Chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi giáo chủ trở lại, phát hiện trong khách trạm có chút yên tĩnh quá mức, ngẩng đầu nhìn về phía phòng trọ: "Sớm thế này đã ngủ rồi sao?"

Tiểu nhị lập tức quỳ xuống, dập đầu bôm bốp xuống nền nhà: "Xin ngài minh giám. Theo dặn dò của ngài, tiểu nhân chuẩn bị rượu và thức ăn hầu hạ tiểu gia trên lầu, nhưng không biết tại sao, vừa mới mở vò rượu, tiểu gia kia liền ngã lăn ra bất động. Tiểu nhân đến chỗ mua rượu chất vấn, tự mình ngửi, còn bảo chưởng quầy cùng thử một chút, trong rượu không hề bị bỏ thuốc, nhưng tiểu gia kia vẫn chưa tỉnh lại. Cái mạng hèn của tiểu nhân đây không đáng là gì, nhưng trong nhà trên còn có..."

"Ngươi mua rượu sao?" Giáo chủ cắt ngang tiểu nhị.

"Vâng. Trước khi ngài đi có dặn dò phải hầu hạ tiểu gia kia, tiểu nhân liền đi mua loại rượu tốt nhất ở đây, ủ năm mươi năm rồi đó..."

"Phụt..." Giáo chủ bật cười, thấy vẻ mặt tiểu nhị lộ ra khó hiểu, mới miễn cưỡng nhịn cười, "Là do hắn tửu lượng quá kém, ngửi thấy mùi rượu cũng say, không trách ngươi." Đại hiệp ngay cả uống một ngụm rượu cất đã say đến nói năng lung tung, ngửi mùi rượu mạnh thì liền trực tiếp say đến bất tỉnh nhân sự, cũng không tính là ngoài dự liệu. Bất quá may là đại hiệp say rồi, giáo chủ không cần lo hắn sẽ nghe được động tĩnh, chạy xuống xen vào việc của người khác.

Sảnh lớn khách trạm đã trở nên trống rỗng, chỉ còn lại cái quầy còn ở nơi đó, giá bày rượu phía sau vốn đầy rượu cũng đã rỗng không. Chưởng quầy thấy giáo chủ dò xét xung quanh, liền đi lên nói: "Khách quan, bàn ghế trong khách trạm, mấy vò rượu nhỏ, cũng không đáng tiền lắm. Nhưng nếu mấy thứ này bị đập phá, phát ra tiếng động lớn, kinh động đến tiểu gia đang ngủ trên lầu kia, lỗi của tiểu lão nhân sẽ rất lớn."

Rõ ràng là sợ người ta phá hỏng đồ đạc, chưởng quầy vừa mở miệng, uốn lưỡi một phen, ngược lại trở thành có ý tốt. Tiểu nhị càng ngày càng cảm thấy chưởng quầy chỉ làm chưởng quầy của khách trạm Duyệt Lai quả là phung phí của trời.

Giáo chủ nhẹ gật đầu: "Vậy chúng ta sẽ cẩn thận." Nói xong, tay đã cầm lên một chén trà nhỏ trên quầy, không hề có âm thanh gì phát ra mà chén trà nhỏ đã vỡ tan thành mấy mảnh nhỏ như móng tay.

Ông nội của ta ơi, đã thu dọn sạch sẽ đến mức này rồi, ngài vẫn có thể tìm ra đồ để phá. Tiểu nhị đối với giáo chủ đã phục sát đất. Cũng may thứ bị phá chỉ có một cái chén uống trà, một thứ đồ sứ bình thường chỗ nào cũng có thể mua được, mất một cái cũng không đau lòng.

Tay chân của sòng bạc vốn bị lơ một bên nghĩ rằng cuối cùng đã đến lúc mình ra trận, vừa muốn hô vài câu khí thế, đã bị mảnh sứ nhỏ bay tới điểm trúng á huyệt.

"Suỵt... Nhỏ tiếng thôi." Giáo chủ vừa nói, vừa dùng mảnh sứ vỡ trong tay không chút lưu tình mà đánh lên huyệt vị trên người tên kia, khiến cho hắn ngã trên đất nhảy lên nhảy xuống, "Vị đại ca kia có phải bị tật động kinh hay không? Sao tự nhiên lại co giật? Miệng còn sùi bọt mép nữa. Mấy người các ngươi ai đó nhét cái gì vào miệng hắn đi, đừng để hắn cắn phải đầu lưỡi..."

Thấy giáo chủ chỉ cầm một chén trà đã đánh cho thủ lĩnh đám tay chân kia lăn lộn trên đất, những người khác còn dám lên sao?

Giáo chủ dùng xong mảnh vỡ cuối cùng trong tay, vẻ mặt vô cùng thương xót nhìn người kia: "Đã co giật xong chưa? Mau dẫn hắn đi tìm đại phu." Nói xong lại cầm chén trà khác lên xem xét.

Đám tay chân lập tức hoảng hồn vội bỏ chạy sạch sẽ, chỉ hận cha mẹ sinh ra thiếu hai cái chân nữa.

Giáo chủ chỉ là rót cho mình một chén trà uống, sau đó lên lầu về phòng, đi được nửa đường đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vẫy tay ý bảo chưởng quầy cùng tiểu nhị đi tới.

Đại hiệp còn đang ngủ bên cạnh bàn, trên người đắp một cái áo mà tiểu nhị khoác cho, cả bàn sơn hào hải vị sớm đã nguội ngắt.

Giáo chủ nhìn thức ăn trên bàn, ra ý bảo chỉ để lại một món thịt viên kho cùng hai món đồ chay, những thứ khác đều bưng đi. Trong lúc chưởng quầy cùng tiểu nhị đi tới đi lui bưng thức ăn, giáo chủ lấy ra một túi tiền, đổ hết đồ bên trong lên giường, vàng bạc sáng loáng làm tiểu nhị hoa cả mắt.

Chưởng quầy nói, khách trạm Duyệt Lai ba năm không khai trương, khai trương rồi đủ ăn ba năm, chỗ này chính là tốn tiền của khách giang hồ. Tiểu nhị thấy giáo chủ nhặt hết bạc vụn ra, nhịn không được phỏng đoán có phải đều là phần thưởng cho mình không. Dọn xong đồ ăn, cầm rượu đi, tiểu nhị bày ra vẻ mặt tươi cười chờ khen thưởng, kết quả giáo chủ bỏ hết bạc vụn vào chiếc túi bên eo mình. Tiểu nhị đang thất vọng, không ngờ tới giáo chủ giơ tay lên, đem tất cả vàng bạc còn lại trên giường đưa hết cho chưởng quầy, ý bảo bọn họ có thể rời đi.

Chưởng quầy cúi đầu thấp một cái, tiện tay đem túi vàng bạc nguyên khối đưa cho tiểu nhị, cũng không rời đi: "Thưa ngài, tiểu lão nhân với tiểu tử này đều giữ khuôn phép của người làm ăn, một nhà già trẻ đều ở chỗ này, không thể đắc tội địa đầu xà." (địa đầu xà ý nói người đứng đầu, có quyền có thế ở một địa phương nào đó)

Thì ra việc hai người có thể khiêng được rương hòm mấy ngàn lượng bạc trên sân khấu kịch đều chỉ là giả vờ. Vừa nãy thấy chưởng quầy và giáo chủ đều cầm rất nhẹ nhàng, tiểu nhị còn nghĩ túi tiền cũng không nặng, ai ngờ vừa vào tay, đừng nói là đi bộ, đến eo cũng không thẳng lên nổi.

"Tiểu gia, ngài xem nếu không thì?..." Chưởng quầy trải giấy mài mực, đưa bút cho giáo chủ.

Giáo chủ suy nghĩ một chút, tay khẽ vung bút đến rồng bay phượng múa trên giấy Tuyên Thành, nhưng cái thứ vẽ ra hình không thành hình mà chữ chẳng phải chữ, căn bản không nhìn ra là thứ gì. Tiểu nhị không hiểu, nhưng chưởng quầy lại thiên ân vạn tạ, cùng tiểu nhị lui ra ngoài, sau đó cũng không chờ đến ngày mai, dặn dò tiểu nhị ở lại trông tiệm, chạy ra ngoài tìm biểu công dán chữ vẽ như gà bới của giáo chủ lên. (biểu công đại khái là người làm mấy cái việc dán cáo thị hay giấy tờ gì đó)

Chờ chưởng quầy và tiểu nhị đi rồi, giáo chủ uống rượu xong mới đánh thức đại hiệp dậy: "Sao lại ngủ ở đây? Cơm nước xong xuôi đi đã rồi ngủ tiếp."

"Ta ngủ rồi sao?" Đại hiệp nhìn đồ ăn trên bàn, vẫn còn mơ màng, "Chỉ có vài món này thôi sao? Sao ta nhớ tiểu nhị bưng lên cả bàn đồ ăn ngon, bào ngư, hải sâm, vi cá, tổ yến..." Không đợi giáo chủ đáp lại, đại hiệp đã tự mình không nhịn được cười, "Chắc là nằm mơ rồi. Cho dù hắn bưng đến thật, chúng ta làm sao được ăn chứ? Đừng nói là ăn, ngay cả tiền ở trọ hôm nay chúng ta cũng không trả nổi."

"Được chứ." Giáo chủ đổ đống bạc vụn vào tay đại hiệp.

Đại hiệp càng hoảng sợ: "Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

"Hỏi mượn chưởng quầy ít tiền vốn, sau đó đến sòng bạc đánh thắng được đó."

"Ngươi không sợ thua sao?"

"Đằng nào chúng ta cũng không trả nổi tiền, cho dù thua, cùng lắm là bị giữ lại đây rửa bát đĩa hai ngày."

Đại hiệp đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác: "Tuy đều là bạc vụn, chỗ này cộng lại cũng phải đến hơn mười lượng. Ngươi thắng nhiều tiền thế, người của sòng bài không tìm ngươi gây chuyện chứ?"

"Ta thắng đủ là về rồi, không làm người khác chú ý quá. Lại nói tướng mạo này của ta, vừa chui vào đám người là không ai nhận ra được rồi."

Đại hiệp cuối cùng cũng yên tâm, sau đó liền hổ thẹn không thôi: "Lúc đầu vốn định thay tỷ tỷ ngươi chăm sóc ngươi thật tốt, kết quả toàn là ngươi chăm sóc ta."

"Nếu đã coi ta là người trong nhà thì đừng so đo thế nữa." Giáo chủ xới cơm cho đại hiệp, "Nhanh ăn đi, ăn xong ngủ sớm một chút."

Đại hiệp buông hết nghi kị trong lòng xuống, khẩu vị cũng tốt lên: "Thịt viên này ăn thật ngon. Không biết là chưởng quầy hay tiểu nhị làm nhỉ, sánh ngang với trong tửu lâu rồi đó. Sau này cô nương nhà nào gả cho hắn thật sự là có khẩu phúc."

Sau này cô nương nhà nào gả cho hắn, quả thật là có phúc. Tiểu nhị vừa bưng nữ nhi hồng cùng sơn hào hải vị mà giáo chủ bảo bọn họ dọn xuống, vừa nghĩ đến tình cảnh sau khi nhặt được tiền, bà mối liền đạp ngưỡng cửa,đại cô nương tiểu quả phụ khắp mười dặm tám thôn đều muốn gả cho mình. Từ mập đến gầy, tùy chàng chọn lựa, chẳng phải giống như lão hoàng đế tuyển phi sao? Nói không chừng có tiền rồi không chỉ có thể lấy một vợ, còn có thể lấy thêm một cô vợ bé. Cuộc sống như thế thật sự là nửa đêm nghĩ tới cũng cười đến tỉnh lại.

"Cười cái gì hả?" Chưởng quầy không chịu nổi vẻ mặt đầy ý cười dâm đãng của tiểu nhị, "Còn cho người ta ăn cơm không?"

"Chưởng quầy, lần này ta có thể được chia bao nhiêu tiền?" Tiểu nhị xoa xoa tay. Giáo chủ thoáng chốc cho nhiều như thế, chưởng quầy cho dù có keo kiệt, ít nhất hắn cũng được chia một thỏi vàng đi. Sau đó sẽ về quê mua đất xây nhà lấy vợ sinh con... Tiểu nhị cũng có thể trải qua cuộc sống của một lão gia địa chủ.

"Đợi xong việc rồi nói."

"Việc này vẫn chưa xong sao?" Tiểu nhị nhớ rõ đại hiệp và giáo chủ chỉ ở lại một đêm, ngày mai trời vừa sáng liền đi, việc này còn chưa xong sao?

Chưởng quầy vuốt vuốt chòm râu dê, vẻ mặt thâm sâu khó lường.

Không ngoài dự liệu của chưởng quầy, người của sòng bạc không dám đắc tội giáo chủ, nhưng cũng không nuốt trôi cục tức này. Đợi đại hiệp và giáo chủ ra khỏi khách trạm, xuất thành rồi, liền tìm đến khách trạm gây chuyện.

Tiểu nhị thấy nhiều người cầm gậy gộc đao kiếm xông tới như vậy, sợ tới mức sắp tè ra quần, nhưng chưởng quầy lại điềm tĩnh, vừa sờ một cơ quan dưới quầy, quầy hàng liền mở ra một đường ngầm. Chưởng quầy đẩy tiểu nhị vào, cầm theo tờ giấy chữ viết như gà bới trên tường, sau đó chui vào theo, mặc kệ bên ngoài náo loạn đến long trời lở đất, cũng nhất quyết trốn bên trong không ra.

Tay chân của sòng bạc nói giáo chủ gian lận lúc chơi, ở bên ngoài kêu gào bảo chưởng quầy trả tiền thay hắn, lời lẽ mắng chửi đã ân cần hỏi thăm từ mười tám đời tổ tông đến mười tám đời cháu chắt của chưởng quầy và tiểu nhị. Tay chân đánh đấm muốn đập nát quầy, không ngờ cái quầy này không biết là làm từ thứ gì, đừng nói dùng gậy đánh, dù là dùng đao chém, cũng sẽ khiến đao bị chém đến xoắn lại, mà quầy hàng vẫn không sứt mẻ. Không đánh được người, đám tay chân chỉ có thể đánh những thứ khác như bàn ghế cho hả giận.

Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tiểu nhị vẫn bị thanh thế bên ngoài dọa đến mất hết hồn vía, càng không ngừng run rẩy.

"Tiền đồ." Chưởng quầy trốn trong quầy, vẫn như bình thường mà uống rượu, ghi chép sổ sách, gẩy gẩy bàn tính, coi như người bên ngoài không tồn tại, "Mới có chút xíu thế này đã sợ như vậy. Nhớ năm đó ta làm tiểu nhị ở khách trạm Long Môn, mỗi ngày đều có chuyện thế này, quanh năm suốt tháng không có một ngày yên tĩnh."

"Chỗ chúng ta còn có khách trạm Long Môn?" Tiểu nhị chưa từng nghe nói qua.

"Từ quán đậu hũ của Hà quả phụ thành bắc cho đến tiệm vàng mã của Trương quả phụ vốn là khách trạm Long Môn, bất quá đó đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi." Chưởng quầy dường như nhớ tới những năm tháng thanh xuân của mình, "Năm đó nơi khách giang hồ thường đến ngoài khách trạm Duyệt Lai chúng ta ra, đứng đầu còn có khách trạm Long Môn, có lúc cũng đã mở chi nhánh khắp đại giang nam bắc, phồn hoa một thời."

"Sau đó thì sao?" Tiểu nhị hứng thú, "Sao khách trạm lại biến thành quán đậu hũ, tiệm vàng mã vậy?"

"Sập tiệm chứ sao." Chưởng quầy thở dài một tiếng, "Tên khách trạm Long Môn nghe quá hung hãn, vì thế khách giang hồ đến khách trạm Duyệt Lai đều là nghỉ chân ở trọ, còn đến khách trạm Long Môn đều là đi đánh nhau, mỗi lần đều biến khách trạm thành một mớ hỗn độn, còn chẳng có ai nhớ trả tiền bồi thường. Vì thế mở không được bao lâu, khách trạm Long Môn liền thi nhau đóng cửa hết, giờ chỉ còn khách trạm lớn miễn cưỡng chống đỡ được, lấy chỗ cho khách giang hồ đánh nhau."

"Vậy chỗ chúng ta..." Tiểu nhị chọc chọc quầy hàng vững chắc.

"Do khách trạm Long Môn đóng cửa liên tiếp, người đến khách trạm Duyệt Lai đánh nhau cũng càng ngày càng nhiều. Đại hiệp đánh nhau, khó tránh khỏi gây họa cho người vô tội, nhưng nếu cứ hai ba ngày lại chết một tiểu nhị, chết một chưởng quầy, sau này ai còn dám đến khách trạm Duyệt Lai làm việc nữa? Vì để tránh cho việc khách trạm Duyệt Lai đi vào vết xe đổ của khách trạm Long Môn, khách trạm lớn hạ lệnh, mỗi một chi nhánh đều làm một cái quầy thế này, đảm bảo an toàn cho tiểu nhị và chưởng quầy. Chỗ chúng ta nhỏ, quầy hàng chỉ có thế này, đủ hai người trốn cộng thêm vài thứ đồ để giải trí giết thời gian." Chưởng quầy không biết từ đâu lấy ra từng quyển sách một: "Phong thần diễn nghĩa", "Tam quốc diễn nghĩa", "Tùy Đường diễn nghĩa", "Sưu thần ký", "Tây Sương ký", "Tam hiệp ngũ nghĩa",... Ngay cả đông cung cũng có. "Ngươi cũng đến tuổi có thể cưới vợ rồi, có thể xem thứ này, nhưng xem xong không cho phép cởi quần." Chưởng quầy đặt cuốn đông cung vào tay tiểu nhị, đặc biệt dặn dò một câu, "Nếu là ở kinh thành, hoặc là ở thành nào lớn có nhiều thương gia lui tới, quầy hàng không chỉ có mỗi cửa vào đâu, còn thông với tầng hầm, bên trong còn chứa đủ nước và lương khô cho mười mấy người dùng trong một tháng. Cho nên dù người đến khách trạm Duyệt Lai càng ngày càng nhiều, khách trạm Duyệt Lai cũng chưa từng có chuyện chưởng quầy và tiểu nhị mất mạng."

Tiểu nhị vốn cho rằng chưởng quầy đã là Gia Cát tái thế rồi, không ngờ ông chủ của khách trạm lớn còn lợi hại hơn.

"Muốn xem náo nhiệt cũng được." Chưởng quầy mở một cái hốc tối phía sau ra, bên trên lộ ra hai lỗ thủng có ánh sáng xuyên qua, "Ở phía trên khảm thạch anh đen của Tây Vực, bên ngoài không thấy được bên trong, nhưng bên trong nhìn ra bên ngoài rất rõ ràng. Ở khách trạm lớn, còn dùng cả ngân kính của Tây dương làm kính tiềm vọng, thuận tiện quan sát bên ngoài."

"Thạch anh..." Tiểu nhị nhịn không được vươn tay.

"Ngươi mà gỡ nó xuống, ta liền gỡ tròng mắt ngươi xuống y như thế."

Tiểu nhị vội rút tay về: "Chưởng quầy, tiếp theo chúng ta làm sao đây?"

"Để bọn họ đánh." Chưởng quầy ghi chép sổ sách xong, cầm quyển "Tư trị thông giám" bắt đầu đọc, "Đợi họ đánh chán rồi, chúng ta đi ra."

Đợi đến khi toàn bộ khách trạm ngoại trừ cái quầy ra đều đã biến thành một mớ lộn xộn, đám tay chân mới rời đi. Chưởng quầy lôi tiểu nhị ra khỏi chỗ ẩn nấp, ghi lại tổn thất hôm đó, sai tiểu nhị đi mua bàn ghế các thứ về bày biện lại. Tiểu nhị cũng xem như nhanh nhẹn, chỉ tốn có hai ngày, đã khiến cho khách trạm khôi phục như mới, ai ngờ mới mở cửa, pháo khai trương còn chưa đốt xong, tay chân của sòng bạc lại đến đây đánh. Chưởng quầy vẫn như lần trước cầm theo tờ giấy chữ viết như gà bới, lôi tiểu nhị đi ẩn nấp lần nữa, đợi đánh chán xong hai người lại mua mới, mua rồi tiếp tục bị đánh... Khách trạm dù không lớn, nhưng ngoại trừ cái quầy ra thì phải mua sắm toàn bộ, cũng không tiện lắm. Tiền giáo chủ để lại tuy nhiều, nhưng cũng không chống đỡ được nhiều lần như thế. Tiểu nhị đã từng khuyên chưởng quầy, hay là cứ giao tiền ra là được rồi, coi như mua bình an. Nếu không cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hết tiền vào việc sửa sang cửa hàng, không mời được khách đến, còn đắc tội với sòng bạc, kết oan gia. Nhưng chưởng quầy lại lắc đầu, vẻ mặt cao thâm khó đoán.

Tiểu nhị ban đầu cho rằng chưởng quầy đang đợi đại hiệp phạt ác dương thiện gì đó đến ra tay chính nghĩa, đang muốn nói chưởng quầy sao có tuổi rồi còn ngây thơ như thế. Ông chủ sòng bạc là cháu ngoại của huyện lệnh địa phương, sòng bạc có quan phủ che chở. Đại hiệp nếu là giang hồ chính đạo, cũng không đối đầu với triều đình; không đối đầu với triều đình, cũng sẽ không đối đầu với quan phủ, nếu không sẽ khó tránh bị gán tội phản nghịch. Lại nói đại hiệp trên giang hồ dù là danh chấn một phương, dù là minh chủ võ lâm, vẫn là thường dân áo vải không quan không tước, dân không đấu với quan, kể cả võ công cái thế, cũng không dám đắc tội quan phủ. Trừ phi đại hiệp này vốn là quan viên triều đình, phía sau có bao long đồ làm chỗ dựa vững chắc, nếu không ai lại đến giúp chưởng quầy với tiểu nhị ra oai với quan phủ chứ? Đáng tiếc chỗ dựa kiểu đó một là qua đời đã lâu, hai là không biết bao giờ mới ra đời.

Sau một thời gian dài, thấy người của sòng bạc mỗi ngày đều đến phá khách trạm, chưởng quầy cứ như bị mê man, nói gì cũng không nghe lọt tai, tiểu nhị cũng nói đến hết nước hết cái rồi. Dù sao người lo chuyện trong tiệm là chưởng quầy, trời có sập xuống cũng có hắn đỡ, không ảnh hưởng đến tiểu nhị được, chuyện sau này không tới phiên hắn lo nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro