Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Tống Tâm Nhiên bị giọng nói ồn ào của phụ nữ đánh thức, Tống gia nhị thiếu gia xảy ra chuyện,  Tống phu nhân thiếu chút nữa đem cổ trấn lật lên tận trời.

Gia cảnh nhà Tống Tâm Nhiên giàu có,  trong tối ngoài sáng đều quan hệ rộng. Phan Lâm trước tiên thông báo cho Tống Gia, rất nhanh liền cứu được Tống Tâm Nhiên từ núi sâu ra bên ngoài.

Cũng may vận khí anh tốt, bị treo trên nhánh cây, tuy bị gãy một chân nhưng không bị rơi vào vực sâu trăm mét phía dưới.

Anh cũng không hôn mê bao lâu, chỉ là có chút chấn động não, nhưng không bị xuất huyết bên trong.

Hôn mê một ngày, tỉnh lại liền nhìn thấy mẹ đang nói chuyện điện thoại, tức giận mười phần. Quay đầu lại vừa hay thấy anh mở to mắt nhìn, lập tức quăng điện thoại, hung hăng trên dưới xem cả người anh một lần.

Tống Tâm Nhiên ai ai kêu lên, làm bộ làm tịch kêu đau, liền nhìn thấy hai mắt mẹ Tống đều đỏ cả lên.

Anh biết là do mình không cẩn thận mới để phát sinh chuyện như vậy. Nhặt về một cái mạng, cảm giác thật sự không giống nhau. Cảm  giác giống như vừa lột xác, trước đây chấp nhất không thôi, dây dưa không rõ, hiện tại xem ra hết thảy đều thay đổi

Là tâm thái của anh thay đổi.

Mẹ Tống chăm sóc Tống Tâm Nhiên mấy ngày, là một nữ cường nhân trong nhà, vì bản thân cũng có gia nghiệp cần quản nên bà mời cho Tống Tâm Nhiên một hộ sỹ cao cấp rồi quyến luyến rời đi.

Mẹ Tống vừa mới rời đi, Tống Tâm Nhiên lập tức tìm di động. Mấy ngày nay mẹ anh vẫn luôn ở bên canh chừng, anh cũng không dám liên hệ Phan lâm.

Điện thoại  vừa mới thông, anh liền dò hỏi: "Phan Lâm, Thi Dật đâu?"

Đầu bên kia, Phan Lâm rất nhanh nói : "Tâm nhiên! cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi, cậu có biết không lúc nhận được điện thoại của Hàn Xuyên thiếu chút nữa hù chết tôi rồi."

Tống Tâm Nhiên:"ừm, cảm ơn cậu đã quan tâm, Thi Dật đâu? Tôi tỉnh lại lâu như vậy, cũng chưa gặp anh ấy."

Phan Lâm : "cậu thật là có lệ ..."

Tống Tâm Nhiên: "Cậu cuối cùng là có biết hay không? đưa số điện thoại Hàn Xuyên cho tôi."

Phan Lâm:"Đừng nóng vội, còn nữa, nói cho cậu biết hắn là Quách Dật không phải Thi Dật, cậu không cần ..."

Tống Tâm Nhiên bực bội ngắt điện thoại.

Anh không phải không nghĩ đến việc gọi cho Thi Dật, nhưng anh ấy vẫn luôn không nghe điện thoại, người cũng không xuất hiện, anh rất lo lắng nhưng lại không thể xuống khỏi giường bệnh đi tìm người.

Đang nằm ở trên giường nôn nóng, người mình đang tâm tâm niệm niệm lại cầm theo hộp giữ nhiệt, đẩy cửa mà vào.

Khí sắc trên mặt Thi Dật không phải quá tốt, nhưng lúc nhìn thấy  Tống Tâm Nhiên biểu tình trên mặt lại rất vui vẻ.

Thi Dật : "Em Tỉnh rồi, cảm giác thế nào?"

Tống Tâm Nhiên : "Anh thế mà lại ở đây?"

Thi Dật ngẩn người, nhất thời không hiểu ý  Tống Tâm Nhiên là gì, động tác mở hộp giữ nhiệt liền ngừng lại, có chút mê mang nhìn anh :" cái gì... ý em là sao? Em, Em không hy vọng anh ở đây sao?"

Tống Tâm Nhiên bực bội nói :"nhiều ngày như vậy anh đều ở đây, vì sao không đến thăm emmm?"

Tay Thi Dật dừng một chút, sau đó múc một chén canh, hắn kéo ra một cái ghế ngồi xuống.

Có chút buồn cười nhìn vẻ mặt tức giận của Tống Tâm Nhiên: "Mẹ em ở đây, anh sao có thể không biết xấu hổ mà cứ ngốc ở nơi này chứ."

Tống Tâm Nhiên : " anh có thể giả làm bạn của em!"

"Anh không giả được!"Thi Dật  bỗng nhiên cao giọng , cơ hồ là muốn kêu lên gằn từng chữ nói.

Tống Tâm Nhiên bị cảm xúc kịch liệt của hắn làm kinh ngạc, Anh nhìn Thi Dật lại thấy đối phương rũ mắt cắn chặt hàm răng.

Anh không thể khống chế vươn tay vỗ vỗ đầu gối Thi Dật trấn an:" anh làm sao vậy."

Tay  Tống Tâm Nhiên bỗng nhiên bị bắt lấy, đôi mắt Thi Dật hồng hồng ngẩng đầu nhìn anh :" Em ở trước mặt anh ngã xuống, nằm ở trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh. Anh làm sao có thể ra vẻ thái độ bình thường mà giả làm bạn của em được. Nếu anh bỗng nhiên mất khống chế cảm xúc, giả dạng không giống, mẹ em sẽ nghĩ như thế nào, Tâm Nhiên, anh nói rồi, anh thích em, em thật sự hiểu sao?"

Hô hấp Tống Tâm Nhiên chợt ngừng lại. Anh cảm nhận được trái tim mình đang rung động theo mỗi một chữ, mỗi một câu của người này.

Vì sao, Thi Dật có thể nói đơn giản như vậy, chắc chắn như vậy.

Anh rốt cuộc không biết được, câu nói này sẽ khiến anh can tâm tình nguyện, nhưng sau này khi Thi Dật biến thành Quách Dật, đoạn tình cảm này phải làm sao đây?

Hiện tại trong đầu Tống Tâm Nhiên một mảnh hỗn loạn, rốt cuộc không thể lý giải rõ được.

Anh nhing khuôn mặt tiều tụy của Thi Dật, cuối cùng khắc chế không được, bắt lấy cổ áo Thi Dật kéo người lại hung hăng hôn xuống.

Tống Tâm Nhiên bị Thi Dật phản ứng lại đè
trên giường bệnh,mơ mơ màng màng nghĩ thầm:

Mặc kệ, cmn mặc kệ hết đi!

Ở bệnh viện một tuần, Tống Tâm Nhiên không muốn ngốc tại đây nữa, cường ngạnh yêu cầu xuất viện. Thi Dật không còn cách nào khác chỉ có thể cẩn thận mang Tống tổ tông về nhà.

Tống Tâm Nhiên bị thương ở chân, đi lại không tiện.  Thi Dật chịu thương chịu khó, mang người ôm lên bế xuống.

Chung quy công ty không thể không có chủ, Thi Dật liền từ trợ lý của  Tống Tâm Nhiên trở thành trợ lý sinh hoạt. 

Cuối cùng cũng cam chịu trở thành người yêu của nhau, bầu không khí giữa hai người cũng tự nhiên khác hẳn.

Trần Duẫn là người đầu tiên phát hiện ra, hắn che mặt anh anh khóc đến cậy nhờ Phương Hòa, nói thế giới này quá đáng sợ, soái ca đều cùng soái ca ở bên nhau, hắn muốn đi tìm tiểu Phương Phương của hắn.

Tống Tâm Nhiên do dự một chút gọi người lại: "Trần Duẫn,ba mẹ tôi... tôi không hi vọng chuyện của tôi bị hai người biết được, cậu hiểu chứ."

Trần Duẫn ngây ra một lúc, cợt nhả từ trên mặt rút đi. Hắn nhìn Tống Tâm Nhiên, thẳng thắn nói: "Tống tổng, cái này tôi không thể bảo đảm."

Trần Duẫn cũng coi như nói thật cho anh biết,  Tống Tâm Nhiên thật ra lại cảm thấy bình thường.

"Vậy đợi một thời gian nữa hãy nói cho họ biết. Mẹ tôi tính tình nóng nảy, chờ một chút thôi, một chút là tốt rồi."

Tống Tâm Nhiên lẩm bẩm nói, anh phất phất tay để Trần Duẫn đi ra ngoài, chuyển động xe lăn đi đến bàn làm việc.

Di động anh sáng lên vài lần, đều đến từ một người.

Vu Văn.

Anh cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng là ba năm cảm tình, liên tục suy nghĩ rất lâu, đều không nghĩ ra lúc trước rốt cuộc vì cái gì mà bắt đầu mê luyến.

Anh đã từng thích, thậm chí cảm thấy mình từng yêu Vu Văn.

Có lẽ bản thân chính là tra nam(trai đểu đó), cho nên mới có thể nhanh như vậy di tình biệt luyến(thay đổi tình cảm).

Lại hoặc là, ngay từ đầu anh đã hiểu rõ rằng Vu Văn sẽ không thuộc về mình nên rốt cuộc mọi thứ vẫn luôn chỉ là tưởng niệm.

Cuối cùng Thi Dật lặp đi lặp lại nhiều lần đánh sâu vào tâm trí, làm lòng quân sớm tan tác.

Tống Tâm Nhiên click mở tin nhắn, Vu Văn biết anh đã xảy ra chuyện, định về đây thăm anh.

Anh biết Nguyên nhân Vu Văn căng thẳng, cũng là vào ngày mưa, anh cùng Quách Dật, đều bởi vì thời tiết như vậy mà xảy ra chuyện.

Như vậy Thi Dật thì sao, anh ấy có bị kích thích mà nhớ tới không? ngày mưa chẳng phải là nguyên do kích thích lớn nhất sao."

Tống Tâm Nhiên cũng có hỏi qua Thi Dật, đối phương nói cho anh, chỉ là thấy được một ít ký ức linh tinh vụn vặt hơn nữa lướt qua rất nhanh không thể tổng hợp lại.

Anh cũng hỏi qua bác sỹ Lý, xác định đây là dấu hiệu đang chậm rãi khôi phục. Nhưng ông cũng nói, nếu đến tận bây giờ Thi Dật vẫn còn chưa nhớ gì, có thể là do nguyên nhân tâm lý, nếu bản thân không muốn nhớ tới tiềm thức sẽ tự động ngắn chặn lại.

Bác sĩ Lý ở bên  kia điện thoại cẩn thận giảng giải cho Tống Tâm Nhiên, Xuất huyết bên trong của Thi Dật không nghiêm trọng lắm, ông suy đoán là do nhân tố tâm lý, chỉ là lúc ấy còn chưa xác định, không thể hạ kết luận quá sớm.

Tống Tâm Nhiên gác điện thoại, có chút mê mang. Nguyên nhân tâm lý? Thi Dật vì cái gì không muốn nhớ tới.

Có lẽ Vu Văn có thể nói cho anh biết  đáp án.

Anh không ngờ Vu Văn thế mà đã tới cửa tìm mình.

Lễ tân biết Vu Văn là khách quen, chỉ gọi điện thông báo một tiếng, liền để người tiến vào.

Tống Tâm Nhiên sợ tới mức điện thoại cũng chưa kịp gác, sốt ruột gọi to tên Thi Dật.

Càng căng thẳng động tác lại càng loạn, anh mạnh mẽ chuyển động xe lăn, ngược lại đem chính mình hung hăng ngã từ trên xe xuống.

Bỗng nhiên rầm một tiếng vang lên, Thi Dật vội vã đẩy cửa vào.

Mặt Tống Tâm Nhiên trắng bạch đỡ chân, hai mắt đỏ bừng nhìn Thi Dật, lạnh lùng nói: "Đừng tới đây! Anh mau vào phòng nghỉ! Nhanh lên!"

"Em......"

"Đừng hỏi! Mau đi!"

Biểu cảm của Tống Tâm Nhiên gần như dữ tợn, còn mang theo sợ hãi. Thi Dật chỉ có thể vào phòng nghỉ đóng cửa lại.

Qua khe cửa, hắn nhìn thấy có một người đi vào, lập tức chạy tới bên cạnh Tống Tâm Nhiên, vẻ mặt nôn nóng đỡ người dậy.

Thi Dật nhìn mặt bên nhu hòa của người nọ, cảm giác quen thuộc mãnh liệt ập vào trước mắt, hắn híp mắt đánh giá, suy nghĩ một hồi.

Đúng rồi! bức ảnh trong ví tiền cTống Tâm Nhiên, chính là cậu ta.

Tống Tâm Nhiên đỡ chân bị Vu Văn ôm ngồi trở lại trên xe lăn.

Anh  không được tự nhiên nhìn về phía phòng nghỉ, trên mặt miễn cưỡng cười nói: "Sao anh lại tới đây."

Vẻ mặt Vu Văn ngưng trọng: "sao đang êm đẹp lại ngã thành như vậy, anh không cẩn thận một chút được sao?"

Ngữ khí có chút nghiêm khắc, Tống Tâm Nhiên lại không quá để ý, hiện tại đầy bụng suy nghĩ đều ở trên người Thi Dật đang trong phòng nghỉ.

Đợi lát nữa anh nên giải thích mình nôn nóng như vậy là vì sao, Thi Dật nhìn thấy Vu Văn sẽ có phản ứng gì, sẽ nhớ tới cái gì? Anh vừa mới hung dữ như vậy với anh ấy, anh ấy sẽ giận sao?

Vu Văn gọi vài tiếng, kéo hồn  Tống Tâm Nhiên trở về. Anh có chút mờ mịt nói :" anh ... nói cái gì cơ?"

Vu Văn :"tôi định quay trở về đây làm việc."

Tống Tâm Nhiên: "ừm, sao lại thế?"

Vu Văn: "Có người nói ở bên này gặp Quách Dật."

"......"

"Tâm nhiên, anh làm sao vậy?" Vu Văn sốt sắng hỏi.

Tống Tâm Nhiên đáp : "Không...... Không sao, cho nên, anh vì nguyên nhân này mới tính toán quay về đây làm việc?"

Vu Văn cười nhẹ một tiếng, hắn xoa xoa vành tai: "Cũng không phải, ở C thành một thời gian rồi tôi cảm thấy tuyệt vọng, Hơn nữa tôi muốn trở về chờ Quách Dật, sợ rằng nếu có một ngày cậu ấy trở vể lại tìm không thấy tôi. "

Tống Tâm Nhiên nháy mắt ngừng hô hấp,  ngón tay siết chặt ống quần, kiệt lực khắc chế mình không nhìn về hướng phòng nghỉ.

Trong lòng anh rõ ràng không vui, mà loại cảm xúc này khiến anh bắt đầu cảm thấy tự chán ghét chính mình.

Vu Văn nói vài câu quan tâm tình hình anh gần đây, dặn dò anh phải chú ý sưu tầm tin tức Quách Dật trong thành phố liền đứng dậy rời đi.

Mà Vu Văn đi rồi, để lại một câu sẽ chờ Quách Dật, khiến trong lòng Tống Tâm Nhiên bứt dứt, quả thật không vứt đi nổi.

Thi Dật từ phòng nghỉ đi ra, nhìn bóng dáng Vu Văn khuất dần đi sau hành lang. Mới quay lại cúi đầu nhìn Tống Tâm Nhiên nói : " Em nói trước đây chúng ta không phải ở bên nhau, cho nên cậu ta mới là người em thích đúng không?"

Tống Tâm Nhiên ngẩng đầu, mấp máy đôi môi khô khốc nhưng lại một chữ cũng không nói ra được.

Thi Dật căng thẳng nhìn chằm chằm hai mắt anh: "Vừa rồi...... Anh có thể cảm nhận được, ánh mắt em nhìn cậu ta không giống như nhìn người khác."

"......"

Thi Dật đau xót nói :" Còn anh thì sao? Tống Tâm Nhiên, anh thì sao?"

Thi Dật không nghe được đáp án, hắn chỉ có thể  nhìn thấy tóc Tống Tâm Nhiên, bởi vì đối phương gục đầu xuống.

Thi Dật đợi nửa ngày, lại như cũ không nghe được bất kể đáp án gì. Hắn nhớ đến vừa rồi  Tống Tâm Nhiên sợ hãi như thế nào, sợ bị người kia phát hiện. Thi Dật tự giễu cười, xoay người rời đi.

Tống Tâm Nhiên không có sức lực giữ lại, anh thậm chí có chút mờ mịt mà suy nghĩ, hai người bọn họ sẽ ở công ty gặp được nhau sao.

Hẳn là sẽ như vậy đi, trong tiểu thuyết không phải vẫn viết nhân vật chính đều sẽ như vậy hay sao. Cho dù nhận hết trăm cay ngàn đắng, cuối cùng vẫn sẽ gặp lại.

Mà kết cục của anh thì như thế nào, đều là tự làm tự chịu.

Tống Tâm Nhiên nằm sấp trên bàn, thật lâu cũng không có động tĩnh.

Đến khi có một bàn tay đỡ lên tóc mình. Anh  mới mờ mịt ngẩng đầu, là Thi Dật.

Thi Dật vuốt vuốt khóe mắt còn mang theo hơi nước của anh:" Em khóc cái gì?"

Tống Tâm Nhiên thấy hắn mang theo một cái túi nilon, bên trong là bình xịt giảm đau. Thi Dật cẩn thận cuốn ống quần anh lên lộ ra khối thạch cao cố định.

"Em bị đau bên trong sao?"

Tống Tâm Nhiên không tiếng động lắc đầu.

Thi Dật liền kéo hai tay của anh qua xem thử, quả nhiên bị tím một mảng.

Hắn lấy thuốc xịt lên rồi nhẹ nhàng xoa bóp.  Sương mù lạnh lẽo rơi trên làn da Tống Tâm Nhiên. Anh ngây người nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mắt mình, nhẹ nhàng cẩn thận xoa cổ tay của anh.

Lời nói bứt rứt trong lòng hồi lâu, cuối cùng không thể khống chế nổi mà thốt ra.

"Em quả thực đã từng thích anh ta."

Thi Dật hơi ngạc nhiên nâng mi mắt, liền thấy Tống Tâm Nhiên bỗng nhiên cười, đáy mắt toàn là đau thương: "Nhưng hắn thích người khác, là anh, là anh trước đây."
————————————————————————

Yan : Thi Dật quả thực là một người rất ôn nhu.
Thông báo cho các bạn biết sắp đến đoạn ngược rồi nhé.
Spoi cho một ít chương sau nè :

"Tống Tâm Nhiên liếm liếm môi: "Thi Dật, chúng ta làm đi.""

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro