Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuy tôi chưa từng nghe qua tên của cậu ta, đang còn nghĩ người có thể vẽ được tranh cấp B cũng là nhân vật không thua kém Tề Phi...... Nhưng cách cậu ta vẽ lại bình thường y như người mới, không hề có trình tự quy tắc gì." Họa sĩ cau mày, tựa như không dám tin lắm, "Xem ra lúc trước có thể vẽ ra tác phẩm tốt đều là vì nhiều loại nguyên nhân gộp vào mới có được kết quả như vậy. Dù sao cũng đã có trường hợp vẽ được tác phẩm không tồi nhờ may mắn."

Mọi người nghe mà sửng sốt, tuy trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy Tạ An Ninh lợi hại - còn phải hỏi sao, vẽ được tranh cấp A, dù là may mắn thì cũng không phải thứ người thường làm được, nếu thất tình mà vẽ được kiệt tác thì không biết mỗi năm sẽ có bao nhiêu người bị Ninh Tu Cẩn từ chối mà thành tài rồi - nhưng họa sĩ đã nói thế, trong lòng bọn họ bất giác cảm thấy Tạ An Ninh kém hơn một bậc so với Tề Phi, Tề Phi kia mới đúng là thiên tài chân chính.

Ngay cả nhân vật cấp cao trong trường cũng có vài phần thất vọng, vốn tưởng rằng nhặt được một thiên tài, bây giờ xem ra, trình độ còn không đạt tới ngưỡng bọn họ muốn...... Nhưng mà ít nhất còn Tề Phi.

Nghe người xung quanh bàn tán, Du Hồng Phong tức muốn chết, hắn bật dậy cãi cọ với đám người: "Tề Phi của mấy người có vẽ được tranh cấp A không? Tranh còn chưa vẽ được thì đừng có ở đây mà lên mặt, ai không biết lại còn tưởng nó sắp trở thành bậc thầy tới nơi rồi."

"Người ta chỉ nói sự thật thôi, thực lực của Tề Phi lúc trước cũng sắp đạt đến cấp A, sau này chắc chắn có thể phát huy ổn định...... Còn Tạ An Ninh, đúng thật là cũng giỏi, nhưng lại kém một chút, có ai nói cậu ta dở đâu."

"Đúng thế, ông cùng lắm chỉ là bạn cùng bàn với Tạ An Ninh, ông cũng có phải là người bị mắng đâu, lên cơn rồ dại làm gì."

"Tạ An Ninh nhất định sẽ thắng." Ánh mắt Du Hồng Phong kiên định, nhìn vào trong sân đấu, trong lòng hắn tin tưởng thực lực của Tạ An Ninh, không phải ai tiện tay cũng vẽ được tranh cấp A đâu.

......

Tạ An Ninh còn đang ngồi tiện tay quẹt mấy nét bút, đúng là cậu không muốn dốc hết lực tinh thần ra, thậm chí còn cố ý ép lực tinh thần của mình xuống khi vẽ, làm khán giả không thể hiểu tại sao cậu làm vậy.

Trong thế giới này, tuy không có quy chuẩn nhất định để đánh giá thiên phú hội họa của một người, nhưng muốn vẽ ra một tác phẩm có chứa hiệu quả lực tinh thần, kỳ thật vẫn dựa vào một số lý thuyết, trong đó, điều quan trọng nhất chính là phải toàn tâm toàn ý dồn hết lực tinh thần, không được để lãng phí dù chỉ một chút, đồng thời còn phải có tình cảm mãnh liệt, và đặt hết tất cả những thứ đấy vào trong tranh.

Họa sĩ được mời tới giảng giải lần này cũng là người đi theo lý thuyết như vậy, ông khó lắm mới được vài lần vào đúng trạng thái, vẽ ra tranh có tác dụng lực tinh thần và bước lên được địa vị như hôm nay.

Vì thế, khi nhìn thấy Tạ An Ninh không đi theo lý thuyết này, trong lòng ông bất giác sinh ra mấy phần bất mãn, ông cảm thấy người học sinh này cùng lắm chỉ mới thể hiện một chút, thế mà đã được tâng bốc lên trời, trong khi thật sự cậu ta không giỏi bao nhiêu.

Ngược với Tề Phi, kia mới là người có thể trờ thành họa sĩ bậc thầy. Không hổ là người có khả năng được đại sư thu làm đệ tử.

Tề Phi vô cùng chăm chú, cuối cùng cũng xong phần phác họa, khí thế của bức tranh trước mặt đột nhiên tăng vọt, làm người xem có cảm giác phi phàm, thậm chí đã rất gần với tranh cấp A.

Tề Phi lúc bình thường có lẽ không thể vừa đặt bút đã vẽ được tác phẩm có trình độ như thế, nhưng hôm nay, trạng thái của cậu lại tốt bất ngờ, cứ thế phát huy vượt xa ngày thường, tiếp theo, chỉ cần có thể giữ trạng thái ổn định và hoàn thành bức tranh này, tác phẩm có thể sẽ thật sự đạt đến cấp A.

Trong lòng Tề Phi lập tức tràn đầy ngạo khí, cậu quay đầu nhìn Tạ An Ninh, có thể cảm nhận được bức tranh của đối phương chỉ truyền đến lực tinh thần nhạt nhòa. Xem xét kỹ một chút thì cũng chỉ là cấp B bình thường mà thôi.

Cậu thắng chắc rồi.

Ánh nhìn của Tề Phi mang theo vài phần khinh thường, quả nhiên thực lực của Tạ An Ninh cũng không hơn là bao, thế mà dám mưu toan chiếm vị trí của cậu, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Cậu đến khiêu chiến tên này là đã đánh giá hắn cao quá rồi.

Họa sĩ khách mời nhìn tranh của Tề Phi, ông phát ra tiếng kêu thán phục, cùng lúc đó, trên màn hình lớn là cận cảnh tác phẩm của Tề Phi, Tạ An Ninh còn không được cho lên hình, dù sao hiện tại, thắng bại đã rõ, không còn ai muốn xem tranh của kẻ thua cuộc trông thế nào. Chỉ có người bình thường mới cảm thấy tranh đẹp, bọn họ không có cách nào cảm nhận được chính xác sức mạnh bên trong tác phẩm chưa được hoàn thành.

Họa sĩ khách mời không kìm được kích động, ông nói: "Tuy đã biết Tề Phi từ lâu, nhưng không ngờ cậu nhóc này có thể tiến được xa như thế, tác phẩm trước mắt đã đến rất gần với tiêu chuẩn cấp A, khí tức của lực tinh thần trên bề mặt tranh đang không ngừng tăng cường! Thành tựu tương lai của cậu ta chắc chắn không thể đếm xuể!"

Mọi người nhất thời cả kinh, đã tiến rất gần tới tác phẩm cấp A rồi sao?

Tuy cảm thấy rất lợi hại, nhưng trong lòng mọi người cứ cảm giác có chỗ nào khác lạ...... Dù sao nhìn Tạ An Ninh lúc trước, trông bộ dáng cậu ta lúc đó rất giống chỉ tiện tay đã vẽ ra được tranh cấp A.

Nhưng Tạ An Ninh bây giờ không phát huy được thực lực, thua Tề Phi cũng là chyện bình thường thôi.

Du Hồng Phong chỉ cười nhạt, hắn đúng là không biết Tề Phi này giỏi cỡ nào, cũng không nghĩ về chuyện Tề Phi luyện vẽ đã được bao nhiêu năm hay Tạ An Ninh bắt đầu vẽ từ lúc nào.

Họa sĩ khách mời lại nhìn về phía Tạ An Ninh, ông cảm nhận được khí tức của bức tranh cấp B, bấy giờ ông mới bình luận vài câu không mặn không nhạt, ai cũng nhìn thấy sự khinh thường của ông với Tạ An Ninh: "Tác phẩm này của cậu ta xem như cũng tốt, nhưng bức tranh này thật sự rất bình thường, thiếu vài phần linh khí. Với trình độ như thế, chắc chắn không có tác dụng gì của lực tinh thần có thể bám vào tranh, cho dù đây là tranh cấp B thì cũng chỉ là một bức tranh đẹp để ngắm nhìn mà thôi."

Lời cuối cùng của ông không biết là nhắm đến tranh của Tạ An Ninh hay nhắm đến chính cậu, quả thật đầy ý nhục nhã.

Bị ảnh hưởng lời nói của họa sĩ, các khán giả cũng thấy bức tranh của Tạ An Ninh đúng thật là tầm thường...... Cho dù là người cực kỳ thích Tạ An Ninh, cũng không dám nói năng gì ở thời điểm thế này, bọn họ chỉ biết cầu nguyện trong lòng, mong cậu sau đấy có thể phát huy mạnh lên một chút...... Dù sao trong lòng bọn họ, Tạ An Ninh có lẽ là không bằng Tề Phi thật, chỉ cần không bị thua nhục nhã quá đã là kết quả tốt rồi.

Khán giả tại hiện trường đều cảm thấy tiếc nuối, đúng là phí phạm một gương mặt đẹp...... Tuy rằng vẽ được tranh cấp B thì giỏi thật đấy, nhưng có khá nhiều người bình thường không có cơ hội tiếp xúc hội họa, làm sao sẽ nghĩ rằng vẽ được tranh cấp B đã là chuyện khá giỏi được, bọn họ chỉ biết rằng thực lực kém hơn thì đã không đáng xem rồi.

Đây cũng là sự đối lập, nếu bây giờ trong trường thi, thực lực của Tề Phi không lợi hại như vậy, khán giả đang xem cũng sẽ không cảm nhận được sự chênh lệch quá cao, để rồi nhận xét kém cho Tạ An Ninh.

Tề Phi đúng là đã biết điều này từ sớm, nên mới không để cho danh tiếng của Tạ An Ninh vượt lên trên mình. Một núi không thể có hai hổ, luôn luôn sẽ có một kẻ bị chèn ở dưới và kẻ đó chắc chắn không phải là cậu.

............

......

Thời gian để vẽ rất dài, tất cả mọi người đều cùng đợi, ánh mắt của đa số mọi người vẫn tập trung vào tranh của Tề Phi, ai cũng nghĩ mình thậm chí có thể sắp được tận mắt chứng kiến một bức tranh cấp A ra đời, mọi người đều có cảm giác kích động.

Trong một trường trung học thuộc Học viện Quân sự Hoàng Gia, một thiếu niên đứng trước màn hình với vẻ mặt nghiền ngẫm, "Người này có thể vẽ được tranh cấp A à? Giỏi thật đấy. Không biết so với đàn anh Vu Tử Trần thì thế nào?"

Nếu có người nghe được cái tên Vu Tử Trần, nhất định sẽ bị khiếp sợ. Cho dù chính bản thân Tề Phi có ở đây, cậu ta chắc cũng sẽ muốn độn thổ.

Vu Tử Trần chính là nhân vật trẻ tuổi được công nhận là thiên tài giỏi nhất, mới chỉ 17 tuổi đã vẽ được tranh cấp A một cách dễ dàng, mà tranh còn có tác dụng của lực tinh thần. Trong tất cả các trận đấu, người khác chỉ cần nghe thấy tên cậu đã muốn mất vía, không còn dũng khí để thi đấu nữa.

Nếu không vì tuổi còn quá trẻ, có lẽ cậu hiện tại đã được xem là họa sĩ bậc thầy. Đây là thiên tài chân chính trăm năm mới có một, so với Tề Phi, cậu nhóc chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi. Đối với giới họa sĩ, Vu Tử Trần giống như một tảng đá to đặt ở trên đầu, một làn khói mù xua mãi không đi.

Người còn lại liền nhíu mày: "Đương nhiên là thằng nhóc đó còn chả xứng để nâng giày cho anh Vu Tử Trần. Ông đùa cũng vừa phải thôi."

Thiếu niên kia lè lưỡi, nhìn về người ngồi đằng sau, nhưng giọng nói cũng không mang ý xin lỗi gì, "Ui chời, tôi đâu có ý so sánh anh Vu Tử Trần với nhóc đó đâu, này là sỉ nhục ảnh đó... Tôi chỉ cảm thấy tầm nhìn của mấy người này không được rộng lắm, mới thắng được một lần mà đã vui như vậy."

Trường quý tộc Alva trong mắt một số ít người thì rất ưu tú, học sinh ở đây vừa có tiền vừa có thế. Nhưng so với những quý tộc chân chính, những học sinh trường Alva căn bản là không đáng nhắc tới.

Ngồi ở phía sau còn có một thanh niên với dung mạo tuấn tú, vẻ mặt cậu lãnh đạm, bộ dáng nhìn như không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, làm người ta có cảm giác siêu thoát, nhưng chỉ khi nhìn lên màn hình, trong mắt cậu mới xẹt qua một chút ánh sáng.

Trùng hợp lúc này, trên màn hình chiếu cận cảnh bức tranh của Tề Phi và động tác đặt bút xuống vẽ của cậu.

Vu Tử Trần lập tức nói, "Một bút này, quá nặng. Bức tranh coi như đã hỏng."

Hai người kia có chút ngạc nhiên, dù bọn họ nói xấu Tề Phi, nhưng hai người vẫn cảm thấy nếu không so với con quái vật lợi hại Vu Tử Trần, thì tài năng của Tề Phi coi như vẫn được, một bút kia cũng không thấy vấn đề gì, không ngờ lại bị Vu Tử Trần phủ nhận.

"Quả nhiên tài năng của cậu nhóc này vẫn kém một chút." Giọng của Vu Tử Trần thản nhiên, như thể không đặt Tề Phi vào trong mắt.

Sau đó, màn hình chuyển cảnh sang Tạ An Ninh.

Lúc này, những người chiếu livestream đã đoán Tạ An Ninh không có tiền đồ gì, nên thời lượng lên hình của cậu rất ít... Nếu không vì Tạ An Ninh đẹp như vậy, chắc số lần lên hình còn ít hơn.

Hai người kia xem trận đấu, khi xem Tạ An Ninh vẽ tranh với thái độ bình thản, cả hai cảm thấy như có ngọn gió xuân tràn về, nên bọn họ vô thức khoan dung hơn một chút cho cậu, "Không ngờ trường Alva lại có nhân vật như vậy."

"Tuy tranh trông khá bình thường, nhưng nhóc này đẹp đấy. Hi hi, nếu tôi mà gặp nhóc này, thế nào tôi cũng phải trêu một chút mới được." Thiếu niên chống cằm cười cười, người bên cạnh nhất thời lộ ra vẻ mặt kỳ quái, hình như có chút thương cảm cho Tạ An Ninh.

Vu Tử Trần liếc qua, "Năng lực của cậu ta đúng là kém hơn hẳn, trận đấu này đã phân thắng bại ngay từ đầu......"

Nhưng lập tức, sau khi Tạ An Ninh đặt bút xuống, cả màn hình tựa như sáng thêm vài phần, khí vị như thể không còn bình thường như lúc trước, dù nhìn kỹ lại thì không thấy có gì biến hóa.

"Không, không đúng." Vu Tử Trần hơi mở to mắt, cậu nhìn đường bút của đối phương bằng thái độ chăm chú hiếm thấy, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải như thế, không phải như thế...... Cậu ta sao lại có thể......"

Hai người ngồi kế đều ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thái độ này của Vu Tử Trần, chẳng lẽ Tạ An Ninh kia giỏi hơn Tề Phi sao?! Nhưng không nhìn thấy gì hết mà.

Sau đó, màn hình chuyển cảnh sang bên Tề Phi, còn quay đặc tả đường bút, hiển nhiên là phía phát livestream hiểu được khán giả muốn xem cái gì.

Nhưng sắc mặt Vu Tử Trần lại sầm xuống vì hành động này, cậu nhìn tranh của Tề Phi, sự xoi mói trong mắt càng lúc càng sâu, "Xem ra, lần này, cậu ta thua rồi."

"Cái gì?" "Tạ An Ninh kia thật sự giỏi vậy á?"

"Nếu tôi không nhìn nhầm." Vu Tử Trần bình thản nhìn bóng dáng của Tạ An Ninh thấp thoáng trên màn hình, "Xem ra cậu ta muốn dùng phương pháp kia...... Cậu ấy căn bản không phải người bình thường, không ngờ trường Alva lại có học sinh như vậy...... Tạ An Ninh? Là tên này à......."

Sớm muộn gì sẽ có một ngày, bọn họ gặp nhau ở trong một trận đấu.

--------------

Thời gian trôi qua, Tạ An Ninh đã hoàn thành tác phẩm của mình --- là một bức tranh cấp B trông rất bình thường.

Thời điểm cậu buông bút, người xung quanh đều rơi vào khiếp sợ, "Nhanh dữ vậy?" "Không phải muốn vẽ tranh tốt thì phải vẽ lâu sao?" "Đàn anh Tề Phi còn lâu lắm mới hoàn thành tranh!"

Họa sĩ khách mời nhìn qua phía Tạ An Ninh, trong mắt toát ra vài phần khinh thường, "Nhìn trình độ của bức tranh này, có lẽ cậu ta đã từ bỏ. Xem ra thắng bại đã được quyết định xong...... Nhưng không sao, chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục thưởng thức tranh của Tề Phi."

Nhìn kết quả của cuộc thi, đơn phương nghiền nát đối thủ đúng là không có gì thú vị. Nhưng thực lực của Tề Phi hoàn toàn gạt qua được chuyện này, có thể tận mắt chứng kiến một tác phẩm cấp A ra đời đã đủ làm cho khán giả kích động, có thể nói, chính Tề Phi đã cứu giúp livestream này. Về phần Tạ An Ninh, cậu đã bị người xem quên lãng.

Vì đối thủ quá mạnh mà bỏ cuộc luôn, với người ở thời đại vũ trụ, đây là việc làm cho người ta cực kỳ khinh thường.

"Hết rồi... Dù sao thì Tề Phi cũng quá giỏi, chắc cậu ta cũng cảm thấy vẽ không nổi nữa."

"Nếu là tui thì chắc tâm lý của tui sụp luôn rồi, đối thủ xuất sắc như vậy, chắc chắn tui không chịu nổi đâu."

Người xung quanh Du Hồng Phong lại lộ vẻ cười cợt với hắn, "Ban nãy ông nói gì nhỉ?"

"Tạ An Ninh nhất định sẽ thắng? Tôi thấy ông nghĩ nhiều quá rồi đấy. Kết quả đã ở ngay trước mắt, ông còn muốn phủ nhận à?"

Du Hồng Phong lạnh lùng lườm đối phương, "Tranh của Tề Phi đã được vẽ xong đâu? Cuộc thi còn chưa chấm dứt, đợi đến thi xong rồi hẵng nói."

Kẻ muốn thấy Du Hồng Phong nhận sai liền thất vọng, chắc đối phương đang tìm cớ mà thôi. Nhưng không sao, kết quả thắng thua của trận đấu này chỉ còn là chuyện sớm hay muộn.

Sau khi Tạ An Ninh hoàn thành tác phẩm, trông cậu khá nhàn nhã, còn lấy thiết bị đầu cuối ra để xem livestream cuộc thi, còn lên forum trường nữa......

Điều này làm người khác không khỏi bội phục tâm tính của cậu, nếu là bọn họ, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy sau khi biết mình đã thua, thậm chí còn đi đọc bình luận của người khác về mình.

Dĩ nhiên là Tạ An Ninh chỉ thấy đủ các loại bình luận ca ngợi Tề Phi và tỏ ý thất vọng với cậu.

"Hồi trước, tui thích đàn anh Tạ An Ninh lắm, cảm thấy lúc đó, dù anh ấy có phải thịt nát xương tan cũng vẽ cho bằng được bức tranh cấp A, tinh thần đấy làm người ta phải xúc động, nhưng cuộc thi này, anh ấy lại gây thất vọng quá rồi, thái độ kia rất qua loa, vừa nhìn đã thấy anh ấy không dự định hoàn thành tác phẩm."

"Đồng tình lầu trên, tôi trước kia cũng thích anh ấy lắm, thật lòng cảm thấy anh ấy rất giỏi. Nhưng không ngờ trận đấu lần này, ngay cả tinh thần khiêu chiến Tề Phi của anh ấy cũng không có, đúng là người nhu nhược."

"Mấy người đừng nói vậy, đúng là tôi cũng thấy thất vọng, nhưng đây đều vì đàn anh Tề Phi quá xuất sắc, thật ra Tạ An Ninh cũng đâu kém lắm!"

"Thật ra tôi không thất vọng vì năng lực của ảnh, mà thất vọng vì thái độ kìa."

............

......

Tạ An Ninh bấy giờ dùng tài khoản của mình để trả lời trên diễn đàn trường, "Thắng bại còn chưa được công bố mà, phải không?"

Mọi người đều chấn kinh, không ngờ Tạ An Ninh dám lên trả lời, bài viết vốn chỉ có trăm câu bình luận, bỗng nhiên tăng vọt lên, không ít người mượn cơ hội châm chọc Tạ An Ninh mặt dày, thắng bại đã định rồi, còn dám ngồi đây nói ẩu tả. Còn có người hỏi Tạ An Ninh với giọng mỉa mai, làm kẻ chưa đánh đã bại thì có cảm giác thế nào. Còn có một số người an ủi ở bên dưới, khuyên cậu nên hiểu, một lần thất bại không phải cái gì to tát.

Tạ An Ninh trả lời, "Không phải là tôi không cố gắng, có vẽ bức tranh này qua loa hay không, mọi người sẽ biết được rất nhanh thôi."

Trả lời xong, cậu cũng lười đọc tiếp, dù sao không cần nghĩ cũng rõ những người này nói gì rồi.

Nếu người ngồi đây là nguyên chủ, chắc tâm trạng đã dao động đến mức không chịu nổi, nhưng với Tạ An Ninh thì lại không là gì, cậu đã từng bị mắng bao nhiêu lần khi ở thế giới cũ, đúng là chuyện như cơm bữa.

Mọi người nhìn thấy câu trả lời của Tạ An Ninh xong thì lập tức kích động, họ cảm thấy Tạ An Ninh chết đến nơi mà còn to mồm, thua chắc rồi mà còn ỷ vào Tề Phi chưa vẽ xong để nói nhăng cuội.

"Ha ha, thật ra tôi cũng muốn thấy cái không qua loa của cậu ta là thế nào, tiến độ của Tề Phi nhanh lắm, chắc là sắp hoàn thành rồi."

"Tôi là XX học hệ XX khoa XX, tôi thề, nếu Tạ An Ninh thật sự thắng, tôi sẽ quỳ trước cửa phòng học của cậu ta, giơ biểu ngữ xin lỗi ngay ngày mai!"

"Lầu trên tính thêm tui nữa!"

"Thêm tui với......"

Rất nhanh, có một hàng dài người nói rằng nếu Tạ An Ninh thật sự thắng, có lẽ ngày mai sẽ có mấy trăm người quỳ xin lỗi trong trường.

Chỉ là trong lòng bọn họ đều tin... không, phải nói là rất tin vào Tề Phi, trông Tề Phi hiện tại như thể sắp nghịch thiên, làm sao lại bại trước bức tranh cấp B bình thường của Tạ An Ninh chứ? Cho nên, lời thề thốt của bọn họ chắc chắn không ứng nghiệm đâu.

............

Tề Phi rốt cuộc vẽ xong nét cuối cùng, bức tranh trước mắt nhất thời lộ ra lực tinh thần mạnh mẽ, nhưng còn chưa khuếch tán ra ngoài đã bị thu trở về.

Ánh mắt cậu tối sầm lại.

Như Tạ An Ninh lúc trước vẽ xong tranh, lực tinh thần bùng nổ làm cho tất cả mọi người xung quanh đều cảm nhận được, đấy là tình huống chỉ có ở tranh cấp A.

Vì thế, bức tranh này của Tề Phi chỉ là tranh cấp B. Tuy nó đã tiến rất gần đến cấp A nhưng giá trị lại khác biệt như trời và đất.

Dù sao cậu cũng không có kinh nghiệm nhiều, Tề Phi nghĩ, trong lúc vẽ, cậu đã bất cẩn mắc một hai lỗi, dẫn đến kết quả cuối cùng thành như vậy.

Nhưng ngay cả như thế, đây cũng là tác phẩm tốt nhất tính tới giờ của cậu, cầm đi vả mặt Tạ An Ninh vẫn còn dư sức. Nghĩ như thế, tâm trạng sau đó của Tề Phi dễ chịu hơn nhiều, cậu cũng tương đối vừa lòng với tranh của mình.

Hai người đều đã vẽ xong, màng cách âm trên sân cũng được tắt đi, tiếng ồn ào bên ngoài ngay lập tức xông vào trong.

Họa sĩ khách mời và các nhân vật cấp cao của trường đều tiến vào sân, bắt đầu bình phẩm tranh của hai người, livestream vẫn được tiếp tục, thậm chí vào lúc này, số người xem còn tăng lên.

Dù sao cũng có rất nhiều khán giả không hiểu quá trình vẽ, nhưng lời bình phẩm và giải thích thì vẫn nghe hiểu.

"Tác phẩm này khá tốt." Họa sĩ tán thưởng bức tranh của Tề Phi, trông có vẻ khá thán phục, "Tôi thật không dám tin đây là tranh được vẽ từ ngòi bút của một học sinh trung học, các phương diện của bức tranh này đã tương đối hoàn mỹ...... Đáng tiếc là không thể trở thành tranh cấp A, nhưng cũng không kém là bao, là một bức tranh cấp B, nó đã đạt tới đỉnh cao rồi."

Họa sĩ xem xét cẩn thận, giọng càng vui hơn: "Thậm chí trên bức tranh này còn lờ mờ có tác dụng của lực tinh thần bám vào, tuy rất ít ỏi, hơn nữa cũng chỉ là tác dụng bình thường, giúp tinh thần thư thái, nhưng đây đã là chuyện cực kỳ khó."

Cấp cao của trường lập tức lộ ra bộ dáng vinh dự, nghe xong phần giải thích phía sau thì lại càng kích động, tranh có tác dụng của lực tinh thần và tranh không có tác dụng cách biệt nhau một trời một vực đó!

Sau khi nói ra tất cả lời khen ngợi khoa trương, hận không thể tung Tề Phi lên trời xong, họa sĩ mới kết thúc phần đánh giá với tranh của Tề Phi, trên thực tế, ông ta cũng nghĩ nếu có thể lập được mối quan hệ tốt với Tề Phi, tương lai nhất định sẽ có lợi.

Sau đó, đến phần đánh giá tranh của Tạ An Ninh.

Không ít người đã chờ giây phút này từ lâu, bọn họ muốn nhìn Tạ An Ninh bị chê như thế nào, dù sao giọng điệu bình thản lúc trước của đối phương làm bọn họ không thích, kẻ thua thì nên cúi mặt xuống, ra vẻ lạnh nhạt như vậy là để làm gì.

Họa sĩ khách mời thật ra cũng không hào hứng, chỉ nhìn lướt qua thản nhiên, giọng bình phẩm cũng rất bình thường: "Thật ra đây là một tác phẩm không tồi, một bức tranh cấp B rất bình thường, ở tuổi này đã có thể vẽ được tranh như thế đã là giỏi rồi. Nhưng so với tác phẩm của Tề Phi, có vẻ có chút......"

Tạ An Ninh chỉ đứng mỉm cười ở một bên, tựa như hoàn toàn không quan tâm đến đánh giá của họa sĩ.

Những người thích Tạ An Ninh có chút không dám nhìn thẳng, bọn họ không thể xem Tạ An Ninh sẽ bị nhục nhã công khai như thế nào...... Thật sự là quá thảm.

"Nói tóm lại là, không có gì đặc sắc." Họa sĩ nói xong, trong lòng đầy sự khinh thường, có lẽ đã muốn xoay người đi thẳng.

Nhưng nhớ tới tranh của Tề Phi có tác dụng của lực tinh thần bám vào, họa sĩ theo bản năng, cũng dùng lực tinh thần thăm dò thử một phen, tuy trong lòng ông đã định sẵn là sẽ không thể xảy ra chuyện đó, nhưng đây cũng là một bước phải làm trong quá trình đánh giá tranh.

Nhưng trong nháy mắt lực tinh thần đụng vào tác phẩm, họa sĩ đột nhiên cảm thấy không đúng, sắc mặt đại biến, ông nói ngạc nhiên: "Chuyện này không thể nào!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy