Mở đầu: Cậu tỉnh dậy từ trong giấc ngủ dài dằng dặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tích tắc.

Nước mưa tích tụ trên mái hiên nhỏ giọt xuống mặt đất, cuối con hẻm nhỏ tối tăm là một cửa hàng gần như bị rèm che khuất.

Bóng dáng một người đàn ông kéo dài in trên cửa.

"Đại... Đại sư." Một giọng nói cất lên, là một học sinh trung học. Giọng nói đang trong giai đoạn vỡ giọng càng trở nên khàn đặc hơn khi cố tình hạ thấp, Vi Đống nuốt nước bọt: "Chỉ cần ngày tháng năm sinh của đối phương là được sao?"

"Cậu đang lo lắng điều gì?"

Người sau bức rèm không nhìn rõ mặt, nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo như rắn độc từ khe hở rèm cửa tỏa ra: "Đã đưa tiền, tự nhiên sẽ giải quyết ổn thỏa cho cậu."

Vi Đống khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta cũng không muốn, cậu ta cũng là bị ép bất đắc dĩ! Suất được tuyển thẳng vào Đại học H chỉ có một, ba lần thi thử cậu ta đều không thi qua được Bùi Cận, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Hơn nữa.

Bùi Cận chỉ là một tên nghèo hèn, cho dù có tài nguyên tốt đẹp hơn nữa thì có ích gì?

Vi Đống nghĩ vậy, rất nhanh đã tự trấn an bản thân.

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, cậu ta lại hơi lo lắng bất an nói: "Đại sư, sẽ không có vấn đề gì chứ? Nếu như đối phương cũng tìm người trong nghề, có thể sẽ bị phản phệ..."

"Hừ." Người sau bức rèm như đang cười nhạo sự nhát gan của cậu ta, âm trầm nói: "Không đâu." Nửa khuôn mặt lộ ra hiện lên một nụ cười tự tin.

"Tuân Thành đã rất nhiều năm rồi không xuất hiện thầy phong thủy lợi hại nào."

Vi Đống hoàn toàn yên tâm, cười nói: "Vậy thì tốt."

Một vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu.

Cùng lúc đó, ánh trăng sáng trong vắt chiếu vào một căn nhà ở Tuân Thành, chiếu sáng đồ đạc trong nhà.

Đồ nội thất bằng gỗ toát lên vẻ cổ kính, bụi bặm nhỏ li ti bám trên sàn nhà, mặt tủ. Trên chiếc giường gỗ cách đó không xa, một thiếu niên mặc áo khoác kiểu Trung Quốc đang lẳng lặng nằm đó.

Khuôn mặt như ngọc, mái tóc đen nhánh buông xuống trán.

Lông mi dài khẽ run lên.

Lâm Túc tỉnh dậy trong giấc ngủ dài dằng dặc .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro