Phần 33: Người Nộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Màn thầu đây..... màn thầu vừa mới ra lò đây....... cô nương là muốn mau màn thầu sao?"

  "Sư phó, cho ta hai cái màn thầu đi." Mộ Dung Hi Lâm nhìn màn thầu trắng nộn tỏa ra nhiệt khí, không tự giác nhấp khẽ hầu kết, sờ sờ lên bụng, thực sự là rất đói a~~~

Buổi sáng, khi Hiên Viên Hạo nói sẽ cùng hắn đến Lâm Quân Điện, phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Hi Lâm chính là trốn! Hoang mang rối loạn mà quay trở lại Tàng Cung Điện, thừa dịp Tiểu Vũ nhi cùng Thu Hồng không ở đó, liền vội vàng thu thập một chút ngân lượng liền xuất phát, bởi vì có kinh nghiệm ăn cơm không trả tiền lần trước, Mộ Dung Hi Lâm liền biết ở bên ngoài muốn ăn cái gì đều phải trả tiền.

Nhìn xung quanh mình là những bức tường giao nhau, Mộ Dung Hi Lâm đáng buồn phát hiện chính mình cư nhiên lạc đường , nếu, mang theo một nha hoàn có thể phòng ngừa chu đáo thì tốt rồi. Cũng may vào lúc Mộ Dung Hi Lâm tự báo tự oán, thì hắn gặp người quen.... Trác thái y.

" Cô nương, màn thầu của ngươi, tổng cộng ba văn tiền."

Mộ dung Hi Lâm từ trong hà bao của mình lấy ra đĩnh vàng đưa cho sư phó, sau đó tiếp nhận lấy màn thầu nóng hổi mà quay đầu bước đi.

" Cô nương chờ chút, ta còn chưa thối tiền cho ngươi a" Tiểu thương lão bá hàm hậu cầm đĩnh vàng trong tay suy nghĩ, có loại cảm giác nằm mơ, bán màn thầu đã nửa đời người, cũng chưa từng thấy kim nguyên bảo hàng thật giá thật như vậy a.

Nghe thấy lời lão bá, Mộ dung Hi Lâm dừng lại hồi lâu, nghi hoặc nhìn lão bá.

" Cô nương, đợi chút ta tìm tiền đưa cho ngươi." Nghĩ đến Mộ Dung Hi Lâm không nghe rõ, lão bá bán màn thầu liền lại nói.

Đưa tiền? Lão bá vì cái gì lại muốn đưa tiền lại cho hắn, chẳng lẽ hối hận vì đem màn thầu bán cho hắn sao. Nhìn đôi mày nhíu chặt của lão bá, không ngừng tìm kiếm trong túi tiền của mình, nửa ngày cũng không thấy gì, sau đó ngửa đầu, ánh mắt phức tạp nhìn màn thầu trong tay mình,Mộ Dung Hi Lâm chậm rãi lui về phía sau.

"Cô nương --" Như là quyết định thứ gì trọng đại lắm lão bá gian nan lên tiếng, nhưng nói còn chưa xong thì đã bị Mộ Dung Hi Lâm cắt ngang.

" Màn thầu ngươi đã bán cho ta, không thể hối hận, ta đi." Nói xong, cũng không quay đầu lại, mà đi, kì thực nói đi cũng không đúng mà nói là chạy thì đúng hơn.

Nhìn bóng dáng ' Nghênh ngang mà đi ', trong tay nắm chặt đĩnh kim nguyên bảo, lão bá bán màn thầu trong lòng cảm thán: Thực có tiền a!

Thẳng đến khi không còn cảm giác ' nguy hiểm', Mộ Dung Hi Lâm mới thả chậm cước bộ, lấy ra màn thầu giấu ở trong lòng, liền chậm rãi ăn.

Có lẽ gần cuối năm, đường cái hai bên đều là một mảnh hỏa hồng(đỏ), đèn lồng lớn màu đỏ, câu đối màu đỏ, y phục cũng muốn đỏ???

Khiến cho không khí mùa đông đáng lẽ nặng nề lại trở nên không khác gì ngày hội.

Mộ Dung Hi Lâm chưa từng nhìn đến thành Lạc Dương như vậy, tuy rằng, Hiên Viên Hạo đã dẫn hắn đi một lần, nhưng là bởi vì ở cùng Hiên viên Hạo hắn luôn có cảm giác mạc danh kì diệu mà sợ hãi, cho nên cũng chưa từng trải nghiệm thế nào là đế đô Đại Chu hoàng triều. Đột nhiên một quầy bán hàng xông vào tầm mắt Mộ dung Hi Lâm, là một tiểu quán làm người nộm.

Tiểu quán kia dùng những thanh trúc nhỏ cắm lên những người nộm đã được nặn hoàn hảo, là dùng đất dẻo tựa cao su mà làm, mỗi một thanh trúc cắm hình người nộm đều khác nhau từ Ngọc Hoàng đại đế, Thái Thượng Lão Quân, hay Hằng Nga.... cho tới nam nữ trẻ tuổi, lão bá hay hài đồng, trông vô cùng sống động, khả ái, khiến Mộ Dung Hi Lâm nhìn đến không chuyển mắt.

Nhìn đến chủ tiểu quán kia trái phải cũng chỉ 13-14 tuổi, thế nhưng tay lịa xảo diệu đến như vậy.

  "Tỷ tỷ, ngươi muốn mua này sao?" Đang chuyên tâm nặn một hình nộm, liền cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Mộ Dung Hi Lâm, liền ngẩng đầu hỏi.

Mộ Dung Hi Lâm gật gật đầu, chỉ hướng Hằng Nga, Hằng Nga bạch y phiêu nhiên này cùng Tĩnh Nhiên thực sự rất giống nhau.

" Tỷ Tỷ ánh mắt thực tốt, cái này chính là ta vừa mới làm xong hôm nay."

  "Tiểu huynh đệ ngươi thật lợi hại !" Mộ Dung Hi Lâm tự đáy lòng khích lệ nói,"Bao nhiêu tiền?"

"Hai văn tiền một cái." 

 Mộ Dung Hi Lâm thói quen tính sờ hà bao, bất quá lần này, hà bao tìm không ra !

"Tỷ tỷ hà bao bị trộm đi." Nhìn ra Mộ Dung Hi Lâm quẫn bách, thiếu niên nói ra suy đoán trong lòng của mình, thành Lạc Dương tuy rằng phồn hoa, nhưng những thành phần như vậy thực sự không quản được, huống chi đã gần cuối năm.

"Trộm?" Chính là trộm cướp sao? Đó là phạm pháp a, nhưng là, là ai trộm đi hà bao của mình a? Hắn vì cái gì lại đi trộm hà bao của mình? Đó là của chính mình a!

Edit: E Lâm, A Hoàng mặc dù nhiều tiền, nhưng e cũng không nên xài như vậy a. 
Tính chưa up đâu, tại tui ko có điều kiện edit lắm nên tính để dành. Mà thôi coi như mừng 1k view vậy... Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ... và mấy bạn bão vote cho tui ấy... Haha vui lắm luôn nha... cảm ơn cảm ơn a~~~~~ ^.^ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro