Chương 3.1: Thám tử bụng bự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong xe áp suất giảm một hồi lâu, Du Tử Hồng lúc này mới muộn màng phát hiện cánh tay Thẩm Cảnh Văn bị băng bó thành móng heo. Cảnh tượng bị treo lơ lửng bên ngoài lầu 22 như ùa về, Thẩm Cảnh Văn một tay bắt lấy cửa sổ sát đất đã vỡ nát, chống đỡ sức nặng của bọn họ phải hơn ba trăm, đương nhiên trong ba trăm hắn chiếm 160...

"Khí lực không khác biệt a." suy nghĩ hồi lâu, Du Tử Hồng cuối cùng đem lời nói nặn ra ngoài, "Bất quá tôi còn tưởng răng cậu là sắt, cái loại da này cầm lấy lưỡi dao mà vẫn không bị rách a."

Thẩm Cảnh Văn ánh mắt bỗng dưng tỏa sáng, hắn khẽ cười nhẹ một tiếng: "Muốn tạ ơn thì cứ việc nói thẳng."

Du Tử Hồng trầm mặc, lúc hai người ở cùng ký túc xá đại học, vừa hay cùng Thẩm Cảnh Văn bị phân đến cùng một chỗ, lúc mới bắt đầu, hai người đều cảm thấy đôi phương thật ngứa mắt. Thẩm Cảnh Văn không biết vì nguyên nhân gì, ngược lại hắn chính là vì bị Thẩm Cảnh Văn đoạt hết danh tiếng.

Cho đến đêm đó mưa to như thác đổ.

Khi đó hắn đang chơi game, Thẩm Cảnh Văn dầm mưa ướt sũng trở về, cho dù bị ướt vẫn nhìn ra nguyên dạng. Hắn mặc kệ y, liếc liếc xung quanh liền léc quan sát hắn, chỉ thấy Thẩm Cảnh Văn không nói một lời bước vào phòng tắm, không bao lâu bên trong truyền đến tiếng nước.

Du Tử Hồng liếc mắt, tiếp tục chơi game, nhưng là đánh qua màn, tiếng nước chảy vẫn chưa ngừng. Hắn lúc này mới cảm thấy không thích hợp, cậy mạnh đá văng cửa phòng tắm, chỉ thấy Thẩm Cảnh Văn tóc tai rối bù ôm gối ngồi dưới nền, dòng nước lạnh bằng vẫn rơi lả tả trên người hắn.

Hắn nhớ không lầm dự báo thời tiết nói, lúc đó trời dưới 0 độ. Hắn lấy đồ ngủ che kín người, đi tới kéo Thẩm Cảnh Văn đang run rẩy không ngừng, vỗ nhè nhẹ trên lưng hắn, cũng không nói lời nào, mặc cho dòng nước lạnh thấu xương tủy cứ tưới trên người.

Nội tâm khiêm tốn như hắn, chính là ngay lúc này thể hiện mình là một nam nhân tốt!

Ngày thứ hai, Du Tử Hồng trong chăn ấm áp mà tỉnh lại, bất quá cũng là bị cảm. Hăn ho khan vài tiếng, Thẩm Cảnh Văn bưng cháo từ ngoài cửa đi vào, động tác thành thạo ngồi bên giường, chuẩn bị... uy cháo?!

"Có cần hay không khoa trương vậy a!" nói là nói vậy thôi, Du Tử Hồng vẫn là yên tâm thoải mái hé miệng, vài hớp giải quyết xong bát cháo hoa, "Cậu mua ở đâu vậy? Mùi vị quá tuyệt vời! Vẫn muốn ăn nữa!"

Thẩm Cảnh Văn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, chỉnh lại góc chăn nhẹ giọng nói: "Tôi đi nấu thêm."

"..."

Vì vậy từ sau ngày đó, Du Tử Hồng mỗi ngày đều có thể được ăn ngon đến vỡ bụng. Một học kỳ sau, hắn rốt cục ảo não nhéo nhéo cái bụng: "Thẩm Cảnh Văn, cậu muốn lời cảm ơn thì cứ việc nói, đem cơ bụng của tôi nuôi thành thịt béo là đang âm mưu cái gì?!"

Tỉnh lại từ trong hồi ức, Du Tử Hồng thực buồn bực: "Thẩm Cảnh Văn, không ngờ cậu bụng dạ hẹp hòi như vậy, chuyện nhỏ nhặt không đáng nói vậy mà nhớ đến bây giờ."

Thẩm Cảnh Văn dừng xe xong, bất ngờ ở trên bụng Du Tử Hồng bóp một cái: "Tôi đương nhiên là không bằng đại thám tử bụng bự ngài rồi."

"..."

Lần này địa điểm tra án là một tòa biệt thự bỏ hoang, hai người vừa bước vào liền ngửi được mùi ẩm mốc nồng nặc.

Du Tử Hồng vô thức che mũi, nơi đây chí ít mười năm không ai qua lại, đúng là chỗ tốt để giấu đồ.

Thẩm Cảnh Văn liếc nhìn Du Tử Hồng, kéo hắn đi vào trong phòng, đem hắn trực tiếp đè xuống ghết salon. Du Tử Hồng nghi ngờ nhíu nhíu mày, liếc nhìn Thẩm Cảnh Văn một cái, lúc này mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nam nhân cùng với một nữ nhân mang thai đang kịch liệt cãi nhau chuyện gì đó, nam nhân quạt nữ nhân một cái tát liền xông ra cửa, nữ nhân khóc nằm trên ghế salon, không bao lâu, quần của nàng bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng.

Du Tử Hồng hai tay nắm thật chặt, muốn nhìn rõ dáng dấp nữ nhân, đầu lại không đúng lúc mà đau nhức. Hắn chợt mở mắt ra, ôm ngực ngã xuống, gần như sắp ngất đi.

Thẩm Cảnh Văn vẫn luôn bình tĩnh, khuôn mặt xuất hiện vài vết nhăn: "Mỗi lần dùng công năng đặc dị, cậu đều..."

"Tôi không sao." Du Tử Hồng nhẹ nhàng cắt đứt lời hắn, khuôn mặt trắng bệch hiện lên ý tứ không rõ cười, "Thẩm Cảnh Văn, cậu nói thẳng a! Kỳ thực vụ án cậu tra không phải vụ đồ gia truyền bị mất trộm phải không!? Cậu nghĩ..."

Thẩm Cảnh Văn khẽ cong khóe miệng: "Bị cậu phát hiện rồi."

---------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro