Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dòng họ tương đồng, sinh nhật tương đồng, trùng hợp như vậy làm người ta cảm thấy quỷ dị. Mà càng làm người cảm thấy nghi hoặc, chính là cách làm của ba huynh đệ Lục gia.

Bọn họ gần như dùng hết mọi thủ đoạn để chèn ép Lục Bạch, nhưng lại không muốn mạng của hắn. Mà Lục Bạch giống như là có điều gì đó để dựa vào, không ngừng muốn dung nhập vào Lục gia.

Tất cả mọi người đều nói, Lục Bạch mê muội Lục Can đến điên rồi. Nhưng tổng kết lại mọi chuyện, lại hoàn toàn không nhìn ra lý do Lục Bạch đột nhiên yêu thầm Lục Can.

"Kỳ lạ nhất vẫn là việc Lục Du mạnh mẽ sửa lại sinh nhật của Lục Bạch, sinh nhật vào ngày đó thì có vấn đề gì sao?"

"Có lẽ là hắn không muốn ai biết Lục Bạch sinh cùng ngày với Lục Quỳnh." Tiêu Tùy lẩm bẩm.

"Tiêu ca, ngươi nói Lục Bạch có thể là con riêng của Lục gia hay không?"

"Không có khả năng, quan hệ giữa phu thê Lục gia các ngươi còn không rõ sao? Không quan tâm đến việc họ giáo dục hài tử như thế nào, nhưng nhân phẩm hai người đó vẫn là hợp cách ."

"Vậy là vì cái gì a?"

"Các ngươi có cảm thấy Lục Bạch lớn lên rất giống Lục phu nhân hay không?" Lục Tử cẩn thận nhớ lại diện mạo của Lục Bạch, "Nhưng thật ra Lục Quỳnh lại không hề giống người Lục gia một chút nào."

"Ngọa tào! Ta cũng nghĩ tới. Lúc đó chúng ta đang còn nhỏ! Có người nói Lục Quỳnh lớn lên không giống người Lục gia, làm hại Lục Quỳnh bị bệnh một trận, sau này Lục gia nói với bên ngoài là cách đại di truyền."

"Đúng đúng đúng! Có chuyện như vậy."

"Nếu nói như vậy, một cái giống, một cái không giống. Lục Du còn âm thầm sửa lại hồ sơ của Lục Bạch, sẽ không phải hai người là bị ôm sai rồi đi?"

Dù sao xem trên hồ sơ, nhóm máu của hai người cũng tương đồng.

Cái phỏng đoán đáng sợ này làm vài người ở đây sởn tóc gáy. Nhưng khi liên hệ mọi thứ lại với nhau lại thấy thuận lý thành chương.

Lục Quỳnh được người Lục gia đặt trong lòng bàn tay nuông chiều, nuôi dưỡng hai mươi năm lại phát hiện ra không phải thân sinh nhi tử, vì không để cho thân Lục Quỳnh cảm thấy khổ sở, mặc dù Lục Bạch đã biết chân tướng, tìm tới cửa, bọn họ cũng lạnh nhạt cự tuyệt Lục Bạch ngoài cửa. Thậm chí Lục Du còn có ý đồ muốn làm Lục Bạch biến mất hoàn toàn.

Đầu tiên là sửa chữa hồ sơ, sửa lại sinh nhật. Làm những lão sư biết chi tiết về Lục Bạch phải nghỉ hưu hoặc ra nước ngoài. Mà từ nhỏ Lục Bạch đã bị cô lập, bạn học cũng càng không nhớ rõ hắn.

"Trách không được hai vợ chồng Lục gia sẽ đi du lịch toàn cầu tại thời điểm này, ta nghe mẹ ta nói, hai người hiện tại đang ở nam cực?"

"Lục Du quá độc ác. Ta đoán hắn muốn tìm một cơ hội làm Lục Bạch biến mất trước khi Lục phu nhân trở về."

"Đúng vậy! Người không biết, quỷ không hay, Lục Bạch không quen ai, dù biến mất cũng không có ai để ý. Chỉ nghĩ là Lục Bạch chọc giận Lục Can bị Lục Du ra tay trừng phạt."

"Tiếp theo, lại qua mấy năm, sẽ không còn ai nhớ đến Lục Bạch. Mà thân phận của Lục Quỳnh, vẫn là tiểu thiếu gia của Lục gia, sẽ không có nhiều thay đổi."

"Hắn không sợ Lục phu nhân phát hiện sao?"

"Phát hiện thì sao? Theo như tính cách của phu thê Lục gia, họ tiếp thu được thân sinh nhi tử có tiếng xấu loang lổ như vậy sao?" Tiêu Tùy nghĩ đến những tin đồn về Lục Bạch ở trường học, còn có những đề tài vô căn cứ, "Lục Du đều đã tính kế tốt, cho nên ngay từ đầu Lục Can đã cam chịu những người đó dốc hết sức để khi dễ Lục Bạch."

"Nhưng Lục Bạch...... Là đệ đệ ruột của bọn họ."

"Nếu để ý thân tình, Lục Can còn có thể hạ thủ như vậy được sao?" Tiêu Tùy nghĩ đến dấu tay trên cổ Lục Bạch.Tím đen đến như vậy , có thể thấy được lúc ấy Lục Can xuống tay nặng thế nào, sợ là nếu dùng lực thêm một chút, Lục Bạch đã bị hắn bóp chết.

Thân sinh ca ca, bất quá là như vậy. Nếu không bác sĩ đã không nhấn mạnh khi chẩn đoán là kinh sợ quá độ.

Mọi người đồng loạt thở dài. Lúc trước xem thường Lục Bạch bao nhiêu, hiện tại liền có bấy nhiêu không đành lòng.

Bọn họ cũng xuất thân hào môn, nhưng cảm tình giữa cha mẹ huynh đệ lại vô cùng sâu đậm. Cho dù bởi vì bận rộn mà hiếm khi gặp mặt nhau, nhưng chỉ cần ở bên nhau, cũng là ôn nhu.

Nhưng mà Lục Bạch...... Sống hai mươi năm, lại chưa từng cảm nhận được ái.

"Cái này cũng quá khó khăn rồi!" Tiêu Tùy không biết nên nói cái gì, lung tung lau đôi mắt rồi nói, "Ta muốn quay lại bệnh viện xem hắn thế nào, thuận tiện nói kết quả đã điều tra được cho Cẩm Thiên."

"Cẩm Thiên có phải đã sớm biết cái gì hay không, cho nên mới......"

"Chắc là vậy rồi, nếu không ngày hôm qua hắn cũng không phát điên đi tìm như vậy."

" Mẹ nó, Lục Can thật đủ tàn nhẫn, ngay cả đệ đệ ruột cũng có thể ra tay muốn hại chết hắn."

"Tờ báo kia......" Lục Tử nhớ tới ngọn nguồn gây ra vụ cãi nhau giữa hai người, Hạ Cẩm Thiên nói Lục Can có thể đã dùng tờ báo kia để uy hiếp Lục Bạch.

Tiêu Tùy trầm mặc, sau một lúc lâu, mới thở dài nói, "Cha nuôi của Lục Bạch chôn ở nơi đó."

"......" Lập tức, lần thứ hai mọi người lâm vào trầm mặc. Lúc đầu, bọn họ cảm thấy Lục Bạch chỉ có bảy phần đáng thương, hiện tại lại cảm thấy là mười phần.

Ở trong bầu không khí như vậy, đám người Tiêu Tùy mang tâm tình trầm trọng đi tới bệnh viện.

Cửa phòng bệnh, mấy người Tiêu Tùy không sốt ruột gõ cửa vào, mà xuyên qua cửa kính pha lê nhìn vào bên trong.

Trong phòng bệnh, Lục Bạch đã tỉnh, đang dựa vào mép giường uống canh. Từ lúc vào bệnh viện đến bây giờ, hắn vẫn luôn phát sốt gián đoạn, nhiệt độ cơ thể liên tục tăng lên, hạ xuống. Vốn dĩ thân thể yếu ớt, lần này bị như vậy, liền tinh khí thần(*) đều không có, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt cũng không có tiêu điểm.

Tinh khí thần(*) : Tinh Khí Thần là nguồn gốc của sự sống, Tinh Khí Thần sung mãn, đời sống sẽ phát triển, còn Tinh Khí Thần khô cạn đời sống sẽ tàn.

Tinh : Tinh là chất dinh dưỡng hấp thụ từ tinh hoa đồ ăn sau khi được chuyển hoá cấu tạo nên cơ thể và dinh dưỡng cơ thể. Cái đem đến sự sống gọi là tinh.

Khí : Khí là sinh lực của cơ thể

Thần : Thần là kết quả của hoạt tính cao độ của não là chính, nhưng nó cũng là biểu hiện của hoạt động của toàn cơ thể, Phủ tạng, Kinh Mạch,... vì thế mới nói mắt có Thần.

" Uống một ngụm rồi ngủ tiếp." Hạ Cẩm Thiên nhỏ giọng khuyên Lục Bạch.

Lục Bạch dừng lại một lúc mới phản ứng kịp, chậm rãi hé miệng, dùng động tác đáp lại.

Trên người hắn không có sức lực, ngồi không được, Hạ Cẩm Thiên liền ngồi ở phía sau để đỡ hắn, cho hắn dựa vào trong lòng ngực của chính mình. Đút từng thìa cho hắn.

Một màn này quá mức ấm áp, làm mọi người đang có tâm tình trầm trọng, trong mắt cũng xuất hiện ý cười.

Tiêu Tùy thấy Lục Bạch đã tỉnh, liền gõ cửa đi vào, đồng thời chào hỏi, "Tỉnh ngủ? Hạ đại thiếu của chúng ta đã đi tìm ngươi cả đêm."

"Cảm ơn học trưởng." Lục Bạch đang sinh bệnh, vô cùng ngoan ngoãn.

Hạ Cẩm Thiên xoa xoa tóc của hắn rồi để Tiêu Tùy thu dọn chén đũa, "Ngủ một lúc, ta ở đây với ngươi."

"Được." Lục Bạch hiện tại không sức lực, có người hầu hạ, hắn liền mừng rỡ hưởng thụ. Dứt khoát chui vào trong chăn, lại nặng nề ngủ.

Hạ Cẩm Thiên nhìn hắn ngủ say, rồi mới gọi Tiêu Tùy đi ra ngoài nói chuyện.

"Tra được gì rồi?"

" Chứng cứ cụ thể không có, nhưng chúng ta tra được thứ khác. Hắn là đệ đệ ruột của Lục tam?"

Hạ Cẩm Thiên trực tiếp chặn lại lời nói của Tiêu Tùy, "Nói cẩn thận."

" Thái độ này của ngươi, vậy đó là thật rồi." Tiêu Tùy thở dài, đem những chuyện đã tra được nói cho Hạ Cẩm Thiên.

Sau khi nói xong, hắn thấy Hạ Cẩm Thiên trầm mặt, lấy một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, nhưng không bật lửa.

"Cẩm Thiên, chuyện này ngươi tính toán xử lí như thế nào?" Nếu bọn họ đoán được không sai, Lục Bạch chính là củ khoai lang nóng phỏng tay.

Hạ Cẩm Thiên: "Đem những thứ ngươi điều tra được gửi cho cha mẹ ta, ngươi chăm sóc Lục Bạch nửa ngày giúp ta, ta phải về nhà cũ."

"Ngươi nghĩ kỹ rồi?" Tiêu Tùy kinh ngạc. Ý tứ của Hạ Cẩm Thiên chính là muốn che chở Lục Bạch. Nhưng này dù sao cũng là chuyện nhà của Lục gia, Hạ Cẩm Thiên muốn xen vào, phải kinh động gia gia của hắn. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể bảo đảm Lục Du sẽ không tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng Hạ lão gia đã mặc kệ chuyện bên ngoài nhiều năm, sẽ đồng ý xen vào vũng nước đục này sao?

"Ta có biện pháp, ngươi chỉ cần chăm sóc Lục Bạch giúp ta." Hạ Cẩm Thiên lại dặn dò Tiêu Tùy thêm vài câu, sau đó liền vội vàng gọi xe trở về Hạ gia.

Hiển nhiên là binh hoang mã loạn(*), nhưng từ trước đến giờ Hạ Cẩm Thiên làm việc đều lên kế hoạch trước rồi mới làm, hắn nếu muốn thuyết phục gia gia, liền đã có sẵn biện pháp để thuyết phục.

Binh hoang mã loạn(*) : rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc.

Vì vậy, cuối cùng Hạ Cẩm Thiên cũng đã thuyết phục được cha mẹ cùng gia gia, hơn nữa đồng ý với cách làm của hắn.

Lần này trở về chỉ mất một buổi sáng.

Thời điểm Hạ Cẩm Thiên trở lại phòng bệnh, Lục Bạch đã tỉnh ngủ. So với lúc trước đầu óc không tỉnh táo, bây giờ tình trạng của Lục Bạch đã tốt hơn rất nhiều.Vì vậy, Hạ Cẩm Thiên còn chưa đi tới cửa đã nghe thấy trong phòng bệnh có thanh âm hi hi ha ha truyền ra.

Thì ra đám người Tiêu Tùy đều ở đó, đang cùng Lục Bạch nói chuyện phiếm. Không biết có người nói cái gì, Tiêu Tùy duỗi tay xoa đầu Lục Bạch, rất có bộ dáng của ca ca.

"Học trưởng!" Lục Bạch liếc mắt một cái đã thấy Hạ Cẩm Thiên đang đứng bên ngoài.

"Hạ sốt rồi sao?" Nghe thấy Lục Bạch gọi chính mình, Hạ Cẩm Thiên đẩy cửa đi vào, ngồi bên mép giường.

Hắn đuổi những người khác ngồi qua một bên, sau đó lấy ra chén canh mà đầu bếp trong nhà đã nấu tốt.

"Cảm ơn học trưởng, ta có thể tự mình uống được." Chủ động cầm lấy chén canh, Lục Bạch không có cự tuyệt ý tốt của Hạ Cẩm Thiên.

Nhìn ra thái độ của hắn đã chuyển biến, ánh mắt của Hạ Cẩm Thiên cũng ôn hòa hơn rất nhiều, "Không cần, mau khỏe lên, bài tập giữa kỳ của ta còn có ba ngày nữa phải nộp lên rồi, tranh thủ giúp ta làm xong trong hai ngày này."

Hạ Cẩm Thiên hiếm khi nhờ vả người khác như vậy. Nhưng khi đối mặt với Lục Bạch, hắn lại nguyện ý. Bởi vì hắn hy vọng Lục Bạch biết. Từ đầu đến cuối. Vẫn luôn có người cần hắn. Đồng thời, Hạ Cẩm Thiên cũng hy vọng Lục Bạch hiểu được, hắn luôn quan tâm tới Lục Bạch, không phải là bởi vì đơn thuần cảm thấy thương hại, mà là bởi vì hắn thích Lục Bạch. Về phần mối quan hệ của hắn cùng Lục Bạch, vẫn luôn là bình đẳng.

Lục Bạch hiểu ý tứ của hắn, cũng nở nụ cười. Hắn lại gần Hạ Cẩm Thiên, nói nhỏ bên tai, "Vậy ngươi mang dụng cụ vẽ tranh qua đây, ta sẽ dạy ngươi."

Bộ dáng Lục Bạch cười rộ lên rất đẹp, không chỉ có khóe môi đang cười, mà là đôi mắt cũng đang cười, như chứa đựng hàng ngàn ngôi sao, làm người nhìn vào cũng nhịn không được cảm thấy sung sướng theo.

Đám người Tiêu Tùy nhìn hai người bọn họ, không hẹn mà cùng thở dài. Thời gian nửa ngày này làm bọn họ cũng hiểu được vì cái gì mà Hạ Cẩm Thiên nguyện ý che chở Lục Bạch. Tuy rằng so với Lục Quỳnh có tài, hắn không thể đánh giá, nhưng chính xác là cái đệ đệ phi thường đáng yêu.

Lục Can đối xử với hắn như vậy, sớm muộn gì cũng phải hối hận.

Nhưng lúc này, ở trong trường học, cũng đã nổi lên sóng to gió lớn.

Lúc trước chuyện Hạ Cẩm Thiên vì xin nghỉ Lục Bạch, cũng đã xảy ra bàn tán rất lớn, nhưng sau đó, cũng không biết là ai, đem chuyện đám người Tiêu Tùy cũng cùng nhau xin nghỉ nói ra. Diễn đàn của trường học trực tiếp bùng nổ.

"Trời ạ, Lục Bạch cũng quá bản lĩnh rồi! Nam thần khoa quản lý thế mà bị một lưới bắt hết?"

"Không biết vì cái gì, thấy cách nói của lầu trên, trong đầu ta liền có hình ảnh."

"Cái gì mà một lưới bắt hết, ngày hôm qua Tiêu Tùy còn đánh nhau với Hạ Cẩm Thiên trong ký túc xá. Sau hơn nửa ngàu, chính tai ta nghe được, Tiêu Tùy nói, hắn muốn đi tìm Lục Bạch với Hạ Cẩm Thiên." Mấy người Hạ Cẩm Thiên Tiêu Tùy, vô cùng nổi danh trong khoa quản lý. Không chỉ bởi vì Hạ Cẩm Thiên hàng năm luôn đứng đầu, cũng bởi vì gia thế, diện mạo, phong độ, khí chất của hắn. Luôn luôn có đông đảo người sùng bái.

Về phần Tiêu Tùy, tuy rằng thành tích không tốt, nhưng làm người trượng nghĩa, lớn lên cũng anh tuấn. Chơi bóng rổ vô cùng tốt, nói chuyện cũng dí dỏm, học đệ học muội thích hắn cũng không ít.

Đáng tiếc hai người vẫn luôn giữ mình trong sạch, trước nay không thấy bọn họ đặc biệt quan tâm ai. Lục Bạch là trường hợp đầu tiên.

Bởi vậy, trong lúc nhất thời, diễn đàn của trường vô cùng náo nhiệt, cái gì suy đoán đều có.

Nhưng chuyện này cũng không khiến cho nhiều người chú ý như vậy, đặc biệt là bên khoa nghệ thuật.

Quan hệ giữa Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên còn có Tiêu Tùy như thế nào, chỉ là chuyện tương đối hấp dẫn sự chú ý của người khác. Còn có một chuyện càng làm người ta khiếp sợ mới là chuyện đang thu hút sự chú ý của người khoa nghệ thuật.

Vào buổi tối hôm nay, một đôi tình lữ đi phòng vẽ tranh để hẹn hò, trong phòng vẽ tranh hẻo lánh nhất đã phát hiện một bức tranh không biết là của ai, chỉ mới thoáng nhìn, liền bị choáng ngợp.

Đúng là bức tranh mà Lục Bạch đã vẽ sau khi gặp Lục Can.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro