Phiên ngoại 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi mây mưa, đại hiệp vẫn còn ôm giáo chủ ý do vị tẫn, muốn nói vài câu ngọt ngào, đột nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng —— quen biết lâu như vậy, thậm chí đã kết hôn vài ngày rồi, nhưng hắn ngay cả tên người bên gối là gì cũng không biết.

"Làm sao vậy?" Nhìn ra đại hiệp không được tự nhiên, giáo chủ săn sóc mà dụi dụi vào lồng ngực hắn, "Chúng ta đã thành thân rồi, có chuyện gì cứ nói đừng ngại."

"Ta..." Quen biết lâu như thế, giường cũng không biết đã lăn bao nhiêu lần, cư nhiên ngay cả tên của đối phương cũng không biết, đại hiệp nhớ tới cũng xấu hổ thay cho chính mình. Lúc đầu hắn đã từng nghĩ sẽ nghe ngóng trong dân cư, nhưng những người khác trong Ma giáo đều xưng hô rất cung kính là "giáo chủ", tả hữu hộ pháp xưng hô nếu không phải "giáo chủ" thì là "sư đệ", ngay cả lúc hành tẩu giang hồ khi trước, người trong giang hồ khi nhắc đến hắn, cũng chỉ nói "giáo chủ Ma giáo", chưa bao giờ gọi đích danh hắn. Người duy nhất không gọi hắn là "giáo chủ" chỉ có lão giáo chủ, nhưng "Tam nhi" rõ ràng không phải tên thật. Xem ra bóng gió nghe ngóng là không được rồi, chỉ có thể trực tiếp hỏi người ta. Quen đã lâu rồi, giờ mới nhớ tới hỏi tên hỏi họ, có thể sẽ khiến hắn tức giận. Nhưng nếu không hỏi, sau này càng kéo dài, ngược lại càng không ổn. Đưa đầu ra một đao, rụt đầu lại cũng một đao, đau dài không bằng đau ngắn. Đại hiệp khẽ cắn môi: "Ta đang nghĩ, chúng ta cũng đã thành thân rồi, nhưng ngay cả tên ngươi ta cũng không biết."

"Ta không có tên." Giáo chủ vẫn thản nhiên, "Không chỉ ta, sư huynh sư tỷ đều không có tên."

"Ồ..." Hắn không mất hứng. Đại hiệp thở ra một hơi, sau đó mới đột nhiên ý thức được..."Ba người các ngươi đều không có tên? Họ gì tên gì đều không có?"

"Thật sự không có." Giáo chủ tựa hồ không cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ, "Ba người chúng ta đều là cô nhi do sư phụ thu dưỡng, từ lúc còn nhỏ đã ở trong Ma giáo rồi. Sư phụ chẳng muốn phí đầu óc đặt tên cho chúng ta, liền gọi chúng ta là 'tiểu tử thối' 'nhị nha đầu' 'Tam nhi', giữa chúng ta với nhau thì gọi 'sư huynh' 'sư tỷ' 'sư đệ' sau rồi thành 'giáo chủ' 'Tả hộ pháp' 'Hữu hộ pháp'."

Đại hiệp nhăn nhó mặt mày.

"Ngươi muốn hỏi chuyện đó sao?" Giáo chủ nhéo nhéo mặt đại hiệp, "Không cần gọi ta là 'giáo chủ' như những người khác, gọi ta là 'Tam nhi' như sư phụ là được rồi, bất quá 'tâm can' 'bảo bối' các thứ thì chỉ giới hạn khi có hai chúng ta thôi."

Đại hiệp lại nhăn mặt: "Lúc trước ta còn sợ ngươi sẽ vì chuyện ta ngay cả tên ngươi cũng không biết mà tức giận."

"Cái này cũng không phải chuyện gì quá lớn." Giáo chủ căn bản không cảm thấy có cái gì đáng tức giận, "Ta quen sư phụ hơn ba mươi năm, cũng không biết ông ấy họ gì tên gì. Bất quá nghe nói sư phụ cũng là cô nhi do sư tổ thu nhận, đại khái là sư tổ cũng lười đặt tên cho người đi?"

Thì ra nhận đồ đệ không đặt tên là truyền thống của Ma giáo, đại hiệp thụ giáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro