Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Như

_____________________

Bản eidt chỉ có duy nhất tại wattpad Mong_Nhu_2102, mọi nơi khác đều là reup.

Hoảng sợ nhìn thanh kiếm trên thắt lưng của người đàn ông, Mạc Dư không dám tùy tiện lên tiếng trả lời.

Cậu không chắc mình có đang chiếm giữ cơ thể của người khác hay không.

"Bệ hạ." Người đàn ông lại kêu lên, nước mắt rơi xuống đất, "Tốt quá rồi, người cuối cùng cũng xuất hiện rồi".

Bởi vì quá đau buồn, giọng nói của người đàn ông đang run rẩy, càng thêm khàn khàn.

"......" Hay là giả vờ bị mất trí nhớ một chút? Mạc Dư do dự nghĩ.

Ùng ục ——

Còn chưa quyết định xong thì bụng cậu đã réo lên.

Mạc Dư càng thêm xấu hổ, nhất là khi phát hiện người nọ nhanh chóng ngước mắt lên nhìn mình.

"Bệ hạ, là thần quá mức vụng về vô lễ, thế nhưng không thể vì bệ hạ chia sẻ khó chịu." Người nọ hạ tư thế xuống thấp hơn "Ma tướng Ashley hết lòng trung thành với bệ hạ, xin bệ hạ hãy tha thứ cho Ashley vì hành động vô lễ tiếp theo."

Nói xong, Ashley duy trì tư thế nửa quỳ trên mặt đất, cởi bỏ quần áo, lộ ra thân trên với xương sườn rõ ràng. Khi nhìn lên lần nữa, anh nâng quần áo trong tay lên, trong đôi mắt đen ẩm ướt của anh dường như có một chút ánh sao.

Loại lòng trung thành có thể nhìn ra từ ánh mắt này làm cho Mạc Dư chấn động nhẹ.

Nhưng chỉ có vậy thôi, cậu và Ashley mới gặp nhau lần đầu tiên, còn chưa biết ngọn nguồn cảm xúc của đối phương là do đâu, càng không thể đánh giá được liệu Ashley có thực sự vô hại hay không.

Vì vậy, Mạc Dư không duỗi tay lấy quần áo.

Tất nhiên Ashley có thể nhìn ra được rằng bệ hạ nhỏ tuổi trước mắt vẫn còn đang đề phòng, ngay cả ngón chân hồng hồng của người cũng hướng về phía bên kia. Điều này có nghĩa là ngay khi bệ hạ nhỏ phát hiện ra điều gì đó không ổn, người sẽ bỏ chạy ngay bằng đôi chân nhỏ bé đó.

Nếu không phải vì gặp mặt trong trạng thái này, hắn còn có thể nghĩ ra nhiều cách khác để giúp bệ hạ nhỏ sớm thích ứng, nhưng bụng nhỏ của bệ hạ thì một chút cũng không chờ được nữa.

Không sai, bụng nhỏ của Mạc Dư lại "gào khóc đòi ăn" rồi nha.

Sốt ruột vì mức độ đói bụng của bệ hạ nhỏ, Ashley không còn quan tâm đến việc vô lễ hay không vô lễ nữa, y tiến lên phía trước bằng đầu gối, cầm quần áo bao lấy người Mạc Dư trong khi vẫn duy trì tư thế thần phục tuyệt đối.

Sau khi làm xong hành động thất lễ này, y không khỏi cảm thấy có lỗi vì đã không thể cho bệ hạ những bộ trang phục vừa người hoa lệ hơn.

Không quen với việc người xa lạ đột nhiên tới gần, Mạc Dư rất muốn chống cự. Nhưng bụng nhỏ đói quá, cả người không có chút sức lực nào, chỉ có thể ngoan ngoãn thu mình trong lòng ngực của Ashley.

"Bệ hạ, xin hãy nhẫn nại một chút, thần sẽ đưa người đi dùng cơm ngay."

Ăn cơm!

Mạc Dư sáng mắt sáng lên.

"Gâu gâu gâu!" Tam Hắc bị bỏ quên một lúc lâu, ủy ủy khuất khuất kêu lên.

Không được ra lệnh, nó vẫn ngoan ngoãn ngồi im.

Mạc Dư vươn tay khỏi bộ quần áo lớn hơn mình rất nhiều, đối nó ngoắc tay.

Tam Hắc thông minh lập tức lắc đuôi đứng dậy theo sau, chốc chốc lại nhảy sang trái, lượn sang phải, một bộ cao hứng đến ngốc nghếch.

Không cần tự mình đi đường, Mộ Dư quang minh chính đại đánh giá Ashley.

Người đàn ông này thực sự rất gầy, xương gò má nhô lên, môi khô ứt nẻ.

Ngược lại, Tam Hắc trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Vẻ mặt của Ashley cứng lại.

Y biết rằng mình đang bị vua mới đánh giá.

Y có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng vua mới hay không là một chuyện rất quan trọng đối với y, không, là rất quan trọng với Ma tộc bây giờ.

Đương nhiên đây không phải hắn quá tự ái, mà là tình cảnh hiện tại của Ma tộc thực sự quá tệ.

Với thiên phú ma pháp cực cao, ở ngàn năm trước, Ma tộc chính là chủng tộc cường đại nhất, cao quý nhất trên thế giới.

Mà vị Ma Vương đầu tiên, Light, càng là người mạnh đến mức có thể phá núi lấp biển chỉ bằng một ngón tay. Ngài đã dẫn dắt Ma tộc chinh chiến tứ phương, từng bước thống trị tám đại chủng tộc, thành lập vương quốc Hecate, trở thành thiên hạ chi chủ.

Tuy nhiên, loài người bất mãn với sự thống trị đã bí mật học quang minh ma pháp, lợi dụng cơ hội dâng bảo vật để đâm vua Light bị thương, đồng thời thuyết phục sáu đại chủng tộc nổi dậy, quay sang quang minh trận doanh.

Quang Minh ma pháp và Ma tộc tương khắc, sau cuộc chiến dài, Ma tộc liên tục thất bại, phải co đầu rút cổ tại một góc của thế giới, đối mặt với nguy cơ diệt tộc.

Ma Thần Sáng Thế không đành lòng nhìn cảnh những đứa nhỏ ưu tú nhất của mình biến mất khỏi thế giới như vậy, đã dùng kết giới chia cắt thế giới, đặt ra quy tắc cứ 100 năm lại mở kết giới một lần, để Ma tộc có thể về cố hương, để những kẻ phản bội phải tín ngưỡng hắc ám một lần nữa.

Vua Light bị thương quá nặng đã vì tương lai của Ma tộc mà hiến tế linh hồn của mình làm môi giới khắc họa ra pháp trận triệu hồi. Ngài cũng dự đoán rằng một Ma Vương từ thế giới khác sẽ dẫn dắt Ma Tộc lần nữa thống trị thế giới.

Ma Vương thứ hai, Takeshi Ito xuất hiện dưới sự mong đợi của toàn Ma Tộc và Vong Linh tộc.

Hắn cường đại giống như những lời mà vua Light nói, thành công thống trị thế giới chỉ trong 20 năm, tái lập vương quốc Hecate, lập ra chức sử quan, chuyên môn ghi chép lịch sử.

Nhưng ... ngày vui chóng tàn. Ashley thở dài.

Ma Lịch năm thứ 150, Ma Vương thứ hai, Takeshi Ito, đã chết dưới kiếm thánh của Quang Minh Thánh Nữ.

Ma Lịch năm thứ 200, Ma Vương thứ ba, Anna, đang trên đường chinh phục thế giới.

Ma Lịch năm thứ 289, Ma Vương Anna bị Tinh Linh Vương dùng thánh kiếm giết chết.

Kể từ đó, 435 năm đã trôi qua.

Trải qua hai lần thất bại, lại chờ đợi trong vô vọng một thời gian dài, một bộ phận Ma Tộc đã thay đổi suy nghĩ. Họ không còn mong đợi Ma Vương sẽ dẫn dắt họ đi chinh phục thế giới, mà càng mong khi kết giới mở ra sẽ ra ngoài cướp lấy tài nguyên. Những người như vậy một phần lựa chọn không quay lại, một phần đã chết trong quá trình cướp đoạt tài nguyên.

Ngay cả gia tộc của năm đại ma tướng do đích thân vua Light thân phong, cũng đã sụp đổ trong nghìn năm lịch sử, thậm chí xuất hiện cả những tên hề tự xưng là vua.

Những tên ngu xuẩn này đang xúc phạm lời tiên đoán của vua Light!

Ashley rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì.

Y không có tư cách vượt qua chế tài của Ma Vương, trừng trị kẻ bất trung, vì vậy y chỉ có thể ngày đêm cầu nguyện, mong rằng vị Ma Vương thứ tư nhanh chóng xuất hiện.

Bây giờ, vị Ma Vương thứ tư cuối cùng đã xuất hiện! Đôi mắt của ngài ánh lên sự thông thái, thân hình trẻ tuổi ẩn chứa khả năng vô hạn, ngài nhất định là Ma Vương trong lời tiên đoán của vua Light!

Tuy nơi vị vua mới xuất hiện không đúng lắm, nhưng ấn ký của pháp trận ở xương quai xanh lại không thể bị làm giả.

Như là nhìn thấy sự trỗi dậy của Vương quốc Hecate một lần nữa, Ashley lại rơi nước mắt. Sợ rằng những giọt nước mắt sẽ để lại ấn tượng gầy yếu vô dụng cho vị vua mới, y nhanh chóng lấy tay kia lau đi. Lau xong, y khẽ nhếch khóe môi, khàn giọng nói: "Thành thật xin lỗi, ngài chờ một chút là có thể dùng cơm."

"Chắc hẳn trong lòng ngài đang có rất nhiều nghi vấn. Sau khi hầu hạ ngài dùng cơm xong, Ashley sẽ vì ngài giải đáp."

Mạc Dư đúng là đang có rất nhiều điều muốn hỏi.

Như là, thần công lật mặt của Ashley luyện như thế nào? Hoặc là, lâu đài lớn như vậy sao dường như chỉ có Ashley và cậu, cộng với một con chó ba đầu sống bên trong? Hoặc là, cậu được gọi là bệ hạ, vậy thân thể này của cậu là vị vua của nước nào?

Dù sao Ashley đã nói rằng sẽ giải đáp thắc mắc, đợi lát nữa nghe sau cũng không có vấn đề gì.

Nghĩ như vậy, Mạc Dư cả người yên lặng nhìn phía trước.

Ashley rũ mắt nhìn mái tóc đen mượt, khuôn mặt tinh xảo của nam hài, càng nhìn càng cảm thấy vua nhỏ thật đáng yêu, ngoan ngoãn.

Ma tộc có sức mạnh to lớn, tràn đầy năng lượng, khi còn nhỏ, để tìm ra cân bằng giữa sức mạnh và thể chất, thường làm những việc khiến người lớn phải đau đầu bất lực, hiếm có đứa trẻ nào yên tĩnh được người lớn bế như vậy.

Khỏi nói đến hai vị Ma Vương trước kia, khi triệu hồi đã ở độ tuổi trưởng thành, vừa xuất hiện đã gây ra bạo loạn vì không kiểm soát được sức mạnh to lớn của mình.

Có so sánh mới thấy, vị Ma Vương thứ tư thực sự khiến ma yên tâm. Y thế nhưng đang ôm vị Ma Vương có một không hai như vậy! Việc này chắc chắn sẽ được ghi vào lịch sử ma tộc!! Chắc chắn những Ma tộc khác sẽ ghen tị với y!!!

Ashley cực kỳ phấn khích, nụ cười càng thêm xán lạn.

Mạc Dư nổi da gà toàn thân.

Bởi vì người đang ôm cậu cười rất phóng đãng, gần như có thể bị xếp vào loại biến thái.

Không kiềm chế được, Mạc Dư muốn xem Thuật Thăm dò có tác dụng với con người hay không, dù sao thì đây cũng là năng lực duy nhất cậu có thể sử dụng vào lúc này.

Khi bị Ashley bế lên, cậu đã đụng vào y nhưng không có gì phát sinh.

Chắc chắn là điệu kiện kích hoạt Thuật Thăm dò đã thay đổi.

Mạc Dư nâng cao tinh thần, đưa tay sờ trán Ashley.

[Một Ma tộc cấp cao đang rơi vào ảo tưởng tốt đẹp, 356 tuổi, nếu muốn nếm thử hương vị của Ma tộc cấp cao, đề xuất: nên bỏ xương, thịt băm nhuyễn làm nhân bánh bao. ]

Ảo tưởng tốt đẹp? Ma tộc cấp cao?

Mạc Dư giơ tay thử sờ thêm hai cái

[Ma tộc cấp cao, ăn sống não còn nóng có tỷ lệ thêm thuộc tính thông minh.]

[Ma tộc cấp cao, xương cốt ở dưới cũng có thể hầm canh.]

Đây rốt cuộc là cái kỹ năng hiếm có khó tìm gì vậy? Ít ra khi sử dụng ở trò chơi, kỹ năng này chỉ giới thiệu một chút về tác dụng của vật phẩm, sao sống lại rồi nó lại chỉ biết nói về cách nấu ăn?

Sau khi phàn nàn về khả năng vô vị của mình, Mạc Dư thu tay về, lập tức đối diện với ánh mắt lóe sáng Ashley.

Ánh mắt mong chờ được sờ thêm kia như sao mà giống Tam Hắc đến lạ.

Làm lơ chờ mong của Ashley trung cẩu, Mạc Dư nhíu mày, tựa lưng vào vào vai Ashley, xoa bụng âm thầm nhẫn nại.

Sử dụng kỹ năng thăm dò xong, hình như càng đói bụng hơn.

Ashley bị biến hóa của Mạc Dư dọa sợ.

Môi của vị vua mới đột nhiên mất đi huyết sắc, cả người mềm yếu giống như mất hết sức lực. Trông như là nếu không được ăn cái gì, cậu liền sẽ chết sớm. Y không dám nán lại nữa, thay đổi điểm đến, quyết định đưa bệ hạ lên giường nghỉ ngơi trước.

Cho dù gần 400 năm không có Ma Vương, căn phòng ngủ vốn chỉ thuộc về Ma Vương này vẫn rất sạch sẽ và ngăn nắp.

"Tam Hắc, bảo vệ vua cho tốt."

Để lại những lời này cho con chó ba đầu ngoài cửa, Ashley nhìn Mạc Dư đang nằm trên giường phủ chăn bông, cúi đầu hành lễ rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Cánh cửa "kẽo kẹt" đóng lại.

Đã bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Mộ Dư bất lực nhắm mắt lại. Nếu không được ăn cái gì, có khi cậu lại phải chết lần nữa.

Đột nhiên, ngoài cửa Tam Hắc kêu ra tiếng.

Nghe thấy tiếng kêu đầy sợ hãi của nó, Mạc Dư mở mắt.

Một người đàn ông lạ mặt vô thanh vô tức đứng cạnh giường, mái tóc dài màu bạc xõa khỏi vai khi hắn nghiêng đầu.

Hắn có một gương mặt tinh xảo, đẹp trai nhưng nét mặt lãnh đạm. Ngay cả khi anh ta nghiêng đầu tò mò, trong đôi mắt xám cũng không có một chút độ ấm.

Mạc Dư lại chỉ nhìn chằm chằm vào tay hắn.

Không phải do ngón tay của người đàn ông đó dài đẹp thế nào, mà là do trên tay hắn đang cầm một quả dưa trắng.

Đồ ăn!

Mạc Dư nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng: "Dưa... dưa... có thể chia cho ta một ít được hay không?"

"Không được." Người đàn ông tóc bạc lạnh giọng nói: "Dưa là thần muốn dâng lên cho bệ hạ."

Vừa nói vừa giấu dưa ra sau lưng.

Mạc Dư rất muốn nói: Người anh em, người vừa nãy nhìn thấy ta liền quỳ xuống gọi bệ hạ, ngươi nhìn kỹ lại xem, có khả năng ta chính là bệ hạ mà ngươi muốn dâng dưa!

Nhưng cậu thực sự không còn sức nữa.

Đọc truyện được edit chỉ duy nhất tại wattpad Mong_Nhu_2102

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro