Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Mộ Hành tiếp tục giảng bài.

Yến Hảo không ăn nữa, chăm chú lắng nghe, không hiểu liền hỏi.

Khí chất Giang Mộ Hành lạnh lùng, thoạt nhìn khá khó tiếp cận, nhưng hắn giảng bài cực tỉ mỉ, cũng rất kiên trì, một bài giảng một lần cậu không hiểu thì giảng hai lần, ba lần, bốn lần, giảng đi giảng lại mãi đến khi nào Yến Hảo hiểu mới thôi.

Bầu không khí đang lúc hòa hợp, điện thoại di động trong túi Giang Mộ Hành vang lên, hắn liếc mắt nhìn tên người gọi, cau mày, gác bút nhận cuộc gọi.

Yến Hảo không tự chủ vểnh tai lên nghe, mơ hồ nghe thấy nhạc nền ầm ĩ, âm thanh oanh tạc của nhạc điện tử xen lẫn tiếng hò hét hưng phấn, cực kỳ ồn ào, chắc đầu dây bên kia ở quán bar.

Đầu bên kia điện thoại là nam, cậu nghe không rõ người đó nói gì, chỉ nghe Giang Mộ Hành đáp lại đối phương: "Tôi đã nghỉ việc rồi."

"Ngày hôm trước, sẽ không đi làm nữa."

Giang Mộ Hành quét mắt nhìn về phía thiếu niên đang sững sờ bên cạnh, gõ tay vài cái vào câu bài tập đang giải được hai phần ba.

Yến Hảo phục hồi tinh thần lại, thử tính toán, trong đầu không khỏi nghĩ bậy nghĩ bạ, rốt cuộc Giang Mộ Hành làm bao nhiêu việc?

Tình huống trong nhà như thế nào mà để một học sinh trung học như hắn gánh vác nhiều như vậy.

Giang Mộ Hành đứng dậy đi tới ban công gọi điện thoại.

Yến Hảo không nghe được gì cả, cậu vô thức cầm sẵn cây bút bi, tâm trạng tiêu cực dâng trào không có cách nào ức chế, dần dần khuếch tán trong lòng.

Điện thoại di động rung lên, Yến Hảo mở khung chat.

Dương Tùng: Tiểu Hảo, ba tao dẫn mẹ tao đi dự tiệc rượu, tối nay hai vợ chồng muốn trải qua thế giới hai người ở khách sạn, đêm dài đằng đẵng, anh em chỉ có thể nhanh chóng chạy tới kiếm mày.

Yến Hảo: Đêm nay không được.

Dương Tùng:.........

Dương Tùng: ? ? ? ? ?

Dương Tùng: Rốt cuộc mày bị hoán đổi thân xác à?

Yến Hảo: Kẻ ngu lắm tiền, chính là nói mày.

Dương Tùng: Nhận lời khen.

Dương Tùng: Không nói nhiều, tao chuẩn bị mang hành lý đến qua đêm ở chỗ mày, nửa tiếng sau gặp.

Yến Hảo: Đêm nay thật sự không được, mày đừng tới đây.

Dương Tùng: Tao nghĩ mình cần nghe một lời giải thích hợp lý *tổng tài giơ chân hút thuốc*.

Yến Hảo: Phiền lòng.

Dương Tùng có hơi ám ảnh với hai chữ kia, xâu chuỗi một dây hành động và lời nói cố chấp quái đản của Yến Hảo có thể khiến người ta muốn chết quách đi cho xong. Không còn cách nào khác, cậu ta thuận theo khát vọng sống mãnh liệt của mình mà gửi qua nhãn dán "con thuyền trăng lắc la lắc lư chìm xuống". *

Yến Hảo nằm úp sấp trên bàn, vùi mặt vào trong cánh tay.

"Cậu đang làm gì?"

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh, Yến Hảo lập tức ngồi dậy. Không biết Giang Mộ Hành cúp điện thoại từ lúc nào, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống cậu.

Yến Hảo cắn môi dưới: "Tớ nghĩ xem bài này làm thế nào."

Giang Mộ Hành cất điện thoại di động vào túi, kéo ghế tựa ra ngồi xuống, xoa xoa trán, có vẻ mệt mỏi khó tả.

Khi Yến Hảo tưởng rằng sẽ không bàn về chủ đề này nữa thì nghe thấy hắn hỏi: "Nghĩ ra rồi?"

"Không có." Yến Hảo nói, "Không nghĩ ra."

Giang Mộ Hành cầm bút lên xoay vài vòng, sự kết hợp giữa khớp tay rõ ràng với thân bút thon dài trông khá vui mắt.

Yến Hảo muốn làm chiếc bút đó, bất kỳ một cây bút nào của Giang Mộ Hành cậu đều muốn làm, cậu dùng một tay đỡ đầu, lòng bàn tay che lại đôi mắt, cẩn thận giấu đi dục vọng ngây ngô sắp tràn ra: "Lớp trưởng, người vừa nãy gọi điện thoại cho cậu... là bạn bè mà cậu quen được ở quán bar hả?"

Giang Mộ Hành lấy ra một tờ giấy nháp trắng trơn: "Không phải."

Yến Hảo muốn nói vậy sao lại có số điện thoại của hắn, lời chưa kịp nói ra khỏi miệng liền nuốt trở vào, đổi sang câu hỏi khác: "Quán bar trông như thế nào?"

Giang Mộ Hành: "Nhìn như quán bar."

Yến Hảo: "..."

"Tớ chưa đi quán bar bao giờ nên không có cơ hội nhìn thấy." Yến Hảo nói, "Muốn vào phải dùng chứng minh thư hả?"

Giang Mộ Hành bưng nước ô mai lên nhấp một hớp: "Người khác không cần, cậu thì cần."

Yến Hảo ngạc nhiên: "Tại sao?"

Giang Mộ Hành liếc nhìn cậu một cái: "Nhìn cậu như vị thành niên."

Mặt Yến Hảo giật giật.

Giang Mộ Hành buông cốc xuống.

Yến Hảo hỏi hắn: "Nước ô mai thế nào?"

Trong miệng Giang Mộ Hành đậm vị chua chua ngọt ngọt: "Khá ngon."

Khóe môi Yến Hảo khẽ cong: "Dì làm á."

"Dì không những biết làm nước ô mai mà còn có thể làm rất nhiều món điểm tâm ngọt, bình thường dì không ở đây, chỉ đến đây mỗi ngày nấu cơm dọn vệ sinh giúp tớ thôi."

Giang Mộ Hành vuốt nhẹ thân cốc.

"Tớ ở chỗ này cách trường học không xa không gần, đi bộ mười mấy phút, đi xe thì trong vòng mười phút, tiện lắm luôn, buổi trưa tớ đều về nhà ăn cơm."

Yến Hảo giấu đi chút tâm tư nho nhỏ của mình, bày ra dáng vẻ tự nhiên thoải mái tán gẫu, "Dì nấu cơm ăn rất ngon, lần sau cậu tới sớm một chút là có thể nếm thử tay nghề của dì."

Hai mắt Giang Mộ Hành khép hờ, đôi môi mỏng mím lại với nhau, đường quai hàm sắc nét lạnh lẽo cứng rắn, trông có vẻ khá thờ ơ lạnh nhạt.

Yến Hảo cắn đầu lưỡi: "Ngại quá lớp trưởng, tớ nói mãi thành ra nói nhiều rồi."

Vẻ mặt Giang Mộ Hành hờ hững: "Giảng bài."

Yến Hảo xoay người, tay đặt trên đùi, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước.

Giang Mộ Hành vẫn giữ tiết tấu như cũ, dường như cú điện thoại kia không hề ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn chút nào, người lẫn việc đều không quá quan trọng.

Yến Hảo nghe một hồi, chỉ vào một chỗ: "Cậu giảng tiếp đoạn này đi, tớ không hiểu."

Vì vậy Giang Mộ Hành giảng lại lần nữa.

Yến Hảo vừa nghe vừa hỏi, dịch người sang rất gần, hơi thở phả lên cánh tay rắn chắc của Giang Mộ Hành.

Giang Mộ Hành cau mày: "Cậu ngồi xa một chút."

Yến Hảo nhìn ngón tay mình: "Ngồi xa quá tớ không có cách nào tập trung chú ý được."

Cậu vừa tắm xong, hương sữa tắm tựa như mùi xà phòng trên người Giang Mộ Hành, đều là hương chanh, dần dần kề cạnh, mùi hương trên người cả hai hòa vào nhau, lặng lẽ dung hợp, vô cùng thân mật.

Giang Mộ Hành đem toàn bộ giấy nháp, sách bài tập, vở ghi đặt lên bàn trước mặt hắn, bản thân thì ngồi cách một khoảng cầm bút giảng bài.

Yến Hảo rủ mắt xuống, hơi nghiêng người về trước, chống khuỷu tay lên mặt bàn, cậu dán mặt vào trong khuỷu tay, ngoẹo cổ nghe giảng.

Giang Mộ Hành trầm giọng nói: "Nghiêm túc lên."

Yến Hảo "À" một tiếng.

Mấy phút sau, Giang Mộ Hành nghiêm mặt hỏi: "Cậu có đang nghe không?"

Yến Hảo chớp mắt: "Có mà."

Thật sự có nghe.

Tuy rằng không phải luôn luôn nghe giảng, nhưng cũng không hẳn là nước đổ đầu vịt, cậu nghe hiểu được vài phần, cũng có lý giải riêng của mình.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Yến Hảo cũng tưởng rằng mình tìm Giang Mộ Hành học bù là vì muốn học hành chăm chỉ.

——

Giang Mộ Hành nói xong toàn bộ rồi để cho Yến Hảo tự tiêu hóa.

Thời điểm Yến Hảo phục hồi tinh thần, trước bàn chỉ có một mình cậu, cậu phát hiện cặp sách Giang Mộ Hành vẫn còn ở vị trí ban đầu, lúc này mới thở phào một hơi.

Phòng vệ sinh sáng đèn, Giang Mộ Hành ở bên trong, cửa cách âm có hiệu quả rất tốt,  không nghe thấy một tiếng nước nào.

Yến Hảo đi tới ban công ngước nhìn bầu trời dường như bị một mảnh vải đen che phủ.

Theo dự báo thời tiết bảo hôm nay có mưa rào đến mưa to, âm u cả một ngày, nên mưa xuống đi...

Yến Hảo nghe âm thanh cửa phòng vệ sinh mở, cậu bước nhanh trở lại phòng khách, hỏi số thẻ của Giang Mộ Hành, phi thường thuận lợi mà bàn xong xuôi phí học bù.

Đồng thời biểu thị rất hài lòng với buổi học tối nay, cũng rất chờ mong buổi học sắp tới.

Giang Mộ Hành rửa tay bên bồn, tâm tình không mảy may gợn sóng.

Yến Hảo đổ mồ hôi đầy tay: "Lớp trưởng, sau này ở trường học tớ có bài nào không hiểu có thể tìm cậu hỏi được không?"

Giang Mộ Hành khóa vòi nước: "Không phải cậu đã tìm rồi sao?"

Yến Hảo nghẹn lại: "Vậy trừ toán học, tớ có thể hỏi những môn khác hay không? Sẽ không làm lỡ nhiều thời gian của cậu đâu."

Giang Mộ Hành khẽ nhướng mi.

"Phiền phức sao?" Yến Hảo thử thăm dò nói, "Tớ đánh tiếng trước với cậu có được không? Gõ cậu một cái trên QQ?"

Giang Mộ Hành lãnh đạm nói: "Tùy cậu."

Yến Hảo nhẹ nhàng thở ra, kỳ thực cậu chỉ gợi chuyện trước vậy thôi, cậu cũng không biết đến khi nào mình mới hành động.

Hai năm qua, cậu không biết làm sao để trò chuyện nhiều với Giang Mộ Hành trong lớp học, nói chi tới việc không có chuyện gì cũng ghé chỗ hắn ngồi chơi.

Ngày đó tìm hắn hỏi bài, cậu chờ mọi người tan học hết mới dám đi.

Giang Mộ Hành xem đồng hồ đeo tay: "Bây giờ còn hai mươi phút nữa, tôi ra đề cho cậu làm."

Yến Hảo hít một hơi: "Được."

Một lát sau, Giang Mộ Hành ra đề, Yến Hảo vừa mới bắt đầu làm liền gọi: "Lớp trưởng..."

Giang Mộ Hành lật sách xem: "Tự mình làm."

Yến Hảo liếm môi: "Tớ chỉ muốn nói với cậu là trên khay trà có đồ ăn, cậu muốn ăn cái gì thì cứ tự lấy."

Giang Mộ Hành nhìn sang, Yến Hảo lập tức cúi đầu.

Sau một lát, Yến Hảo gọi một tiếng: "Lớp trưởng..."

Tầm mắt Giang Mộ Hành đặt trên trang sách: "Tôi không ăn."

"Không phải, bây giờ tớ giải không ra." Yến Hảo nhìn gương mặt thâm thúy của hắn bị ánh đèn bao phủ, "Tớ không nghĩ ra cách giải."

Giang Mộ Hành không nhấc mắt: "Lúc thi cậu làm không được cũng gọi lớp trưởng?"

Bên trong lời này không có ý trào phúng, nhẹ tênh như mây gió.

Nhưng Yến Hảo vẫn đỏ mặt bừng bừng.

"Chú ý kiểm tra lại câu hỏi." Giang Mộ Hành nói, "Cấu trúc dạng đề đó tôi vừa mới giảng cho cậu, hơn nữa nói liên tục bốn lần, cậu phải học cách suy luận, học một biết mười."

Yến Hảo cắn chặt đầu bút, vừa viết vừa cắn bút, hoàn toàn đắm chìm trong tư duy giải đề.

Yến Hảo vận dụng hết tế bào não cho bài này, sau khi làm xong có cảm giác kiểu cạn kiệt sức lực như vừa đánh máy bay, từ lúc cất cánh đến khi hạ cánh, xưa nay chưa từng tốn thời gian dài như vậy. **

Cả người đều có chút mềm nhũn.

"Lớp trưởng, tớ làm xong rồi."

Yến Hảo quay đầu, thấy Giang Mộ Hành nâng sách, eo lưng hơi cong, thần sắc mơ màng, bộ dáng dường như đang ngẩn người, cậu trố mắt nhìn một hồi, khe khẽ nói, "Lớp trưởng?"

Giang Mộ Hành thẳng eo lưng lên, cùng lúc đó, toàn bộ sự lạnh lùng xa cách quay lại bên người hắn, phảng phất một khắc trước trạng thái không phù hợp của hắn chỉ là ảo giác.

"Làm xong rồi?"

"Ừm." Yến Hảo liền kiểm tra một lần, "Chắc vậy."

Giang Mộ Hành cất sách đặt trên bàn, cầm giấy nháp của cậu, kiểm tra trình tự giải bài bên trên.

Yến Hảo nín thở chờ đợi, từ nhỏ đến lớn cậu đã làm rất nhiều bài thi, từng thi các cuộc thi lớn có nhỏ có, nhưng không lần nào sốt sắng như vậy.

Lồng ngực như bị vật gì đó đè lên, thở gấp tới mức không kịp hít khí.

Giang Mộ Hành lời ít ý nhiều: "Không tồi."

Yến Hảo đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên sáng ngời, như có ánh lửa từ bên trong thoát ra, chiếu lên khóe mắt đuôi mày, tràn đầy sức sống.

"Mỗi một bước đều đúng sao?"

"Ừm." Giang Mộ Hành nói, "Mỗi một bước đều đúng."

Yến Hảo xấu hổ gãi gãi đầu: "Vậy tớ... còn có thể cứu nhỉ?"

Giang Mộ Hành thả giấy nháp ra: "Cậu đem suy nghĩ đều đặt trên việc học sẽ làm càng tốt hơn."

Khóe miệng Yến Hảo cười cứng đờ: "Lớp trưởng, sao cậu giống ông giáo già lớp mình vậy?"

"Mỗi giai đoạn trong đời đều có chuyện cần làm, đóng vai một nhân vật, trở thành một ai đó, mục tiêu phải đạt tới, đoạn đường phải đi qua." Giang Mộ Hành nói, "Cấp ba cần phải tập trung vào học tập."

Yến Hảo không đáp.

Cậu là một trong ba người mua chỗ vào lớp học, ông thầy an bài ba chỗ ngồi cho bọn họ ở cuối lớp, thể hiện rõ rằng muốn bọn họ chơi trong cái ổ của mình, không được gây ảnh hưởng đến việc học của người khác.

Đại khái ở trong mắt Giang Mộ Hành, cậu chính là đứa không an phận, suốt ngày gây rối trong trường.

Bầu không khí hơi ngột ngạt.

Giang Mộ Hành thu thập sách bài tập cùng sách bỏ vào trong cặp: "Tối nay đến đây thôi, hôm sau tôi lại tới."

Cái đuôi nhỏ lắc lư phía sau Yến Hảo mất mát rủ xuống: "Lớp trưởng ơi cậu..."

Còn chưa nói dứt lời đã nhìn thấy một tia chớp bổ ngang bầu trời đêm, giữa tiếng sấm ầm ầm có một tiếng rầm vang lên, mưa rào xối xả.

Trong lúc nhất thời sấm vang chớp giật, mưa sa gió giật.

Ngây người một hồi, Yến Hảo quay đầu nhìn trời cảm ơn.

-----------------

* Đoạn này mình cũng hơi lú, nôm na là Dương Tùng liên tưởng tới mấy hành động kỳ lạ gần đây của bé Hảo, rén quá nên gửi cái nhãn dán để kết thúc cuộc trò chuyện xong chuồn lẹ :)))

** Theo mình hiểu thì đánh máy bay là nghĩa bóng của way tay, không biết ý tác giả có phải vậy không... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro