Chương 34+35: Bạn bè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 34:

  Vị trí của Tô Hạo tử và Tống Dư Hi ở cạnh nhau, lúc này trên chỗ ngồi của Tống Dư Hi đầy dầu vết, sách vở, đồ dùng rơi vãi tứ tung trên đất, còn có thể nhìn thấy rõ dấu chân trên mặt.

Càng quá đáng đó là, không biết là ai rắc hạt dưa đầy trên chỗ ngồi của cậu ấy, khiến chỗ ngồi vốn dĩ sạch sẽ gọn gàng giống như bãi rác vậy.

Tô Hạo Tử cau mày nhìn một lượt lớp học, quả nhiên, Doãn Sơ Hạ mấy người đang cười tươi rói, vẻ mặt thách thức xem náo nhiệt.

Tống Dư Hi im lặng sắp lại đồ đạc, từ đầu đến cuối không nói câu gì.

" Chuyện gì xảy ra thế?" Tô Hạo Tử hỏi, Tống Dư Hi lắc lắc đầu, cắn chặt môi, " Không sao, là mình không cẩn thận làm rơi xuống đất."

Vốn dĩ chính là đang nói dối được không? Rõ ràng bị người khác ném mà.

Tô Hạo Tử cong môi lên, quả thật nghĩ không hiểu tại sao Tống Dư Hi lại phải chịu ấm ức miễn cưỡng như thế.

Đổi sang là cậu, đã cầm ghế lên tính sổ từ lâu rồi.

Nhưng Tống Dư Hi không nói, cậu cũng không thể nhiều chuyện, thay cậu ấy lộ diện.

Tô Hạo Tử  liếc nhìn Tống Dư Hi, quỳ người xuống giúp cậu ấy nhặt sách.

Chúc Thành đến muộn cũng nhìn thấy cảnh này, bặm môi đi ra sau lớp lấy đồ quét dọn quét nền đất.

Trong lớp chìm vào yên tĩnh, mắt không xoay chuyển nhìn ba người bận bịu. Cho đến khi chủ nhiệm Giang Mộ bước vào, cả lớp mới ngồi nghiêm chỉnh thu ánh nhìn lại.

Đứng trên bục giảng, Giang Mộ rất dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng cuối lớp, suy nghĩ cũng đoán được chuyện gì xảy ra.

Giang Mộ mở cuộc họp buổi sáng ngắn gọn, trầm mặc một lúc, rồi gọi Tống Dư Hi đến phòng làm việc của mình.

" Thầy không có ý gì khác, chỉ là nếu như em cần giúp đỡ, có thể đến tìm thầy bất cứ lúc nào." Giang Mộ dịu dàng dặn dò, Tống Dư Hi cố chấp lắc lắc đầu: " Thầy giáo, em rất tốt."

Mặc dù gia cảnh nhà cô không tốt, nhưng ít nhất lòng tự trọng cũng vẫn có.

Doãn Sơ Hạ bọn họ bắt nạt cô, không chỉ vì gia cảnh nhà cô nghèo, mà còn vì cô đối phó với bọn họ.

Nhưng so với đồng tình và cười chế giễu, cô thà chọn im lặng.

Giang Mộ thở dài một tiếng, " Em lên lớp đi."

Tống Dư Hi cố gắng kiềm chế ấm ức, khi đi về chỗ của mình, suýt nữa còn bị Trương Hiểu Tiệp ngáng chân, cô đỏ mắt, ngồi vào chỗ của mình.

Tô Hạo Tử nhìn thấy đã thấy ngứa mắt.

Mặc dù không thích bộ dạng yếu đuối nhút nhát của cô, nhưng cậu vẫn thầm hạ quyết tâm.

Giữa giờ nghỉ, Tô Hại Tử  kéo Lí Ân Mỹ đi đến căng tin, dùng một chiếc lạp xường và một gói ômai mơ đã thành công mua chuộc được cái loa phóng thanh, sau đó cười híp mắt hỏi, " Lớp trưởng, mọi người vì sao lại không thích Tống Dư Hi."

Cầm tay người rồi, ăn của người rồi, Lí Ân Mỹ cắn một miếng lạp xường, đem những gì mình biết nói ra.

" Cũng không có gì, thực ra Tống Dư Hi bình thường cũng như người không tồn tại, điều kiện trong nhà nghèo, nghe nói là thuộc hộ nghèo. Học phí năm ngoái đến tận giữa học kì mới nộp được, cô giáo Kim còn dự định tổ chức toàn lớp quyên góp cho cậu ấy." Cô giáo Kim là giáo viên tiếng anh của lớp f, hồi năm thứ nhất cô ấy là chủ nhiệm.

Tô Hạo Tử " ồ" lên một tiếng, chả trách Tống Dư Hi bọn họ lại trêu chọc Tống Dư Hi, thì ra là có vết xe đổ từ trước.

Nói như thế, phong cách làm việc của cô giáo Kim cũng không hay lắm, tại sao có thể trước mặt mọi người bảo quyên góp cho cậu ấy, không phải như thế sẽ tổn thương người khác sao.

Hiểu ra chuyện gì, Tô Hạo Tử chào Lí Ân Mỹ, chạy về lớp trước.

Buổi chiều tan học.

Tống Dư Hi đang từ từ sắp lại đồ, không muốn mang khuôn mặt hoảng sợ sau khi về nhà, bên tai đột nhiên chuyển đến giọng nói nhẹ nhàng, " Cho cậu."

Cô ngẩng mặt lên, là Tô Hạo Tử đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng.  

[ Bé tụ tốt dễ sợ...rõ là ẻm ko có xiền trả cho Cố gì đó mà. Ha~~]

Chap 35:

Tống Dư Hi do dự, không nhận.


Giọng nói Tô Hạo Tử có chút không kiên nhẫn, " Cậu cầm lấy đi, mật mã là sáu số 0, tiền bên trong có lẽ đủ đóng học phí."

Tống Dư Hi cúi đầu, " Cảm ơn, không cần đâu."

Tô Hạo Tử  trợn tròn mắt, lẽ nào muốn làm người tốt việc tốt còn bị từ chối sao.

" Tống Dư Hi, ngày mai là thứ sáu rồi, lẽ nào cậu thật sự muốn Doãn Sơ Hạ bọn họ quyên góp cho cậu sao?"

Cơ thể Tống Dư Hi khẽ run lên, mở miệng muốn từ chối, nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình.

Sức khỏe bố cô không tốt, tiền thuốc mỗi tháng phải tiêu một khoảng không hề nhỏ, trong nhà còn có em trai và em gái, cả nhà đều dựa vào tiền lương và tiền làm thêm của mẹ.

Học phí của cao trung Thánh Âm đối với nhà cô mà nói là con số trên trời, cô thi đỗ vào Thánh Âm, bố mẹ chỉ vui mừng khoảnh khắc đó, sau đó lại chìm trong tiếng thở dài.

Học phí năm ngoái khất đến tận giữa kỳ mới nộp được, cô giáo Kim nhìn cô bằng ánh mắt xem thường.

Cô thật sự không muốn trải qua một lần nữa.

" Mình" Tống Dư Hi ngập ngừng nói.

Tô Hạo Tử  nghĩ một lát, mới nói, " Thế được rồi, số tiền này coi như cậu mượn mình, không tính lãi, bao giờ cậu có tiền thì nhớ trả mình."

Tống Dư Hi run rẩy xúc động, Tô Hạo Tử  nhìn thấy thế nheo mày nói, " Cậu không phải nói, chúng ta là bạn sao?"

Tống Dư Hi ngẩng đầu, trong ánh mắt như có lớp sương mù dày đặc, cẩn thận dè dặt nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng, vẻ chân thành nói một câu " Cảm ơn."

Tô Hạo Tử mỉm cười, xách balo đi ra khỏi lớp.

Vừa ra khỏi cửa, là đụng phải ngay người mà không muốn gặp.

Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần nhìn cậu đi ra, lạnh nhạt nói, " Nhìn không ra, con lợn như cậu mà cũng biết giúp đỡ người khác cơ đấy."

Tô Hạo Tử  bĩu môi, biết thừa hắn nói là ám chỉ điều gì.

Như là giải thích mình tại sao lại xuất hiện ở đây, Cố Tử Thần nói: " Trần Nguyên và bác Trần có việc đi trước, tôi đưa cậu về."

" Không cần, tôi có thể tự về được." Tô Hạo Tử  kiêu ngạo ngoảnh đầu, không ngờ Cố Tử Thần lại gật gật đầu: " Ồ, tạm biệt."

Hừ.

Kịch bản không phải diễn như thế đấy chứ?

Tô Hạo Tử  nhìn bóng dáng khuất xa của Cố Tử Thần, buồn thay cho mình.

Anh ta cũng chân thực quá đấy, nói đi là đi luôn.

Đứng đó đau buồn mất năm phút, Tô Hạo Tử  một mình lê bước trên con đường về nhà.

Nghiên cứu xe bus ở cồng trường cả buổi, Tô Hạo Tử mới tìm thấy một chiếc xe đi về gần nhà cậu.

Lên xe bus, chiếc xe lắc lư, giọng nữ phát thanh thông báo điểm từng điểm từng điểm xuống tiếp theo, trong lòng Tô Hạo Tử cảm thấy càng lúc càng lạ.

Ngồi được khoảng năm sáu bến, Tô Hạo Tử đứng bật dậy, nhìn lại lần nữa các chặng theo chiều mũi tên.

Ngồi ngược rồi.

Thầm chửi mình một tiếng đầu lợn, Tô Hạo Tử  xuống xe, vội vàng đi sang bên đường đối diện.

Một chiếc xe Porsche màu đen ở đằng sau cũng chuyển hướng, dừng ở đằng sau cậu.

" Tô Hạo Tử, cậu là lợn à?" Nam sinh ở trong xe bật ra một câu, từ lúc Tô Hạo Tử  lên xe là cậu đi theo sau.

Thực ra cậu còn muốn biết, Tô Hạo Tử rốt cuộc có thể ngớ ngẩn đến mức nào.

Tô Hạo Tử lên xe, Cố Tử Thần đạp ga, đi theo sau chiếc xe bus đó ở đằng sau không xa.

Khi đi qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ, nhìn xe đi qua lại như mắc cửi, Cố Tử Thần tự cười chế giễu mình.

Mình nhất định điên rồi, mới miệng nói một đằng lại làm một nẻo đi theo sau Tô Hạo Tử.

Nhất định là điên rồi.

Sau khi đưa cậu về nhà, Cố Tử Thần tăng tốc lái xe vào hầm để xe.

Quay về biệt thự, đập vào mắt là một đôi giày cao gót màu đen rất đẹp.

" Con về rồi à." Giọng nói lạnh lẽo sắc sảo vang lên.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro