Ngươi chỉ thuộc về ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngươi chỉ thuộc về ta (1)

  Lăng Hoằng cũng không hiểu, vì sao bản thân lại đồng ý cho một nữ tử có thân phận bối cảnh hoàn toàn không rõ ràng đi theo bên cạnh y, cùng y truy tìm dấu vết của Diêm tướng quân.

  Là bởi vì nàng có diện mạo giống Bùi Tư Kiều như đúc? Hay là, nàng nguyện ý nghe mình thổ lộ nỗi khổ tương tư chất chứa trong lòng nhiều ngày nay, có thể giúp y giải quyết phiền não trong lòng? Tóm lại, bất kể như thế nào, cho dù nàng khéo hiểu lòng người cỡ nào, đều không thể dao động vị trí của Bùi Tư Kiều trong lòng y.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, Lăng Hoằng ngây ngốc nhìn cảnh sắc bên ngoài, lâm vào hồi tưởng......

Năm đó, y 7 tuổi, Bùi Tư Kiều 9 tuổi, thân là Thái tử y cùng đám người Hoàng tộc đi săn ở núi Vĩnh Sơn.

  Nhưng có điều, thời điểm đi săn, y mất phương hướng bị lạc vào rừng sâu.

  Mãi đến đêm khuya, y vẫn mờ mịt đơn độc trong rừng.

Gió gào thét tứ phía, đó là điềm báo sắp có mưa to. "Ầm ầm" một đạo tia chớp màu trắng, tựa hồ đem không trung chém thành hai nửa.

Tiểu Thái tử bị doạ sợ không ít, vô cùng kinh hãi.

Gió, thổi đến mức cây cối khuynh đảo; Tia chớp, tựa hồ xé đại địa làm hai mảnh.

Lăng Hoằng trốn bên cạnh một cây đại thụ, co ro thân thể, dùng tay bịt chặt lấy lỗ tai.

  Giờ khắc này y thật sự rất sợ hãi, nhưng hiện tại không ai có thể tới bảo hộ y.

" Thái tử điện hạ, Lăng Hoằng điện hạ......" Thanh âm quen thuộc, hình như đang gọi tên của y. Như một cọng rơm cứu mạng, cứu y thoát khỏi vực sâu.

"Ta...... Ta ở đây......" Thanh âm run rẩy, so với cỏ khô lung lay trong gió còn yếu ớt hơn.

  Bùi Tư Kiều hét lớn nhìn chung quanh, tìm kiếm tung tích Lăng Hoằng.

  Vạn lục trùng điệp cũng không che giấu được ánh mắt kim quang sắc bén, người hắn đang tìm kiếm, cuối cùng cũng đã thấy.

" Lăng, Lăng Hoằng điện hạ, rốt cuộc cũng tìm được người!" Trong mắt Bùi Tư Kiều, kích động dâng lên lệ quang.

Lăng Hoằng vừa nhìn thấy Bùi Tư Kiều, thị độc đã hầu hạ mình từ nhỏ đến lớn, lập tức vui mừng ôm lấy hắn, gào khóc.

" Lăng Hoằng điện hạ, không cần sợ, ta vẫn luôn ở bên cạnh người!" Bùi Tư Kiều trông thấy bộ dáng y như vậy, nhẹ nhàng xoa đầu y, " Chúng ta mau trở về thôi, trời sắp mưa to rồi."

  Bùi Tư Kiều nắm tay Lăng Hoằng, đi về hướng doanh địa, nhưng trở về không kịp, mưa lớn như trút nước xuống.

Bùi Tư Kiều vội vàng hái một cái lá lớn che trên đầu Lăng Hoằng, lại không để ý đến bản thân.

  Mưa lớn làm cản trở bước tiến của bọn hắn, đồng thời khiến bọn hắn lần nữa lạc mất phương hướng. Không thể làm gì, hắn đành trốn vào trong một sơn động nho nhỏ tránh mưa.

Lăng Hoằng phát hiện ống tay áo đều bị mưa làm ướt, đang muốn oán trách một chút, lại nhìn thấy toàn thân Bùi Tư Kiều sớm đã ướt đẫm.

"Bùi nhi, ngươi......"

"Lăng Hoằng điện hạ, tiểu thần không sao, chỉ cần người bình an là tốt rồi!" Vừa mới nói xong  Bùi Tư Kiều liền hắt xì một tiếng.

"Ngươi vẫn là nhanh chóng đem y phục cởi ra, bằng không sẽ rất dễ cảm mạo!" Lăng Hoằng nét mặt lo âu nhìn về phía hắn.

"Nhưng......"

"Không nhưng nhị gì hết, chẳng lẽ mệnh lệnh của ta ngươi dám không nghe?"

"Ta, ta cởi......."

  Bùi Tư Kiều xoay người sang chỗ khác, đem y phục trên người cởi ra, vắt khô, trên người chỉ còn lại một chiếc quần đơn bạc.

Lăng Hoằng nhìn qua hắn, giữa màn đêm mờ ảo, thân thể hết sức nhỏ nhắn trắng nõn, mềm mại bóng loáng, tựa hồ dụ hoặc y, khiến y tỉnh tỉnh mê mê hô hấp càng thêm dồn dập......

Bùi Tư Kiều vắt khô y phục, phơi trên mặt đất, ngồi một mình một góc.

Gió lạnh thổi qua, khiến toàn thân hắn trên dưới không khỏi phát run, hắn lại không kêu một tiếng, tự mình sưởi ấm, xoa xoa hai tay.

Tiểu Thái tử nhìn thấy hắn như vậy, nhíu mày nói: " Bùi nhi, tới đây!"

Bùi Tư Kiều nghe Lăng Hoằng gọi, theo thói quen lập tức trả lời, nhưng khi hắn quay đầu lại,  ánh mắt hai người chạm nhau, mặt lại đỏ lên.

Hắn tựa hồ nhìn thấy trong mắt Lăng Hoằng thoáng hiện quang mang, như là dã thú muốn đem nhân sinh ăn sạch.

Bùi Tư Kiều cảm thấy thẹn khi bản thân lại mang loại suy nghĩ này, càng không dám vọng động.

  "Tới đây!"

" Lăng Hoằng, Lăng Hoằng điện hạ, vẫn là không tiện......"

"Không tiện cái gì, nhìn ngươi lạnh thành như vậy."

Lăng Hoằng trông thấy Bùi Tư Kiều vẫn không có bất kì hành động gì, dứt khoát đi tới, ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi ôm hắn vào trong ngực.

Bùi Tư Kiều không nói, những tim lại đập thình thịch, nhảy loạn trong lồng ngực.

Lăng Hoằng ôm người lạnh như băng, tim lại có chút đau nhức, mặc dù y không biết đau lòng đại biểu cho cái gì.

Ở trong lồng ngực ấm áp, Bùi Tư Kiều tâm loạn như ma, nhưng vẫn bị cảm giác ấm áp chinh phục, dần dần chìm vào giấc ngủ ......

Ngày thứ hai, Bùi Tư Kiều và Lăng Hoằng được thị vệ tìm thấy, đưa về địa doanh.

Khi bọn hắn diện kiến Hoàng thượng, hiển nhiên phát hiện Hoàng thượng không vui, mẫu phi Lăng Hoằng Từ quý phi vô cùng lo lắng.

Lúc mọi người còn chưa hồi phục tinh thần, Bùi Tư Kiều liền quỳ xuống, hướng Hoàng thượng dập đầu nói: "Đều là lỗi của tiểu thần, nếu không phải lúc tiểu thần cùng thái tử điện hạ đi săn, nói thích con thỏ nhỏ đáng yêu kia, thái tử điện hạ cũng sẽ không lỗ mãng đuổi theo con thỏ kia, mà lạc mất phương hướng......"

Lăng Hoằng kinh ngạc nhìn Bùi Tư Kiều quỳ rạp xuống đất, nghĩ thầm: "Rõ ràng là chính ta muốn bắt con thỏ kia tặng ngươi, ngươi cũng không nói với ta ngươi rất thích con thỏ kia, ngươi làm sao lại......"

Từ quý phi sợ con mình bị liên lụy, trước mặt Hoàng thượng để lại ấn tượng xấu, lập tức thịnh nộ nói: "Đem thị độc của Thái tử dẫn đi, đánh hai mươi trượng, đưa về Bùi phủ, không cho phép hắn lại cùng Thái tử......"

Từ quý phi lời còn chưa nói xong, Lăng Hoằng liền sốt ruột, sợ hãi vội vàng quỳ gối trước mặt nàng nói: "Không phải như vậy! Mẫu hậu. Đây không phải lỗi của hắn, đều tại con tùy ý làm bậy, người muốn phạt thì phạt con đi!"

Từ quý phi nhướng mày, nghĩ thầm hài tử này thật không hiểu chuyện, nhưng vì tương lai của y, nàng không thể không nhẫn tâm.

"Nhớ phải nói với Bùi đại nhân, nhi tử của hắn làm Thái tử hoảng sợ, bảo hắn mang nhi tử của mình,  rời đi càng xa càng tốt, không bao giờ được trở về hoàng triều."

Bọn thị vệ tuân mệnh tiến lên bắt lấy tay Bùi Tư Kiều, muốn đem hắn kéo đi.

Lăng Hoằng nhìn thấy tình cảnh này, tâm triệt để loạn, lập tức xông lên phía trước, đẩy tay bọn thị vệ ra, gắt gao ôm Bùi Tư Kiều vào trong ngực, nói: "Hắn là người của ta, ai cũng không được chạm vào!"

  "Nếu ai dám động đến một sợi tóc của hắn, ta sẽ khiến người đó sống không bằng chết!"

Lăng Hoằng ngẩng đầu nhìn thẳng, thấy phụ hoàng tựa hồ đang đợi xem kịch vui liền nói:  "Ngay cả một ái thần của mình, mà không thể bảo vệ được, thì có tư cách gì làm Thái tử!"

Bùi Tư Kiều nghe y nói, tâm không khỏi có chút rung động......

 "Phụ hoàng, nhi thần nhớ người đã từng nói với nhi thần -- 'Thân là một Thái tử không chỉ phải có đức, có tài, còn phải có ái nhân, trọng nhân, tôn nhân!' "

" Bùi Tư Kiều hắn là thị độc của con, là thần tử của con -- Huống hồ hắn vì con tận trung tẫn trách, cho nên con sẽ bảo vệ tốt cho hắn, không để hắn chịu tổn thương!" Tiểu Thái tử lần đầu tiên đĩnh trực thẳng lưng,  cúi đầu thương sinh chi tư, chém đinh chặt sắt nói.

  "Chỉ cần có con ở đây, đời này không ai có thể tổn thương được hắn......"

Từng câu nói của Lăng Hoằng giống như lời thề, truyền vào tai Bùi Tư Kiều, xông thẳng vào trong lòng hắn.

  "Tốt! Tốt! Tốt!" Hoàng Thượng nhìn nhi tử 7 tuổi trước mắt, vỗ tay tán thưởng không thôi, "Không hổ là  nhi tử của ta! Có thưởng!"

Vẻ mặt lo lắng khẩn trương không thôi, Từ quý phi rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Tư Kiều mơ mơ màng màng nghe thấy hết thảy, tâm triệt để trầm luân......

Trong ngực Lăng Hoằng sức nặng đột nhiên gấp bội, y trông thấy Bùi Tư Kiều nhắm hai mắt lại, mặt lại hồng nhuận bất thường, y sờ lên trán hắn, lại giống như nhiệt lô nóng phỏng tay. Liền vội vàng đem hắn bế lên, từ biệt mẫu hậu phụ hoàng nhanh chóng hồi phủ ......

Updete
2019/10/15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro