Phiên ngoại 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong Đào Hoa cốc phong cảnh non nước hữu tình, nhưng nhìn nhiều quá cũng sẽ chán. Lần này có thể ra ngoài chơi, đại hiệp vừa vui vẻ vừa lo lắng, vui vẻ là vì cuối cùng có thể đi ngắm lại phong cảnh kiều diễm khắp đại giang nam bắc, lo lắng là vì mình bây giờ ở bên cạnh giáo chủ Ma giáo mà võ lâm người người đuổi đánh, nếu thân phận giáo chủ bị người khác nhận ra, bản thân khó tránh khỏi vạ lây.

Bất quá rời khỏi Ma giáo không lâu sau, đại hiệp liền phát hiện lo lắng của mình là dư thừa —— giáo chủ gương mặt đại chúng, trong Đào Hoa cốc cũng không có ai nhớ được hắn là giáo chủ, đừng nói là ra bên ngoài, ngược lại dễ nhận ra chính là đại hiệp lúc trước trên giang hồ danh khí quá lớn.

Dục tương Tây Hồ bỉ Tây tử, đạm trang nồng mạt tổng tương nghi*. Lúc dương liễu đu đưa trong gió, bên bờ Tây Hồ chưa nói đến liễu lãng văn oanh*, cho dù chỉ đi dạo trên Tô Đê* một chút, hóng gió, cũng là chuyện vô cùng thỏa mãn. Đáng tiếc bất luận cảnh sắc đẹp, gặp người mất hứng, cũng giảm đi rất nhiều.

(*) - Dục tương Tây Hồ bỉ Tây tử, đạm trang nồng mạt tổng tương nghi: Tây tử ở đây là Tây Thi. Tây Thi, dù trang điểm đậm hay nhạt cũng đều đẹp (đạm trang nồng mạt tổng tương nghi). Cả câu ý nói Tây hồ cũng giống như Tây Thi, dù thế nào vẫn đẹp.
- Liễu lãng văn oanh: một trong những cảnh đẹp nổi tiếng Tây Hồ.
- Tô Đê: một địa điểm thuộc Tây Hồ

"Ơ, đây không phải đại anh hùng đánh trọng thương giáo chủ Ma giáo, cưới "mỹ nhân đệ nhất thiên hạ" sao?" Trên du thuyền ở Tây Hồ, mấy đệ tử hoàn khố của võ lâm thế gia buông lời dơ bẩn với đại hiệp, "Tư vị mông nở hoa dễ chịu không? Sao lại cho ngươi đi với một tiểu tư? "Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ" của ngươi đâu? Còn có những hạ nhân hầu hạ ngươi đâu? Sẽ không phải giáo chủ Ma giáo không cần ngươi nữa rồi chứ?"

Đại hiệp cắn răng hàm, kéo tay áo giáo chủ: "Chỗ ngồi này bẩn quá, chúng ta đi chỗ khác."

"Ngươi biết chơi đả thủy phiêu* không?" Giáo chủ đột nhiên hỏi. (đả thủy phiêu là cái trò lấy viên sỏi tia cho nó nhảy trên mặt nước ấy)

"Biết." Đại hiệp cho là hắn không muốn phá vỡ nhã hứng của bản thân, cố ý chuyển chủ đề, nhặt lấy một viên đá nhỏ hơi dẹt, giơ cao tay lên, viên đá lia trên mặt nước vài chục cái mới chìm xuống.

"Ta chơi không giỏi lắm, đừng cười ta đó." Giáo chủ chọn viên đá lớn hơn của đại hiệp, hơn nữa cũng không phẳng.

Đại hiệp vừa định nhắc nhở giáo chủ, đả thủy phiêu phải chọn viên đá dẹt một chút, mới dễ nhảy nhiều lần, đã thấy giáo chủ giơ một tay lên, viên đá không chạm xuống mặt nước cái nào, trực tiếp bắn chìm thuyền của mấy đệ tử hoàn khố.

"Ta nói rồi ta chơi không giỏi lắm." Giáo chủ phủi đất trên tay, "Bất quá bây giờ phong cảnh lại đẹp hơn nhiều."

Đại hiệp nuốt nước bọt, đột nhiên hiểu ra vì sao giáo chủ chưa từng làm chuyện gì xấu, nhưng vẫn biến thành kẻ thù chung số một của võ lâm chính đạo.

Cũng may chỗ thuyền đắm cách bờ không xa, biết bơi chút thì bơi hai cái đã tới nơi. Giáo chủ kéo người chèo thuyền lên bờ, đưa cho một thỏi bạc năm mươi lượng, coi như bồi thường thuyền cho hắn.

Đệ tử võ lâm thế gia cũng biết bơi khá tốt, bơi cũng không chậm hơn người chèo thuyền là bao, phịch cái đến bên bờ đã muốn mắng người.

Giáo chủ ngồi xổm xuống, từ trên cao nhìn bọn họ dò xét: "Bản tọa lớn lên giống tiểu tư lắm sao?"

"Giáo chủ Ma giáo a!" Tên bơi nhanh nhất kêu lên sợ hãi, lập tức nhảy lại xuống nước, bơi quay về như mất mạng.

Chờ bọn họ đều chạy hết rồi, giáo chủ có chút buồn bực đánh giá bóng mình trong nước một chút, nhéo nhéo mặt mình: "Ta lớn lên giống tiểu tư thật sao?" Rõ ràng mặc một bộ y phục không tồi, tại sao bất kể đi đến đâu, người người đều nghĩ hắn là người hầu thiếp thân bên cạnh đại hiệp? "Ngươi nói ta có cần bảo Quỷ y đổi gương mặt khác cho ta không? Quỷ y luôn nói bất luận là thiên tiên mỹ nhân gì đó, chỉ cần có người vẽ ra được, hắn liền làm ra được. Dù sao hiện tại sư phụ cũng không ở cùng chúng ta."

"Ngươi như bây giờ cũng rất tốt rồi." Đại hiệp quay mặt giáo chủ sang, lấy khăn tay lau mặt lau tay cho hắn, "Ta thích tướng mạo bây giờ của ngươi, không cần phải sửa. Ngươi là người đẹp nhất ta từng thấy, là những người kia mắt đều mù hết rồi, nhìn không ra." Nói đùa! Giáo chủ tài đại khí thô, võ công cái thế, quyền thế ngút trời, thậm chí dáng vóc chưa chắc thấp hơn đại hiệp. Đại hiệp chỉ có thể ở trước mặt hắn tìm được chút an ủi nhỏ nhoi về sự ưu việt, cũng chỉ có tướng mạo thôi. Lại nói với tiền tài quyền thế của giáo chủ, đừng nói biến thành tư thế tiên hạ phàm như Quỷ y, chỉ cần tướng mạo trên trung bình, đại hiệp đã phải cả ngày phòng hỏa hoạn phòng tiểu tam, sau này còn sống tốt được sao?

Trà lâu bên hồ, sư phụ đại hiệp nằm ở cửa sổ, hưng phấn khác thường: "Tam nhi, làm tốt lắm, nên giáo huấn bọn chúng như thế. Cho bọn chúng bắt nạt đồ đệ ta! Ngươi xem kìa, tay nắm tay... đồ đệ của chúng ta ân ái bao nhiêu."

"Hai người chúng ta cũng thế." Lão giáo chủ hôn trộm một cái lên tai sư phụ đại hiệp.

"Đáng ghét, già không biết xấu hổ!" Sư phụ đại hiệp đẩy lão giáo chủ ra.

"Hai lão già kia thật buồn nôn." Một bàn cách đó không xa, một đôi vợ chồng hiệp khách đứng tuổi chỉ trỏ lão giáo chủ và sư phụ đại hiệp, "Đã lớn tuổi thế rồi, hai người lại còn là nam nhân, ban ngày ban mặt lại khanh khanh ta ta, chẳng ra thể thống gì. Làm người phải như chúng ta, chỉ có đóng cửa rồi mới là vợ chồng, một khi ra khỏi cửa phòng, lại là nam nữ thụ thụ bất thân."

Lão giáo chủ không lên tiếng, lén lút đem một viên thuốc nhỏ làm đạn bắn vào ấm trà của vợ chồng hiệp khách.

Vợ chồng hiệp khách chỉ có võ mồm lợi hại, võ công thật sự kém xa lão giáo chủ, không hề phát hiện mà uống hết trà bị hạ độc.

Sư phụ đại hiệp bận xem náo nhiệt, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi, quay đầu lại, liền thấy một đôi vợ chồng hiệp khách ăn vận đàng hoàng ở trước mặt mọi người, lại làm chuyện Chu Công chi lễ, dọa người xung quanh nhao nhao tránh đi chỉ sợ không kịp: "Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Loại chuyện này sao có thể làm trước mặt mọi người chứ? Còn là giữa ban ngày. Thực là nhân tâm bất cổ, nhân tâm bất cổ." (Ý nói người đời nay phẩm hạnh không bằng người xưa)

"Còn không phải sao? Người trẻ tuổi bây giờ, thật sự càng ngày càng không tưởng nổi. May mắn gia giáo nhà chúng ta đều rất tốt, đồ đệ dạy ra cũng không trưởng thành ra loại người này." Lão giáo chủ đánh chết cũng sẽ không để sư phụ đại hiệp biết, đôi vợ chồng hiệp khách kia ở trước mặt mọi người làm Chu Công chi lễ, là bởi vì ông đem dược hoàn trợ hứng mà Quỷ y cho hai người trộn vào nước trà của họ, trong vòng hai ba canh giờ, bọn họ không dừng được.

Đại hiệp thật ra vẫn luôn buồn bực, giáo chủ Ma giáo rõ ràng ôn nhu lương thiện, cả người lẫn vật đều vô hại, tại sao người trong võ lâm chính đạo đối với hắn chỉ hận không thể giết thật nhanh. Dù ở Tây Hồ bắn chìm một chiếc du thuyền, tổn hại tài sản người khác, nhưng tiền giáo chủ bồi thường đủ mua lại hai chiếc thuyền, người chèo thuyền còn thiên ân vạn tạ cơ mà. Đến nỗi khiến cho hơn mười đệ tử võ lâm thế gia tầm hai mươi tuổi phải bơi trong nước Tây Hồ lâu hơn chốc lát, cũng nên coi như là tiểu trừng đại giới (ý nói về trừng phạt cảnh cáo), cũng không phải chuyện gì quá đáng. Kỳ lạ chính là trên giang hồ khắp nơi lưu truyền chuyện có một đôi vợ chồng hiệp lữ đức cao vọng trọng bị giáo chủ Ma giáo ám toán thê thảm, cuối cùng xấu hổ giận dữ tự sát.

Võ lâm chính đạo không phải quan phủ, không cần truy xét chân tướng, chỉ cần một lí do thù hận Ma giáo. Thế là đại hiệp và giáo chủ đi đến đâu, cũng bị võ lâm chính đạo đuổi giết đến đó. Tuy rằng ngay từ đầu vì xem xét người nối nghiệp vị trí giáo chủ mà xuất hành, nhưng thu hoạch duy nhất lần này, lại là dưới tình huống bị võ lâm chính đạo đuổi giết, khinh công của đại hiệp đột nhiên tăng mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro