Chương 39: Anh nói chết Giang Hoàn rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhậm Xuyên vội vàng ấn nút gọi cấp cứu, đồng thời bắt đầu hồi sức tim phổi cho Giang Hoàn, ấn vài lần, rồi há miệng hô hấp nhân tạo.

Chỉ là có chút kỳ quái, trên người Giang Hoàn có rất nhiều tĩnh điện, làm tay hơi tê.

Thôi Minh Hạo vội vàng chạy tới, đẩy cửa phòng bệnh, kết quả thấy được Nhậm Xuyên đang nằm nhoài trên ngực Giang Hoàn, kề miệng hôn một cái.

Thôi Minh Hạo: "..."

Vậy gọi hắn tới để làm gì? Nhìn hai người họ hôn nhau sao?

Thôi Minh Hạo đang định đóng cửa rời đi thì bị Nhậm Xuyên gọi lại.

"Tới đây lẹ lên!" - Nhậm Xuyên ngẩng đầu, cầu Thôi Minh Hạo giúp đỡ, gấp đến phát khóc, "Anh ấy... anh ấy bị tao hôn chết rồi!"

Có thể hôn chết người sao, chuyện này cũng quá khó tin, Thôi Minh Hạo tiến lên, kiểm tra tim mạch và đồng tử Giang Hoàn, xác nhận sống chết của hắn: "Anh ta chưa chết, chỉ là hôn mê thôi."

Hắn nhìn Nhậm Xuyên từ trên xuống dưới một vòng, còn rất thán phục: "Trong phòng bệnh còn chơi lớn như vậy, quả đúng là mày."

Nhậm Xuyên: "..."

Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Khoảng mười phút sau, Giang Hoàn mới chậm rãi tỉnh lại, Nhậm Xuyên kích động ôm đầu hắn: "Anh không chết! Quá tốt rồi!"

Giang Hoàn coi như chưa chết cũng bị anh đè cho chết, miệng và mũi đều bị Nhậm Xuyên che lại, chật vật phát ra tiếng ặc ặc.

Nhậm Xuyên bên này không hề phát hiện ra, bắt đầu tâm sự: "Tôi lo gần chết, không phải anh nói ca phẫu thuật chỉ làm trong hai tiếng sao, sau ba tiếng còn chưa ra, anh có biết tôi cảm thấy thế nào không, tại sao hứa với tôi rồi lại không làm được..."

Giang Hoàn bị bịt kín mặt mũi, giãy giụa muốn hít thở: "Ưm ưm--!"

Nhậm Xuyên vẫn còn đang huyên thuyên: "Đừng lo lắng, cho dù anh có như thế nào, tôi cũng sẽ đồng hành cùng anh, và sẽ không bao giờ từ bỏ. Đời này anh vẫn còn có thể dựa vào tôi..."

Sắc mặt Giang Hoàn từ xanh mét chuyển sang trắng bệch, hắn bị ôm không thở nổi, trợn mắt một cái rồi lại ngất đi.

Nhậm Xuyên vất vả lắm mới kể lể xong, liếc nhìn thấy Giang Hoàn trợn trắng mắt thì kinh hãi đến biến sắc.

Giang Hoàn bị anh nói chết rồi!

Thôi Minh Hạo lại bị gọi đến, Nhậm Xuyên đã sợ đến mức nói năng lộn xộn, chỉ vào Giang Hoàn đang bất tỉnh trên giường: "A-anh ấy..."

Trận này chưa ai từng thấy, làm người ta ngất xỉu hai lần, Thôi Minh Hạo thực sự là mở mang hiểu biết, vừa than thở vừa giơ ngón tay cái với Nhậm Xuyên: "...Mày quá trâu bò."

Nhậm Xuyên: "..."

Không biết tại sao, lời khen này nghe có vẻ kỳ lạ.

Mười phút sau, Giang Hoàn tỉnh lại một lần nữa, Nhậm Xuyên lại nâng cánh tay lên bước về phía trước: "Giang-!"

Giang Hoàn dồn khí xuống bụng, la to một tiếng: "Cậu đứng ở đó cho anh!"

Nhậm Xuyên ngây người: "Hả?"

"Không được nhúc nhích!" - Giang Hoàn đã sợ Nhậm Xuyên, ôm chặt chăn nhỏ của mình, "Đừng qua đây-!

Nhậm Xuyên bối rối, không biết tại sao sau khi Giang Hoàn tỉnh lại thì tính tình thay đổi rõ rệt. Ngẫm một chút, trong đầu anh đột nhiên thông suốt, hẳn là Giang Hoàn biết thời hạn của mình đang đến gần, sợ chính mình sẽ rơi vào đoạn tình cảm này, cho nên mới đổi ngược tính, ý đồ dùng cách này xua đuổi Nhậm Xuyên, sau đó một mình khổ sở không nơi nương tựa mà chết đi!

"Anh yên tâm." - Nhậm Xuyên giống như đồng chí được giao phó cách mạng, trên mặt tràn đầy nghiêm túc, "Tôi sẽ không bao giờ để cho anh đi một mình."

Giang Hoàn bị nói đến mơ hồ: "Hả?"

Cái quái gì vậy, sao lại có biểu cảm tủi thân như kia.

Cuộc đời của Giang Hoàn đã đi đến cuối con đường, hắn không còn bao nhiêu ngày nữa để sống, Nhậm Xuyên hạ quyết tâm, nhất định phải để hắn vui vẻ vài ngày.

Bây giờ anh không còn là một shipper giao đồ ăn nữa, mà là một sếp Nhậm giàu có!

Tiền thì anh có, nhưng làm thế nào mới có thể thuyết phục Giang Hoàn tin rằng số tiền này không phải do anh ăn trộm ăn cướp, có thể được sử dụng một cách an toàn đây?

Nhậm Xuyên cân nhắc một hồi, lúc cho Giang Hoàn uống nước, trong đầu hắn hiện lên một ý tưởng tuyệt vời, bóng đèn trên đỉnh đầu xẹt một tiếng liền sáng lên.

Trúng xổ số!

Nhậm Xuyên mặt mũi trầm trọng nhìn Giang Hoàn: "Tôi có một tin muốn nói cho anh biết."

Tim Giang Hoàn đập thình thịch, trong miệng hắn ngậm nước, chậm chạp không nuốt xuống, chẳng lẽ khối u của Nhậm Xuyên chuyển biến xấu rồi!

Anh sẽ không còn sống được mấy ngày nữa!

Nhậm Xuyên cầm tay hắn, trịnh trọng tuyên bố: "Tôi trúng xổ số năm triệu!" (~17,5 tỷ đồng)

Toàn bộ nước trong miệng Giang Hoàn đều bị phun lên mặt Nhậm Xuyên: "Phụt-!"

Nhậm Xuyên không ngờ Giang Hoàn lại phản ứng như vậy, chẳng lẽ là bởi vì quá nhiều tiền sao? Anh lau nước trên mặt rồi đổi giọng: "Ừm... một... một triệu... năm... năm trăm nghìn?"

"Một trăm nghìn." (~350 triệu đồng) - Nhậm Xuyên cuối cùng quyết định, con số một trăm nghìn chắc là có thể chấp nhận, "Tôi đã trúng xổ số một trăm nghìn."

Giang Hoàn suýt chút nữa bị sặc, ho khan rung động đất trời, vất vả lắm mới hít thở bình thường trở lại: "...Khi nào?"

Ánh mắt Nhậm Xuyên thất thường: "Mới... ngày hôm qua."

Bỏ những chuyện khác sang một bên, Nhậm Xuyên nắm lấy tay Giang Hoàn, vô cùng phấn khởi nói: "Chúng ta đi thực hiện tâm nguyện cuối cùng đi!"

Biểu tình của Giang Hoàn như bị sét đánh, đồng tử giãn ra đến cực điểm, môi run lên, không biết nên nói gì nữa.

Nhậm Xuyên đã đến mức phải thảo luận về tâm nguyện cuối cùng!

Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn đầy mặt kinh ngạc, trong lòng vẫn là có chút tự hào, hẳn là hắn chưa từng nghĩ rằng mình có khả năng thực hiện được tâm nguyện cuối cùng, sướng đến phát rồ rồi.

Giang Hoàn rũ mắt, im lặng mấy giây, đã đi đến cuối cuộc đời rồi, Nhậm Xuyên muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, có tâm nguyện gì cũng mạnh dạn mà thực hiện đi!

Hắn ngẩng đầu nhìn Nhậm Xuyên: "Anh cũng có một chuyện muốn nói với cậu."

Nhậm Xuyên nghiêng đầu: "Chuyện gì?"

Vẻ mặt Giang Hoàn như thể các chiến hữu đang giao phó thành quả cách mạng, trịnh trọng vô cùng, hắn nói: "Anh cũng trúng số rồi!"

Nhậm Xuyên hít vào một hơi sâu: "Đệ-!"

Giọng anh run run: "Bao... bao nhiêu tiền..."

Không thể nói quá nhiều, Nhậm Xuyên là một shipper, chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, sau vài lần suy nghĩ, Giang Hoàn xác định được số tiền an toàn nhất: "Một trăm nghìn."

Nhậm Xuyên không ngờ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, thật sự có tờ vé số một trăm nghìn: "Woa!"

Giang Hoàn cầm tay anh: "Chúng ta đi thực hiện nguyện vọng cuối cùng."

Ánh mắt họ giao nhau, cùng xác định một mục tiêu cách mạng chung, là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nhau!

Nằm trên giường sáu tiếng đồng hồ, Giang Hoàn cuối cùng cũng có thể di chuyển trên mặt đất, Nhậm Xuyên đỡ hắn, hai người thận trọng di chuyển trên hành lang giống như bệnh nhân trĩ vừa mới phẫu thuật xong.

Phía sau đột ngột vang lên một giọng nói: "Này, nhường đường."

Một ông già chống dụng cụ tập đi, tóc hoa râm, mặt mũi nhăn nheo, răng rụng, chậm rì rì liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó bước đi như bay vượt qua bọn họ, nghênh ngang rời đi.

Nhậm Xuyên: "..."

Giang Hoàn: "..."

Lư Nhược Nam cầm bình giữ nhiệt trong tay, đi tới, nhìn thấy bọn họ từ xa, giơ tay chào: "Chào-"

Đột nhiên, đầu óc cô choáng váng một trận, sau đó một cơn đau nhói từ bụng dưới truyền đến, khiến cô thở gấp: "Tôi..."

Nhậm Xuyên mở to hai mắt, không tin nổi nhìn nửa người dưới của Lư Nhược Nam, giữa hai chân từ từ nhiễm ra một mảng lớn màu đỏ, thảng thốt: "Lư Nhược Nam, cô..."

Lư Nhược Nam ngất xỉu, nặng nề té lăn quay trên hành lang của bệnh viện, bình giữ nhiệt trong tay vỡ thành nhiều mảnh, nước nóng chảy đầy đất.

Nhậm Xuyên chưa kịp lao đến, một bóng người đã chạy tới và nâng Lư Nhược Nam lên: "Nhược Nam-!"

Cao Húc ném hết mấy cái hộp cách nhiệt trong tay, nước xúp cuồn cuộn chảy ra ngoài. Anh bế Lư Nhược Nam lên, loạng choạng đi về phía phòng bác sĩ, phát ra tiếng kêu xé lòng: "Bác sĩ! Bác sĩ-!"

Biến cố bất thình lình này khiến Nhậm Xuyên như nghẹt thở, chuyện sống chết bất ngờ như thế này xảy ra hàng ngày ở khoa ung bướu, người đến người đi, lại là chuyện bình thường.

Hô hấp Nhậm Xuyên run rẩy, trái tim bị sự hoảng sợ to lớn bao trùm lấy: "Không... không thể nào..."

Giang Hoàn ôm Nhậm Xuyên vào trong lòng: "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì."

Nhậm Xuyên siết chặt góc áo của Giang Hoàn, trước mắt không tránh được vết máu, anh run lên: "Ng... nguyện vọng đầu tiên của tôi là giúp... giúp Lư Nhược Nam."

"Ừm." - Giang Hoàn xoa đầu anh, "Được."

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Cao Húc ngồi bất động trên chiếc ghế dài như một bức tượng không màu, nếu không phải thỉnh thoảng chớp mắt một cái, còn tưởng anh là một người chết rồi.

Nhậm Xuyên và Giang Hoàn đi tới, đứng trước mặt anh.

Cao Húc che kín mặt, nước mắt âm thầm chảy xuống: "Bác sĩ nói... tình hình không khả quan..."

Nhậm Xuyên vươn tay vỗ vai Cao Húc: "Những gì anh đã nói trước đây, rằng anh muốn cưới cô ấy, có quan trọng không?"

Cao Húc ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh, tự hỏi tại sao anh lại đột ngột nhắc đến chuyện này.

"Tôi..." - Giọng Cao Húc khàn khàn, nước mắt cũng rơi nhiều hơn, "Tôi... Tôi muốn lấy cô ấy... Đời này chỉ muốn một mình cô ấy."

Nhậm Xuyên lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đưa cho Cao Húc.

Cao Húc mở ra, hô hấp đột nhiên ngừng lại.

Chính giữa hộp là một chiếc nhẫn kim cương cực kỳ rực rỡ.

Ý thức của Lư Nhược Nam chìm vào một vùng biển tăm tối, cô bị giam trong một cái lồng, chỉ có thể sống sót trong kích thước một ô vuông nhỏ, bên ngoài cái lồng là những thây ma đang hoành hành, máu tươi sền sệt cùng xương khô trắng hếu.

"Đừng tới đây-!" - Lư Nhược Nam cuộn mình thành một quả bóng, "Biến đi-!"

Trong bóng tối vang lên âm thanh giống như nguyền rủa: "Con gái học kém hơn con trai."

"Thành tích tốt có ích lợi gì? Còn không phải cũng lấy chồng."

"Học giỏi còn không bằng lấy chồng tốt."

"Xin lỗi, công ty chúng tôi không nhận nhân viên nữ."

"Không cho nhìn? Không cho tao nhìn, mày mặc hở hang như vậy làm gì."

Những tiếng nói ấy như gông xiềng vô tận, nỗi xấu hổ về chuyện tình dục khi trưởng thành, sự phân biệt đối xử nơi công sở, những cuộc hôn nhân tạm bợ, những ánh mắt ác ý trong xã hội, dường như thế giới này chưa bao giờ có chỗ đứng cho phụ nữ.

Lư Nhược Nam cảm thấy mệt mỏi, cô muốn bỏ cuộc.

Để cô ngủ say trong bóng tối đi.

"Nhược Nam..."

"Nhược Nam..."

Lư Nhược Nam mơ hồ nghe thấy tiếng gọi mình, cô cố hết sức mở mắt ra, ánh sáng trắng lóa chiếu vào thế giới của cô, hai mắt Cao Húc đỏ ngầu, nhìn cô không chớp.

Lư Nhược Nam nhìn khắp phòng bệnh, góc nào cũng tràn ngập hoa hồng nở rộ, tranh nhau khoe sắc, biến phòng bệnh thảm thương thành giống như một đám cưới lớn.

Lư Nhược Nam vô thức vươn tay sờ bụng dưới của mình: "Tử cung..."

Cao Húc nói cho cô biết: "Cắt rồi."

Đồng tử của Lư Nhược Nam đột nhiên mở to, sự dao động của điện tâm đồ trên máy đột nhiên trở nên kịch liệt.

"Anh lấy em." - Cao Húc khịt mũi, quỳ một gối, cầm trên tay một chiếc nhẫn kim cương, khóc lóc nói với Lư Nhược Nam, "Không ai muốn em, anh muốn, đời này chỉ lấy một mình em."

"Lư Nhược Nam, xin hãy lấy anh."

Nhịp tim trên màn hình giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, Lư Nhược Nam thở không ra hơi, sắc mặt lập tức tái mét.

Cao Húc sợ hãi, vội vã vươn tay bấm chuông gọi bác sĩ.

Các bác sĩ và y tá lao tới, bao vây xung quanh Lư Nhược Nam, bắt đầu kiểm tra.

Lư Nhược Nam khó khăn vươn một tay ra khỏi khe hở, nắm lấy góc áo Cao Húc.

Trên mặt cô còn đeo máy thở, giọng nói yếu ớt khàn khàn: "...Em đồng ý."

---  

Tác giả có điều muốn nói:

Triều Triều: Sếp Giang, bí quyết thành công của cậu là gì?

Sếp Giang: Phòng cháy, chống trộm, phòng Nhậm Xuyên.

Triều Triều: Cậu không muốn có vợ à?

Sếp Giang: Tôi muốn được sống nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro