Phần 12: Vấn An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mộ Dung Hi Lâm sau ngày đại hôn khiến Hiên Viên Hạo giận dữ bỏ đi, từ sau hôm đó đến giờ cũng chưa gặp lại hắn. tin tức Đại Chu hoàng hậu không được sủng ái cứ thế mà loan ra ngoài. Cứ như vậy khiến nhóm thị nữ cùng nhóm công công trong điện cũng nản lòng thoái chí, Hoàng hậu không được sủng ái thì Tàng Cung Điện có khác nào lãnh cung!

Chuyện này đối với Mộ Dung Hi Lâm mà nói, hắn đã sớm đoán được, sớm thấy nhưng không thể trách. Hoàn hảo hiện tại tốt xấu cũng là hoàng hậu, người khác có như thế nào cũng không giám đối hắn đắc tội. Này cũng khiến Mộ Dung Hi Lâm vui mừng.

Mộ Dung Hi Lâm tính tình chính là một người như vậy, Hiên Viên Hạo không đến, Mộ Dung Hi Lâm cũng liền sẽ không kinh hồn táng đảm lo lắng sợ hãi, trừ bỏ một ngày hai lần nấu đậu xanh mật chúc đưa cho đại tổng quản Thành công công dâng lên cho hoàng thượng, một ngày của hắn xem như nhàn nhã.

---

Khi mảnh lá phong cuối cùng trên cây rớt xuống, trên bầu trời hoa tuyết tung bay, khắp đất trời trong khoảng thời gian ngắn ngập tràn trong tuyết, rất giống với lúc Hiên Viên Hoằng được sinh ra lạnh lùng và tiêu điều.

Mộ Dung Hi Lâm vốn là một người sợ lạnh, mùa đông vừa đến, liền tránh ở trong ổ chăn ấm áp không muốn ra ngoài. Thu Hồng thấy chủ tử mình như vậy không khỏi cười khẽ. Nàng là của hồi môn của Mộ Dung Hi lâm đã cùng vào cung cũng hơn hai tháng, cùng Mộ Dung Hi Lâm ở chung hơn hai tháng, lúc mới bắt đầu nàng không sao thích được vị chủ tử này nhưng đến bây giờ lại thay đổi cảm thấy có chút yêu thích, chính nàng cũng cảm thấy mình có chút bất khả tư nghị.

Mộ Dung Hi Lâm giống như một người trong suốt vậy, chỉ cần ở chung với hắn một đoạn thời gian thì sẽ liền phát hiện. tuy hắn vẫn luôn là một người, nhìn như cao ngạo nổi bật trong một đám người, nhưng lại không biết làm thế nào để ở chung với người khác. Rõ ràng là Đại Chu hoàng hậu, con gái đại tướng quân, lại tự ti đáng thương.

"Hoàng hậu nương nương, Mộ Dung thiếu tướng quân cầu kiến."
"Ca ca? Mau mời ca ca tiến vào." Vừa nghe đến Mộ Dung Cận Tắc tìm đến chính mình, Mộ Dung Hi Lâm kích động liền nhảy từ trên giường xuống , lại quên chính mình không mang hài, bị mùa đông làm cho lạnh cóng liền nhảy lại lên giường.

Mộ Dung Cận Tắc vừa tiến đến liền thấy Mộ dung Hi Lâm ngồi tại mép giường, quấn mình trong chăn, không ngừng co ro run rẩy, haizz "muội muội" này của hắn rất sợ lạnh a~

"Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương kim an." Mộ Dung Cận Tắc quỳ một gối xuống, chắp tay làm theo nghi lễ.

"Ca ca ngươi làm cái gì vậy, mau mau đứng lên." Dứt lời, Mộ Dung Hi Lâm liền muốn xuống giường nâng ca ca lên lại bị Thu Hồng nhanh tay lẹ mắt cản lại.

" nương nương nô tỳ đi pha trà cho hai người" TRong Mộ Dung gia phủ bọn họ ai cũng biết Đại thiếu gia rất thích vị nhị tiểu thư này, vốn là không đúng, nhưng vị tiểu thư này chỉ là người được lão gia nhận nuôi, bọn họ cũng cảm thấy không có gì không hợp. tuy rằng bọn họ không thích nhị tiểu thư này, nhưng đại thiếu gia thích, bọn họ cũng chỉ có thể âm thầm chúc phúc. Nay nhị tiểu thư trở thành hoàng hậu, hẳn là tâm trạng đại thiếu gia không tốt đi. Thu Hồng than nhẹ một tiếng rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

"Ca ca vì cái gì lâu như vậy cũng không đến xem Hi Lâm, ca ca không thích Hi Lâm sao?" Hơn hai tháng lần đầu tiên nhìn thấy người quen, Mộ Dung Hi Lâm nhịn không được điên quái.

Không vui sao? Là vì rất thích a ~~ mỗi ngày mỗi đêm mượn rượu giải sầu, mỗi ngày mỗi đêm không ngừng tưởng niệm, mặc kệ mở mắt ra nhắm mắt lại đều là tâm tâm niệm niệm tiểu thiên hạ này, rất tra tấn người. Rất muốn rất muốn tiến cung nhìn xem người mình vướng bận hiện tại hư thế nào, nhưng lại sợ nhìn đến cảnh tượng Mộ Dung Hi Lâm cùng hoàng thượng ân ái. Cứ như vậy vô tri vô giác qua hơn hai tháng, vẫn cố ý không đi nghe tin tức của Mộ Dung Hi Lâm, nhưng trong lúc ngẫu nhiên hắn lại nghe được muội muội của mình ở trong cung hoàng hậu không khác nào lãnh cung, lúc này hắn cảm thấy mình nên tiến cung một chuyến.

Mộ dung Cận Tắc không đáp lại lời nói của hắn , chỉ là chậm rãi tới gần Mộ Dung Hi Lâm,thực tự nhiên đem đôi tay lạnh lẽo của hắn vào trong lòng bàn tay mình chậm rãi chà xát.

"Ca ca?"
"Muội muội có nhớ ca ca không?"

" Nhớ!"

Nhớ! hảo nhớ. Mộ Dung Cận Tắc đem tiểu thiên hạ nhu nhu thuận thuận ôm vào trong ngực, toàn tâm toàn ý cảm thụ nhiệt độ người trong lòng. Ngoài cửa sổ như trước tuyết không ngừng rơi, nhưng trong lòng hắn hiện tại, đã không còn cảm thấy lạnh nữa.

Không biết khi nào có người đứng ở ngoài cửa, đem hết sự tình xảy ra thu vào trong mắt, khuôn mặt vẫn là kiêu ngạo vân đạm phong khinh, nhưng vô ý hai bàn tay lại nắm chặt lại không còn bộ giáng giả vờ tự đắc.

Edit: chòi má cẩu huyết a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro