Phiên Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại: Chu Cố và Từ Hi Thành

Là em trách oan anh, em xin lỗi.

***

Ba tháng trước Chu Cố và Từ Hi Thành làm lành với nhau, nhân dịp về nước thì ba mẹ Từ Hi Thành có ghé qua thăm họ, ba mẹ Từ nhìn thấy Chu Cố thì xin lỗi y vì năm đó đã nhân cơ hội chia rẻ bọn họ, đặc biệt là mẹ Từ, nghe nói Chu Cố không có người nhà, rất thương tâm.

Hôm nay, Chu Cố ở phòng khách xem ti vi, Từ Hi Thành ở phòng bếp nấu cơm, thì có tiếng chuông vang lên, Chu Cố hướng phòng bếp hét to, "A Thành, điện thoại của mẹ anh."

"Em giúp anh nghe máy đi, nhớ là gọi mẹ, không gọi mẹ sẽ giận đấy."

Chu Cố nghe nói vậy thì cũng cảm thấy không được tự nhiên lắm, "Dạ? Mẹ, A Thành đang ở phòng bếp, có chuyện gì muốn con chuyển lời cho anh ấy không ạ?"

Nghe giọng mẹ quả nhiên rất vui vẻ, tiếng cười của mẹ Từ truyền từ đầu điện thoại tới, "À, Tiểu Cố hả con, không có chuyện gì đâu, cũng không phải việc gì lớn, nói cho con cũng được rồi."

"Ngày mai A Thành phải đến bệnh viện kiểm tra, con nhớ nhắc nó nhé, năm nào nó cũng quên, toàn là mẹ nhắc thôi, sau này liền giao cho con." Mẹ Từ bên kia vì nghe tiếng Chu Cố mà vui vẻ, còn Chu Cố thì như mất hồn.

"Ngài, ngài nói gì ạ... Anh ấy phải kiểm tra cái gì..." Chu Cố có chút không dám hỏi.

Tiếng mẹ Từ đang vui vẻ trong điện thoại thì mang theo chút kinh ngạc, Chu Cố hình như không biết chuyện này, "A Thành không nói cho con biết sao? Sáu năm trước nó bị tai nạn giao thông, bởi vì vụ tai nạn đó, mẹ với ba nó mới đưa nó ra nước ngoài, Tiểu Cố? Tiểu Cố? Con không sao chứ?"

Nghe tiếng kêu của mẹ Từ, Chu Cố giả vờ trấn định trả lời, "Con không sao, con biết rồi ạ, chắc tại con còn mớ ngủ, quên mất việc này, ngài không cần lo lắng, con sẽ nhắc anh ấy."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, mẹ còn tưởng con chưa biết, mẹ già rồi, không cầu gì nhiều, chỉ hi vọng hai đứa con sống tốt, khoẻ mạnh là được, nếu hai đưa bận thì mẹ cúp máy nhé."

"Dạ, mẹ và ba chú ý sức khoẻ." Cúp điện thoại xong, đầu óc Chu Cố hỗn loạn vô cùng.

Sáu năm trước, cuộc gọi hôm đó không phải là hắn gọi, cũng không phải ý của hắn, là mình trách nhầm anh ấy.

"Tiểu Cố, món ra rồi này." Từ Hi Thành gọi nửa ngày, không thấy ai đáp lại, cũng không thấy người tiến vào, sau khi dọn đồ ăn thịnh soạn xong, đặt ở trên bàn, đi tới phòng khách liền nhìn thấy đôi mắt tràn đầy nước mắt của Chu Cố, "Em làm sao vậy..." Từ Hi Thành còn chưa nói hết lời, Chu Cố đã chui vào trong long ngực hắn.

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..." Tự nhiên nghe xin lỗi nhiều như vậy làm cho Từ Hi Thành có chút mờ mịt, "Là em trách oan anh, em biết cả rồi , em biết cả rồi..." Nước mắt thấm ướt áo quần Từ Hi Thành.

Từ Hi Thành không hiểu gì cả kéo Chu Cố từ trong lòng ra, "Em sao thế? Biết cái gì?" Nói xong đau lòng mà lau nước mắt của y.

"Em biết hết rồi," Chu Cố nghẹn ngào nói, "Sáu năm trước anh không có trốn em, là do anh bị tai nạn, sao anh không nói cho em... Sao đến giờ anh vẫn không chịu nói cho em..." Chu Cố cuối cùng cũng biết tại sao ngày đó Từ Hi Thành lại tránh đi câu hỏi của y, y nên sớm biết mới phải.

Nghe y nói vậy, Từ Hi Thành cũng hiểu ra, Chu Cố biết rồi, "Không phải anh không nói với em, em cũng thấy rồi đấy, anh sợ em đau lòng." Từ Hi Thành dịu dàng giúp y lau đi những giọt nước mắt.

"Có đau không?" Âm thanh Chu Cố khàn khàn hỏi, y không biết là từ nơi đất khách quê người, lúc tỉnh lại Từ Hi Thành không thấy mình, cũng không thoát được khống chế của ba mẹ, sẽ bất lực đến mức nào. Nếu trong sáu năm đó, y quên mất hắn, y sẽ hối hận cỡ nào cơ chứ. Ngày đó sau khi gặp nhau, y còn trách oan hắn, thực sự là... rất đau.

Từ Hi Thành sửng sốt một chút, xoa đầu y, hôn lên hai mắt y, "Không đau, tìm thấy em liền không còn đau nữa."

Lúc ở nơi đất khách quê người hắn sẽ tức giận, bất lực, còn không thể làm gì, nhưng đã qua rồi, chỉ cần em ấy ở bên cạnh là đủ, không còn gì có thể tốt hơn.

Phiên ngoại: Phạm Hiểu Đông và Bành Kiệt


Hôm nay là sinh nhật của Bành Kiệt, Phạm Hiểu Đông đã sớm chuẩn bị món quà đặc biệt cho Bành Kiệt.

"Hiểu Đông, anh đi đây." Bành Kiệt cúi đầu hôn một cái tại trán Phạm Hiểu Đông.

Nghe Bành Kiệt nói thì cũng đã đánh thức Phạm Hiểu Đông còn đang mơ màng quay về, "Đi đường cẩn thận, về sớm một chút." Nói xong liền lăn ra ngủ tiếp.

Phạm Hiểu Đông đang nằm trên giường, nghe tiếng đóng cửa liền đứng dậy, hoàn toàn không có chút dáng vẻ buồn ngủ nào.

Phạm Hiểu Đông vừa rửa mặt vừa suy nghĩ quà tặng mà đám bạn đề nghị ngày đó.

Phạm Hiểu Đông: "Tụi bây ra đây chút, có chuyện muốn xin bây giúp đây."

Mario: "Ok! Ok!"

Trầm Diệp: "Chuyện gì?"

Chu Cố: "Sao vậy?"

Trước màn hình, Phạm Hiểu Đông vừa đánh máy vừa gửi.

Phạm Hiểu Đông: "Chuyện là... sinh nhật người yêu thì tặng gì giờ?"

Marion: "...Không có người yêu! Từ chối trợ giúp!"

Trầm Diệp: "Người yêu tao là con gái, chắc không phù hợp với yêu cầu của mày rồi..."

Chu Cố: "... Tao cũng không có người yêu."

Hỏi cũng không ra cái gì bổ ích, Phạm Hiểu Đông điên mất thôi! Không tìm được gì mới cả, đến cùng là tặng gì mới được đây!

Phạm Hiểu Đông: "Vậy tụi mày suy nhĩ xem nên tặng quà gì cho người cùng giới!!!"

Trầm Diệp: " Cái này dễ nè, tao sẽ tặng giày thể thao."

Chu Cố: "Đồng hồ đeo tay cũng được á, caravat cũng ok nữa."

Mario: "Thắt lưng thì sao?"

Phạm Hiểu Đông: "... Còn cái khác không? Mấy cái này tao từng nghĩ rồi, nhưng anh ấy có hết rồi..."

Nghe Phạm Hiểu Đông nói, Mario hít khí, cậu không chỉ phải ăn thức ăn cho chó, mà còn bị ép xem show ân ái nữa.

Mario: "Mày tự tặng mày cho hắn đi !!! Có thấy đủ mới mẻ độc đáo chưa!!!"

Vừa nói xong, cả đám đột nhiên yên tĩnh.

Người đánh vỡ màn yên tĩnh này là Chu Cố, "Khụ, Mã Lý Áo tao không ngờ mày lại là người như vậy đấy."

Trầm Diệp cũng trả lời, "Thực sự không ngờ được, mày như thế... Không ngờ tới nha."

Phạm Hiểu Đông ở trên màn hình đỏ mặt, "Này... không ổn lắm đâu?"

Nhìn thấy họ trêu mình, Mario xù lông, "!!! Trách tao sao!! Bành Kiệt thích nhất không phải là Hiểu Đông hả?!!! Lấy mày làm quà không phải là hợp nhất rồi hay sao!!!"

Bị câu nói của Mario vạch trần làm cho Phạm Hiểu Đông có chút ngại, "Mã Lý Áo! Tao cám ơn mày! Hẹn gặp lại!" Nói xong lời này Phạm Hiểu Đông vội vàng logout.

Nhớ lại chuyện đó làm lỗ tai Phạm Hiểu Đông đỏ lên, thay quần áo xong, mặc giày, đi siêu thị.

Lúc ở siêu thị mua đồ nấu ăn xong, Phạm Hiểu Đông còn hơi đỏ mặt, ghé mua hộp BCS, quá trình tính tiền khá xấu hổ.

Về đến nhà, nhờ vào Chu Cố dạy nấu ăn vào hai ngày trước, từ từ làm bữa tối sinh nhật, nhớ tới hai ngày nay thiếu chút nữa đốt nhà bếp nhà Chu Cố, Phạm Hiểu Đông tự tin tràn đầy mà lên tay nấu ăn.

"Anh về rồi, Hiểu Đông?" Mới về tới nhà, phát hiện nhà tối om làm cho Bành Kiệt nghi ngờ nói.

"Mừng anh về nhà, sinh nhật vui vẻ!" Phạm Hiểu Đông nâng bánh ngọt từ nhà bếp đi ra.

Nhìn Phạm Hiểu Đông cầm bánh ngọt cắm đầy nến, đôi mắt Bành Kiệt có chút ướt át, đây là sinh nhật đầu tiên sau khi bọn họ ở bên nhau. Dưới ánh nến, Phạm Hiểu Đông so với bốn năm trước đã có thêm một tia thành thục, có thể vào giờ phút này, cậu cùng thiếu niên năm đó giống nhau, nụ cười hồn nhiên, miệng cười dịu dàng, như gió xuân ấm áp.

"Cám ơn em." Bành Kiệt khàn giọng nói.

"Mau ước đi!" Phạm Hiểu Đông để bánh ngọt trước mặt Bành Kiệt.

Bành Kiệt chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại, ước trong lòng, "Tôi hi vọng tôi và Hiểu Đông mãi bên nhau, không chia lìa."

Sau khi thổi nến xong, Phạm Hiểu Đông bật đèn lên, nhìn thấy đồ ăn tỉ mỉ được chuẩn bị trên bàn, lòng Bành Kiệt một mảnh mềm mại.

"Mau nếm thử! Có ngon không anh?" Phạm Hiểu Đông căng thẳng nhìn Bành Kiệt.

Bành Kiệt gắp thức ăn, có chút vui mừng, "Ăn ngon lắm."

Nghe anh nói thế, Phạm Hiểu Đông vui lắm, hai ngày nay coi như luyện thành công, "Em qua nhà Chu Cố học hai ngày nay coi như không uổng phí!"

Nghe Phạm Hiểu Đông nói lời này, Bành Kiệt rất cảm động, nghĩ tới Phạm Hiểu Đông vì anh mà nỗ lực nấu cơm, anh vừa đau lòng vừa cảm động.

"Cám ơn em." Bành Kiệt ôm chặt lấy Phạm Hiểu Đông.

"Không sao hết, anh cũng đã vì em mà làm nhiều lắm." Phạm Hiểu Đông đáp lại cái ôm.

Hai người buông nhau ra, cùng hưởng thụ bữa tối. Sau khi dọn xong bàn ăn, để bánh ngọt trên bàn, Phạm Hiểu Đông liền về phòng cầm quà đi ra.

"Sinh nhật vui vẻ!" Phạm Hiểu Đông đưa quà cho Bành Kiệt.

Bành Kiệt cười nói, "Giờ mở ra được không?"

"Được chứ." Mở hộp quà ra, một chiếc caravat tinh tế nằm trong hộp, Bành Kiệt biết cái này là do anh thường xuyên đến cửa hàng kia để xem sản phẩm mới, bởi vì gần đây bận việc, chưa kịp mua, không ngờ là giờ có luôn rồi.

"Giúp anh đeo lên?" Bành Kiệt ngẩng đầu nhìn Phạm Hiểu Đông.

Phạm Hiểu Đông cầm caravat giúp anh đeo lên, "Thật đẹp!" Ngày đó thấy caravat này là Phạm Hiểu Đông biết ngay là nó rất hợp với Bành Kiệt.

"Ăn bánh ngọt đi." Phạm Hiểu Đông chủ động cắt bánh ngọt, đưa cho Bành Kiệt.

Bành Kiệt ăn một miếng, rồi buông dĩa bánh ngọt xuống hói, "Em không ăn sao?"

"Em ăn nha!" Nói xong, Phạm Hiểu Đông lấy hết dũng khí hôn lên môi Bành Kiệt, đầu lưỡi liếm môi Bành Kiệt, ám chỉ rõ ràng thấy này, làm Bành Kiệt sửng sốt một chút, biến bị động thành chủ động, cạy miệng Phạm Hiểu Đông ra, đầu lưỡi ở trên trong khuấy động.

Sau khi hôn xong, cả người Phạm Hiểu Đông dựa vào người Bành Kiệt, thở hổn hển, "Đây cũng là quà?" Bành Kiệt khẽ cười nói, ngày đó trong lúc vô tình anh nhìn thấy màn hình của Phạm Hiểu Đông, lời Mario nói cũng bị anh thấy, lúc đó còn tưởng là họ đùa Hiểu Đông thôi, không ngờ là còn bày mưu tính kế.

Nghe nói như vậy, tai Phạm Hiểu Đông đỏ lên, "Vậy, anh có thích không?" Phạm Hiểu Đông không cam lòng yếu thế ghé vào tai anh hỏi.

Cuống họng Bành Kiệt hơi động, "Thích chết đi được." Tất cả lời nói đều bị nụ hôn chặn lại.

Một đêm ngủ ngon.

———-oOo———-HOÀN


Lời cuối của tác giả đại khái là tác giả có viết H cơ mà Tấn Giang không cho đăng H nên bả viết rồi đăng ở chỗ nào đó tui cũng không biết nữa =))))))

Lời cuối cùng editor là cám ơn mọi người đã đồng hành, truyện ngắn mà mình nhây quá =((( thực ra chương nào tác giả cũng ghi vài dòng ở cuối chương mà mình lười nên không edit, chương có chương không, vì đa số là lời tác giả chia sẻ cuộc sống hàng ngày nên mình thấy không cần thiết để edit lắm, xin lỗi mọi người =((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro