Phần2: Thân nam nữ mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




           

Chu triều Tĩnh Viễn ba mươi bảy năm, chu triều thái tư mất, hoàng cung một mảnh hoảng loạn.

  "Cái gì? ! lại thất thủ ! phế vật, đều là một đám phế vật ! người tới, kéo ra ngoài chém !"
"Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng...... A ~~"

Nữ tử ánh mắt mị hoặc dùng khăn tay tuyết trắng lau đi vết đỏ sẫm trên tay, phất tay ý bảo tiểu tư đang sợ hãi đem hai cổ thi thể đi xử lí.

"Nương nương bớt giận." Nam nhân thân cao sáu thước (tầm 2m), diện mạo đáng khinh, một thân hắc sắc lưng đeo cung tiễn thở dài .

  "Bớt giận, bản cung như thế nào có thể bớt giận, tên cẩu hoàng đế kia đến bây giờ còn luyến tiếc con tiện nhân ở lãnh cung kia! nay thái tử chết, ai có thể đoán trước tên cẩu hoàng đế ấy lại nhớ đến hắn còn một hoàng nhi lưu lạc ngoài dân gian! bản cung tuyệt không cho phép bất cứ tai họa ngầm nào uy hiếp đến Hạo nhi ngồi lên ngôi vị hoàng đế!" trong ánh mắt mị hoặc thoáng hiện lên vài tia âm hiểm.

  "Nương nương, hài tử đó còn không biết là nam hay nữ, hẳn không thể gây họa cho người."

" A, nó cùng con tiện nhân kia giống nhau, đều chính là yêu tinh." Khuân mặt vặn vẹo dịu đi vài phần nàng nói tiếp" Đốc xúc Hạo nhi, đừng để nó lười biếng."

  "Nương nương yên tâm, hoàng tử vẫn luôn tiến bộ, như một thái tử đượ chọn."

  "Bản cung không nghĩ nhìn đến bất cứ nào ngoài ý muốn."

"Là, nô tài tuân mệnh."

"Còn có, tiếp tục điều tra đứa con của con tiện nhân kia, nó còn sống một ngày bản cung liền ngủ không ngon."

---------------

Ánh nguyệt vừa lên, trong không gian yên tĩnh, vài tiếng ho khan càng trở nên đột ngột.

"Tĩnh Nhiên, ngươi bị cảm, nên chú ý giữ ấm!" giọng trẻ con thanh thúy chứa nồng đậm sự quan tâm vang lên, hài tử thân hình béo đô đô nhìn hai gò má không có chút huyết sắc của nữ tử, ý đồ di chuyển qua giúp nữ tử giữ ấm.

" Hoằng nhi của ta vẫn là hiểu chuyện như vậy." đem áo choàng bạch sắc lông báo choàng lên thân hình của hài tử.

" Ân, Hoằng nhi là bảo bảo ngoan của Tĩnh Nhiên!"

" Hoằng nhi có lạnh không?" đã vào cuối mùa thu, không khí như này thật làm khó hài tử sáu tuổi. nếu có thể mình nguyện chịu thay.

"Không lạnh. Tĩnh Nhiên, chúng ta là muốn chuyển nhà sao?"

"Hoằng nhi không thích chuyển nhà sao?"  Cuộc sống chạy trốn nhất định không thể để hài tử biết, là vì muốn hoàng tử có một cuộc sống yên ổn.

  "Không thích."
"Như vậy từ nay về sau hoằng nhi không chuyển nhà nữa được không?"
"Ân !"
"Hoằng nhi nghe Tĩnh Nhiên lời nói sao?"
"Nghe."

"Hoằng nhi, Tĩnh Nhiên biết ngươi không thích mặc nữ trang , nhưng là ngươi phải đáp ứng Tĩnh Nhiên, Chưa đủ mười tám tuổi không được khôi phục thân phận nam nhi, cũng không được nói cho ai biết, cũng không thể để người khác phát hiện."

  "Hoằng nhi biết, là vì sự an toàn của Hoằng nhi nên mới phải như vậy."

" Hoằng nhi ngoan, hảo hảo ngủ, tỉnh lại liền tới."

Nghe lời tiểu hài tử nhắm mắt lại, nghe tiếng xe ngựa xóc nảy chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Nử tử vạch màn xe, ló đầu ra, ánh mắt xuất thần. Sáu năm, chạy trốn sáu năm, đi khắp nơi, vẫn là về tới thành Lạc Dương. Tướng quân, Tĩnh Nhiên vẫn là trở về tìm ngài , ngài còn có thể nhớ rõ lời hứa với Tĩnh Nhiên sao? Nàng đưa tay ma sát miếng ngọc bội vì thời tiết giá rét mà lạnh băng trong lòng.

Trời vừa tảng sáng, xe ngựa dừng trước cửa một đại môn, phía trước hai bên cửa là hai pho tượng hùng sư cao to uy vũ trang nghiêm, chu hồng treo cao trên đại môn lộ ra những chấm vàng nhỏ sặc sỡ lóa mắt, trên cửa là một tấm biển lớn, mặt trên rõ ràng ba chữ:" Mộ Dung Phủ.". Hai bên tấm biển là hai chiếc đèn lồng đỏ lớn, lộng lẫy hoa quý so sánh với ngã tư đường hiu quạnh lúc này có chút không hợp nhau.

lời edt: oa thực đau lòng khi chương này tui làm mất bản thảo nên phải đánh lại 2 lần QAQ

%V"GHV<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro