(Hoàn) Ngươi chỉ thuộc về ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngươi chỉ thuộc về ta

( Đại kết cục )

Bùi Tư Kiều mặc y phục ngay ngắn, đi tới cửa trước, đột nhiên dừng bước quay đầu nhìn về phía Lăng Hoằng nói: "Ta đi đây, sau này ngươi cũng đừng tới tìm ta nữa......"

Câu nói kia như 'ngũ lôi oanh đỉnh', làm Lăng Hoằng khiếp sợ không thôi.

" Tại, tại sao......" Lăng Hoằng gấp gáp nắm chặt lấy tay Bùi Tư Kiều, sợ hãi, khủng hoảng tràn ngập trong lòng.

"Bởi vì ngươi không thuộc về ta, ta cũng không thuộc về ngươi......" Bùi Tư Kiều mỉm cười câu nhân tâm phách, lại khiến cho Lăng Hoằng càng thêm lo lắng.

Nội tâm Lăng Hoằng tự nhủ: "Sẽ không đâu, không phải như vậy, nhất định giữa chúng ta có sự hiểu lầm gì đó......"

"Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì? Ngươi nói cho ta biết được không?
Vừa nãy, ta mắng ngươi là ta không đúng, nhưng ngươi cũng nên cho ta một lời giải thích hợp lý !" Lăng Hoằng nói, nội tâm y ẩn ẩn đau đớn.

"Ngươi không làm sai, người sai là ta, là ta tin lời nói đùa của ngươi là thật, là ta tự huyễn hoặc bản thân cả đời này ngươi sẽ dành tình yêu chân thành cho một mình ta, cứ nghĩ là ngươi sẽ mãi mãi bên cạnh ta......" Trong mắt Bùi Tư Kiều lộ ra nhàn nhạt đau thương.

"Không có! Tình cảm của ta đối với ngươi đến bây giờ vẫn không hề thay đổi, hơn nữa ta càng không thể từ bỏ......"

"Không có? Vậy mà ngày hôm đó ta lại thấy ngươi cùng một nữ tử xinh đẹp thân mật đi bên nhau cười cười nói nói, ngươi giải thích thế nào? Bùi Tư Kiều muốn hất tay Lăng Hoằng ra nhưng lại giống như đùa giỡn mà không thể thoát khỏi tay y.

"Ngày đó? Lúc nào?"

"Ngươi còn hỏi ta, bản thân đã làm gì ngươi tự biết rõ nhất...... Mau buông tay ta ra!"

"Ta...... Bùi nhi, ta nghĩ giữa chúng ta có sự hiểu lầm không nhỏ."

"Hiểu lầm? Nói thật là dễ nghe."

"Ta nói thật đó....."

Lăng Hoằng còn chưa nói xong, một cánh cửa ở gian phòng của bọn họ liền bị đẩy ra.

Hai người, một nam một nữ tướng mạo tuyệt phối đang đứng ở đó, nam là ngọc thụ lâm phong Diêm tướng quân Diêm Ngọc Thụ, đang thâm tình nhìn vị cô nương tuyệt sắc bên cạnh, nửa tấc không dời, mà tướng mạo của vị cô nương kia thập phần chi thần giống Bùi Tư Kiều.

Bùi Tư Kiều nhìn thấy nữ tử kia, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhíu mày.

"Tư Tuệ, làm sao muội lại ở nơi này?"

"Tại sao muội không thể ở nơi này ?"

Bùi Tư Tuệ phiền muộn trừng mắt liếc ca ca Bùi Tư Kiều nhà mình, lại trong lúc vô tình liếc tới Lăng Hoằng, giờ khắc này y đang bị chà đạp, bộ dáng lại càng chật vật,
"Ca phu, ca phu, huynh làm sao vậy? Là ca ca của ta huynh ấy khi dễ huynh sao? Nhìn huynh bị thương thành như vậy......"

Diêm Ngọc Thụ cùng Bùi Tư Tuệ kinh ngạc nhìn lại sự tình, không nghĩ tới đường đường quốc chủ Lăng Dạ Quốc đảo mắt không gặp lại biến thành bộ dáng phóng khoáng như vậy, đây thật là mở mang được không ít kiến thức nha. Bất quá, làm Diêm Ngọc Thụ càng hiếu kỳ hơn chính là bọn họ vừa nãy đã phát sinh chuyện gì? Trên người Lăng Hoằng hiện đầy dấu răng màu đỏ không đồng nhất, nông có sâu có, xem tình hình, Thừa tướng đại nhân lại còn là ở phía trên? Ngay cả Diêm Ngọc Thụ cũng bị ý nghĩ này của mình dọa sợ.

Lăng Hoằng thấy Bùi Tư Tuệ xuất hiện, thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao có người trong cuộc ở đây, cũng dễ nói chuyện hơn.

"Bùi nhi, ngươi nghe ta giải thích, ngày đó kỳ thật......"

Lăng Hoằng cùng đám người Bùi Tư Kiều, sau hơn một tháng du hành ở ngoài cung, cuối cùng đồng nhất trở về hoàng cung. Hết thảy chân tướng, đúng như một câu chuyện, ngươi truy ta đuổi vô cùng thú vị
-- Bùi Tư Tuệ bởi vì ham chơi mà lén lút theo sau Bùi Tư Kiều rời khỏi hoàng thành, lại bởi vì dùng hết lộ phí mà đi thanh lâu mãi nghệ. Diêm Ngọc Thụ nhận được thư của Bùi Tư Kiều, nhờ hắn hảo hảo chiếu cố Bùi Tư Tuệ, lại phát hiện Bùi Tư Tuệ lén lút rời khỏi hoàng thành, vì lo lắng cho an toàn của nàng, lập tức đuổi theo. Mà Lăng Hoằng cho rằng Diêm Ngọc Thụ có tin tức của Bùi Tư Kiều, liền theo sát phía sau. Nhưng điều làm mọi người không ngờ tới là, Bùi Tư Kiều rời đi là vì muốn bảo trụ hài tử trong bụng, khoảng thời gian trước đó, bụng hắn thường xuyên đột nhiên đau đớn vạn phần.

Mọi hiểu lầm lúc trước giữa Lăng Hoằng và Bùi Tư Kiều đều tan biến, khôi phục bộ dáng ân ái lúc trước, mà Lăng Hoằng lại càng thêm quan tâm Bùi Tư Kiều và hài tử trong bụng hắn, sợ hắn đột nhiên rời đi lần nữa . Đôi khi, Lăng hoằng sẽ ngủ lại trong phủ Thừa tướng, sáng sớm mới hồi cung vào triều.

Năm tháng sau, Bùi Tư Kiều sinh hạ long tử.

Nhưng làm vô số người làm chấn kinh chính là, quốc chủ Lăng Dạ Quốc lại muốn lập nam tử làm hoàng hậu, mà nam tử kia còn là đương kim đại danh đỉnh đỉnh Bùi thừa tướng. Ban đầu tiếng phản đối chập trùng không dứt, nhưng câu chuyện tình yêu vô cùng cảm động của hai người được lưu truyền khắp hoàng cung. Lăng Hoằng cùng Bùi Tư Kiều được mọi người chúc phúc, cuối cùng tu thành chính quả.

Bọn họ đính ước chọn ngày đại hôn, bách tính khắp nơi cùng chúc mừng, hôn sự vô cùng long trọng, làm cho tất cả mọi người nhìn mà cảm thán, sa hoa vô cùng; Cùng ngày đại hôn còn có một đôi tân nhân là Diêm Ngọc Thụ và Bùi Tư Tuệ, bất quá bọn họ chỉ ở trong nhà bày mấy bàn tiệc nho nhỏ, hai nhà vui vẻ......

Updete
2019/10/24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro