi, vì quá căng thẳng nên đầu ngón tay siết chặt di động đến trắng bệch.

Giọng nói của Tôn Thanh Hạ vang lên từ đầu bên kia: "Ăn cơm chưa?"

Diệp Tân không rõ hắn có ý gì, chần chừ đáp: "Ăn rồi".

Thanh âm truyền tới có vẻ tiếc hận: "Haizzz~ tôi đang định mời cậu đi ăn, thôi vậy coi như......"

"Tôi vẫn chưa no".

.

Hai phần thịt bò Kobe nướng sốt tiêu đen, hai phần súp nấm hương, một phần hàu nướng, một phần sushi cá nóc, một phần natto đậu nành lên men.

Tôn đại thiếu gia thoạt nhìn khá vui vẻ, cắt một miếng thịt bò nhỏ bỏ vào miệng, tỉ mỉ nhai. Hắn nhìn Diệp Tân, phát hiện người đối diện nãy giờ ngay đến một miếng nhỏ vẫn chưa ăn, liền hỏi:

"Không phải cậu nói chưa no à? Sao không ăn?"

Diệp Tân cúi đầu không dám nhìn Tôn Thanh Hạ, chậm rãi uống một ngụm canh.

Tiếu ý trên mặt đối phương khiến cậu bất giác nhận ra giọng nói vội vàng qua điện thoại của mình khi nãy rất có thể làm người nghe khó chịu.

"Tôi có chuyện quan trọng cần nói, cậu ăn đi, xong tôi sẽ nói cho cậu biết." Tôn Thanh Hạ híp mắt cười nói.

Trong mắt Diệp Tân ánh lên sự mờ mịt khó hiểu, cậu chợt nghĩ câu "Người thoạt nhìn đứng đắn chưa chắc đã nghiêm nghị" mà bạn cùng phòng địa học từng nói quả nhiên không sai.

Lời này được Tôn Thanh Hạ áp dụng cực kỳ nhuần nhuyễn.

Mấy ngày nay vốn cậu đang lâm vào trạng thái chán ăn, hơn nữa trước khi ra khỏi cửa đã dùng bữa tối nên hiện tại trước mặt bày một bàn thức ăn lớn, Diệp Tân chỉ khẽ mím môi, từng miếng từng miếng nhỏ cố nuốt.

Mãi đến khi cậu thực sự ăn không nổi nữa mới ngẩng đầu nhìn Tôn Thanh Hạ, phát hiện hắn đã ăn xong từ bao giờ, đang tỏ vẻ cực thích thú ngắm cậu.

Diệp Tân thoáng đỏ mặt, đặt nĩa xuống, không chắc chắn hỏi: "Ngài..... có chuyện gì?"

Tôn Thanh Hạ giả vờ suy nghĩ, chăm chú suy tư hồi lâu, rồi bất chợt trong mắt hiện lên ý cười gian xảo: "Không tính là đại sự gì, căn bản chỉ muốn cùng cậu ăn một bữa cơm thôi".

Thực sự quá xấu xa, Diệp Tân lén bĩu môi. Cậu thầm nhắc bản thân không nên mong đợi hão huyền gì nữa.

"Chỉ là ngày hôm ấy cậu hỏi tôi, có cảm thấy hài lòng hay không...."

Diệp Tân sửng sốt.

Trái tim trong nháy mắt điên cuồng loạn nhịp, gương mặt căng cứng cho thấy nội tâm cậu bất an ra sao, ngay đến bản thân cậu cũng không biết mình lây đâu ra dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt gian xảo đối diện, đợi đối phương "tuyên án".

Thấy hắn thu lại nụ cười, dáng vẻ bất chợt nghiêm nghị khiến Diệp Tân thoáng ngơ ngẩn. Ngơ ngẩn hệt như ngày ấy, khi lần đầu tiên gặp đối phương.

Tôn Thanh Hạ hiển nhiên hiểu mọi biến hóa trong cảm xúc của Diệp Tân, nhấn mạnh từng chữ:

"Tôi nghĩ có lẽ bản thân cảm thấy hài lòng, nếu không......sao tôi có thể nảy lên suy nghĩ muốn ở cùng cậu trọn đời".

Chương 6:

Diệp Tân được Tôn Thanh Hạ kéo tay ra khỏi nhà hàng.

Vì lúc đứng dậy cậu không cẩn thận làm rớt đĩa, bước đi còn loạng choạng đụng phải người qua đường.

Chẳng qua dù có thêm nghìn vạn thứ không cẩn thận nữa, cậu cũng không thèm đoái hoài tới.

Bởi nơi sâu thẳm trong lồng ngực, trái tim chân chân thực thực đang điên cuồng nổi trống, pháo hoa bay loạn.

Tôn Thanh Hạ nhìn dáng vẻ này của cậu vừa bực vừa buồn cười. Lúc hai người ra đến cửa, hắn dừng bước, xoay người đối mặt với Diệp Tân, giả bộ thất vọng nói: "Nếu cậu không muốn, coi như hôm nay tôi chỉ đơn thuần mời cậu một bữa là được".

Đại não Diệp Tân vẫn đang đắm chìm trong thế giới nào đó chưa kịp phản ứng, lúc sau mới hiểu rõ ràng Tôn Thanh Hạ vừa nói gì, đỉnh não giật một cái.

"Không phải không phải không phải, tôi có thể".

Cậu cúi đầu, từ góc độ này Tôn Thanh Hạ có thể dễ dàng nhìn ra vành tai ửng đỏ của cậu, sau đó một giọng nói rầu rĩ truyền đến:

"Tôi đồng ý".

Diệp Tân không thấy được lúc này Tôn Thanh Hạ mỉm cười hài lòng ra sao.

.

Mùng sáu tháng giêng, sắc trời âm u không có tuyết.

Mẹ Tôn buông chiếc áo khoác lông cừu vừa được tặng xuống, hỏi Tôn Thanh Hạ:

"Thằng bé mà ba con giới thiệu... con cũng đã gặp rồi, có suy nghĩ gì không?"

Tôn Thanh Hạ thay đổi sắc mặt, thân thiết trả lời bà: "Mẹ, cảm ơn mẹ, cũng cảm ơn ba".

Mẹ Tôn thoáng kích động, nhưng đột nhiên lại cảm thấy khó chịu. Buổi chiều ba năm trước đây, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, Tôn Thanh Hạ bị cha Tôn đuổi ra khỏi nhà, đành phải đến công ty ở một thời gian.

Mãi đến 2 tháng sau, Tôn lão gia tử nghĩ đã đến lúc, liền nhắc tới việc này trên bàn cơm, thuận miệng nói "Không tồi tệ quá là được" khiến sắc mặt cha Tôn tái mét.

Tôn lão gia tử thuyết giáo, con cũng sống đến cái tuổi này rồi, còn khúc mắc thị phi nào chưa thấy qua, sao nhất định phải phân rõ trắng đen với con trai mình?

Mẹ Tôn sớm đã mềm lòng thỏa hiệp cũng không nỡ để con trai chịu khổ bên ngoài, chỉ mong Tôn lão gia tử mau chóng khuyên cha Tôn. Chuyện qua 2 tháng, cha Tôn ngoài miệng vẫn tỏ vẻ không nghe khuyên giải, nhưng cuối cùng vẫn "thả tay", gật đầu đồng ý cho Tôn Thanh Hạ về nhà.

Đến khi Tôn Thanh Hạ chuyển về nhà, không ai nhắc đến chuyện này nữa, kể cả sau này, cha mẹ Tôn cũng chỉ nói bóng nói gió muốn hắn có người yêu, không đề cập rõ ràng đối phương là nam hay nữ.

Lần này cha Tôn chủ động tìm đối tượng nam cho hắn, chứng tỏ trong lòng đã hoàn toàn không còn khúc mắc.

Con trai do mình nuôi lớn dạy bảo, tức giận hơn nữa cũng chỉ là lo lắng thôi, nào có chuyện ghi thù dai dẳng. Mẹ Tôn nhớ tới chuyện cũ, viền mắt ươn ướt, bà đưa tay xoa gò má con trai, đau lòng nói: "Ba con đánh con cũng vì....."

"Được rồi mẹ!" Tôn Thanh Hạ áp tay lên tay mẹ Tôn, ngắt lời bà, "Dấu tay sang đến ngày thứ hai đã hết, con cũng không thấy đau, hiện tại hai người không còn giận con nữa, dù con phải chịu mười cái bạt tai cũng đáng".

Đúng lúc này Tôn lão gia tử bước từ trên lầu xuống, giọng nói mang theo vài phần ý cười: "Về phần Diệp Tân, cậu nhóc này rất tốt, các con thích thì ta cũng thích".

.

Đêm tối, nhà nhà sáng đèn.

Tôn Thanh Hạ ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vầng sáng mờ nhạt chiếu qua tấm rèm cửa từ căn nhà đối diện, tròng mắt tối đen không rõ cảm xúc.

Ngay đến chính hắn cũng cảm thấy sợ bản thân mình khi có thể năm này qua năm khác nhìn ngôi nhà kia, không sợ người sau cửa sổ nhận ra hơi thở mãnh liệt tồn tại.

Có đôi khi hắn không thể phân biệt rõ ràng, tầm mắt luôn bất giác lia đến ngôi nhà tường trắng ngói đen kia là thói quen hay cố ý chọn thời điểm thích hợp, muốn biết người bên trong làm gì.

Nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn đang mong chờ điều gì?

Tôn Thanh Hạ phì cười.

Từ ngày hắn đích thân đặt tay người hắn yêu vào tay cô gái kia, mọi con đường đều đã bị chặt đứt.

Chương 7:

Sau bữa cơm cùng Tôn Thanh Hạ, đêm đó về nhà, Diệp Tân mất ngủ.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, sắc mặt cậu uể oải, bọng mắt thâm xì trông không khác mắt gấu mèo là mấy, dọa mẹ Diệp hoảng sợ.

"Sao sớm vậy đã dậy?"

"Con còn phải đi làm mà." Diệp Tân vừa đánh răng vừa lúng búng trả lời.

Mẹ Diệp thấy cậu như vậy, cho rằng cậu vẫn còn chìm trong bể tình đau khổ của mấy ngày qua: "Nếu con không tập trung làm việc được thì đừng miễn cưỡng bản thân".

Diệp Tân dùng sức lắc đầu khiến bọt kem đánh răng bay loạn: "Không được, con sẽ bị đuổi mất".

Giọng nói cùng động tác quá mức sinh động kia làm mẹ Diệp giật mình. Tối qua Diệp Tân mới ăn được nửa bát cơm đã bị một cuộc điện thoại kéo ra ngoài. Không những thế cậu còn vội vàng sửa soạn bản thân, so với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch không chút sức sống trước đó tương phản một trời một vực.

Vừa nhìn đã biết người gọi tới là ai.

Có thể khiến Diệp Tân như vậy chỉ có thể là người kia.

.

Bước ra khỏi công ty, Diệp Tân thấy bên phố đối diện đang đỗ một chiếc xe rất quen mắt. Trái tim nhỏ bé thịch một tiếng, bước chân theo nhịp tim càng nhanh hơn, đến gần ngó vào bên trong, người ngồi ghế lái quả nhiên là Tôn Thanh Hạ, hắn cười rõ tươi, đôi mắt hoa đào cong cong, xem ra cực kỳ vui vẻ.

Cậu kiềm chế không được nỗi lòng, như bị thôi miên từng bước lại gần, ngay cả vũng nước dưới chân cũng quên tránh, để mặc nước do tuyết tan bắn lên giày da. Diệp Tân cúi người, đưa đầu vào trong xe: "Ngài tới tìm tôi sao?"

"Nếu như nhớ không lầm, gần đây tôi không còn hẹn ăn cơm với mục đích xem mắt với ai khác nữa".

Diệp Tâm cuống lên, vội mở cửa lên xe.

"Sao ngài biết tôi làm ở đây?"

Tôn Thanh Hạ đáp: "Theo mùi của cậu mà đến".

"....."

Diệp Tân thầm nghĩ anh biến thành chó rồi à, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng.

Tôn Thanh Hạ bật cười, bất giác cảm thấy Diệp Tân đúng là con mèo nhỏ dễ thương lanh lợi, rất muốn xoa xoa mái tóc đen mềm mượt trên đầu cậu xem xúc giác ra sao.

"Bây giờ tính đi đâu? Ăn cơm sao?" Diệp Tân lớn gan lén nhìn nửa sườn mặt Tôn Thanh Hạ.

"Ừ".

.

Lúc Tôn Thanh Hạ thoải mái xách đồ bước vào Diệp gia, không chỉ cha mẹ Diệp kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay đến Diệp Tân cũng đứng không vững.

Đặt quà gặp mặt lên bàn, Tôn Thanh Hạ lễ phép mỉm cười: "Đột ngột tới, cháu có phần lễ nhỏ xin hai bác đừng chê".

Diệp gia cũng làm thương nghiệp, buôn bán không tệ, nhưng so với Tôn gia quả thật không đáng kể, chênh lệch như cách cả một thế hệ. Cha Diệp dù không phải là người ưa nịnh hót, nhưng vẫn không thể có thái độ bất mãn gì trước Tôn Thanh Hạ.

Ông mời hắn ngồi xuống, mẹ Diệp cũng gọi dì giúp việc bưng trà ngon lên. Nếu như hôm nay chỉ bàn chuyện công việc bình thường, Diệp gia nhất định nằm ở thế bị động, mặc người định đoạt. Còn nếu hôm nay bàn việc tư, vậy cha mẹ Diệp thân làm trưởng bối, vì con trai phân ưu, dù tức giận nhưng không thể làm quá.

Từ trước đến nay cha Diệp luôn lí trí, ông biết nếu quá nịnh nọt lấy lòng, người khó chịu, thua thiệt chỉ có thể là Diệp Tân.

"Khó có dịp Tôn thiếu gia đến chơi, tất nhiên hoan nghênh còn không kịp, nào có chuyện ghét bỏ". Cha Diệp nói.

Tôn Thanh Hạ cười: "Bác gọi cháu Thanh Hạ là được" rồi nhìn Diệp Tân bên cạnh, "Mỗi lần Diệp Tân gặp cháu đều 'ngài' này 'ngài' kia, xem ra là học từ bác trai rồi!"

Diệp Tân biết hắn đang trêu chọc mình, gương mặt đỏ bừng nóng hổi.

Thật ra không phải là ảnh hưởng từ cha Diệp, mà vì Diệp Tân luôn đặt Tôn Thanh Hạ ở một vị trí cao hơn mình rất rất nhiều, luôn quá khó với tới.

Cha Diệp thấy đối phương luôn miệng gọi "bác trai" liền thoáng nghi hoặc nhìn Tôn Thanh Hạ từ lúc bước vào cửa đều duy trì nụ cười thành thật, lễ phép. Xem ra con người Tôn Thanh Hạ không khó ở chung, không như lời đồn bên ngoài.

Ông đảo mắt nhìn Diệp Tân, thái độ như một vị trưởng bối hiền hòa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nghiêm giọng hỏi: "Chuyện giữa cậu và con trai tôi định tính như thế nào?"

"Diệp Tân chưa nói với bác ạ?" Tôn Thanh Hạ có vẻ hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Diệp Tân một hồi, "Hôm qua cháu đã cầu hôn với em ấy".

Một câu toàn diệt.

.

Tôn thiếu gia làm việc quả nhiên hiệu suất cao.

Sau khi tiễn Tôn Thanh Hạ ra về, ba người một nhà họ Diệp không khỏi nghĩ.

Cha mẹ Diệp nhìn chằm chằm Diệp Tân.

Diệp Tân không dám nhìn họ, cố sức bình tĩnh sao cho bước chân không giống như đang chạy về phòng.

Lăn lộn trên giường hai vòng, cậu lại phát hiện trái tim vẫn chưa bình ổn, bèn tiếp tục lăn thêm hai vòng nữa.

Lăn rồi lại lăn lăn lăn, tự nhắc bản thân về ước muốn trong mơ.

Chương 8:

"Tiểu Hạ, rảnh rỗi thì tới cùng ông nội đánh ván cờ đi".

Thấy Tôn Thanh Hạ muốn vào nhà, Tôn lão gia tử gọi hắn lại.

Hai ông cháu cùng tới thư phòng, Tôn lão gia tử ngồi xuống bắt đầu tỉ mỉ bày bàn cờ. Tôn Thanh Hạ cũng bày theo, cười nói: "Ông nội biết rõ cháu không bằng ông mà, còn gọi cháu chơi làm gì".

Lão gia tử nói: "Cả ngày đối cờ cùng mấy lão già nhàm chán kia không vui".

Tôn Thanh Hạ bật cười, đẩy quân cờ đỏ lên trước.

Yên lặng một lúc đã qua nửa ván cờ, hai phe luôn ở thế giằng co, không phân biệt được thắng thua.

"Chơi cờ là để thư giãn, thắng thua không cần thiết." Tôn lão gia tử đột nhiên lên tiếng.

"Ông nội nói phải." Tôn Thanh Hạ cười đáp, rồi tiếp tục đặt suy nghĩ vào bàn cờ.

Tôn lão gia tử không quan tâm hắn có nghe hay không, thuận miệng hỏi: "Thanh niên mấy đứa bình thường hẹn hò thế nào?"

Sau khi đẩy con "xe" chiếm vị trí trọng yếu của đối phương, chặn đường lui của quân "mã" đen, Tôn lão gia tử tiếp tục nói: "Ông vốn không đồng ý cha mẹ cháu vội vàng chuyện này. Dù ông đã già, nhưng vẫn hiểu rõ mọi thứ, cháu không cần miễn cưỡng bản thân, làm gì có chuyện vừa gặp đã thấy thích hợp".

Tôn Thanh Hạ không hề sốt ruột khi thấy bản thân hết đường lui quân, nghe ông nội nói xong chỉ khẽ mỉm cười, liều lĩnh đẩy con "tốt" cuối cùng trong tay.

Hắn đáp: "Đến tận tuổi này cháu vẫn chưa từng chính thức quen biết ai, huống hồ.....", Tôn Thanh Hạ ngập ngừng: "Mấy ngày nữa cháu sẽ dẫn cậu ấy về cho ông nội gặp, cậu ấy rất thú vị".

Hắn chăm chăm nhìn bàn cờ, vẻ mặt không rõ tâm tình, nói tiếp: "Phải thử tiếp nhận mới có bắt đầu mới, không phải sao?"

Nếu không..... lẽ nào phải nhận thua cả đời.

.

.

.

Diệp Tân bình thường luôn trầm tĩnh, ít nói, nhưng gần đây đồng nghiệp của cậu phát hiện cậu đang dần thay đổi, tâm tình có vẻ thoải mái hơn nhiều, thấy ai cũng nở nụ cười, làm việc gì cũng trôi chảy, không chút áp lực. Hơn nữa vẻ mặt lúc nào cũng hồng hào, hoa đào đua nở.

Nơi Diệp Tân đang làm việc là một công ty nhỏ, ngay từ lúc cậu tốt nghiệp đại học đã nộp hồ sơ ở đây. Tiền lương không tính là cao, nhưng đồng nghiệp lại tốt tính, năng lực làm việc của Diệp Tân cũng tốt nên ngày ngày trôi qua thư thái.

Một nữ đồng nghiệp đứng tuổi nổi lòng hiếu kỳ, đẩy ghế lại gần bàn làm việc của Diệp Tân: "Diệp Tân này?!"

Diệp Tân gật đầu đáp: "Chị A Mi".

Nữ đồng nghiệp tên A Mi ngồi thẳng lưng, dùng sức "ho khan" một tiếng: "Chị đây đại diện cho đông đảo quần chúng tới hỏi thăm cậu".

Cô tinh nghịch nháy mắt, nhỏ giọng hỏi: "Nghỉ ở nhà mấy ngày, người trong nhà kêu cậu đi xem mắt đúng không?"

Diệp Tân kinh ngạc: "Sao chị biết?"

Cậu thầm nghĩ không phải lúc mình cùng Tôn Thanh Hạ ăn cơm bị người khác nhìn thấy đấy chứ? Mặc dù mọi người trong công ty đều biết Diệp Tân thích nam, không ai để ý gì, nhưng làm liên lụy đến Tôn Thanh Hạ lại là chuyện khác.

Nếu mọi người biết Tôn Thanh Hạ kết giao với đàn ông, liệu sẽ gây ảnh hưởng không tốt không?!

A Mi làm gì còn hơi sức quản cậu nghĩ gì, vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ ra: "Chị đã nói rồi mà! ! !" Cô kích động vung tay, quay qua bắt chuyện với người khác, "Mau lại xem nửa kia của Tiểu Tân này! ! !"

Diệp Tân vội vàng đứng dậy muốn ngăn cản A Mi, bảo cô nhỏ giọng một chút, nhưng vô ích, tất cả mọi người đều thích buôn chuyện, lập tức vây lấy cậu.

Diệp Tân xấu hổ mặt đỏ bừng, hận không thể chui xuống gầm bàn trốn tránh.

"Đâu đâu? Tôi muốn xem!"

"Ảnh chụp đâu?"

"Diệp Tân, tôi muốn xem ảnh chụp!"

"Chờ chút tôi cũng muốn xem!..."

Diệp Tân đỏ mặt, ấp úng nói: "Không có ảnh chụp".

Một đám người như ong vỡ tổ:

"Thật không có?!"

"Chắc chắn siêu cấp đẹp trai!"

"Tiểu Tân Tân nhất định phải cho chúng tôi xem mặt đó..."

"Bọn anh sẽ giúp cậu kiểm định!"

Đồng nghiệp nam cũng bị không khí xung quanh sôi nổi tác động, nổi lên lòng hiếu kỳ.

Sau khi nhận được câu khẳng định sẽ cho xem ảnh chụp của Diệp Tân, mọi người mới dần bình tĩnh. Chờ đến khi họ quay về vị trí làm việc, Diệp Tân liền lén lút mở di động, vào một file ảnh đã lưu từ nhiều năm nay. Bên trong chỉ có duy nhất một tấm hình mờ ảo, góc chụp cũng rất dị, trên ảnh ghi rõ thời gian chụp là vào 3 năm trước đây.

Người trong hình chỉ lộ một bên gò má vì Diệp Tân chụp lén, cất giấu đã nhiều năm. Cậu thất thần nhìn tấm ảnh, không nhận ra có người đứng phía sau.

Điện thoại đột nhiên bị người đứng sau lưng cướp mất!

"A a a, còn dám nói không có ảnh chụp hả! ! !" Không biết A Mi trở về từ lúc nào, cười xấu xa nói: "Tiểu Tân Tân không ngoan nhé!"

Cô phát huy cực kỳ nhuần nhuyễn đặc tính thích buôn chuyện của phái nữ, tay giơ cao vẫy vẫy: "Nè nè, các đồng chí, ảnh chụp tới đây!"

Diệp Tân thực sự muốn độn thổ.

"Sao chỉ có nửa bên mặt vậy!?"

"Nhìn nửa bên mặt vẫn cảm thấy cực đẹp trai..."

"Đúng đúng, rất có khí chất!"

"Ây ây, nhìn quen quen..."

Điện thoại của Diệp Tân bị truyền tay từ người này sang người khác. Sắc mặt cậu đỏ hồng như sắp nặn ra máu, không biết vì tức giận hay quá xấu hổ.

Editor có lời muốn nói: Mình lọt hố rồi, đọc review rồi quyết định edit luôn, không thèm check truyện trước nên mới khổ thế này. Nội dung hay nhưng tác giả viết non tay quá, thành ra mạch truyện rời rạc, kết cấu không hợp lý T___T Mình phải vật lộn đủ mọi cách để đọc nghe xuôi xuôi chút. Nhưng thôi dù sao nó cũng ngắn, lỡ đâm lao phải theo lao thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro