CHƯƠNG 5 : TRANH GIÀNH TÌNH NHÂN (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thiếu Đông trái lại để cho kinh hoảng, phẫn nộ, ngột ngạt cùng bất lực mấy ngày liên tiếp đè nén ở trong lòng không cách nào phát tiết của Lục Nghiễm biến thành một loại dã tính phá phủ trầm chu, biết rõ ngày hôm nay mình vô luận thế nào cũng trốn không thoát, như vậy chẳng bằng buông tay đầu hàng!

"Được." Lục Nghiễm nhìn gậy bi-a trong tay mình, chậm rãi bình phục tâm tình cuồn cuộn trong nội tâm, cậu không ngừng hít sâu, nỗ lực ổn định hai tay như trước đang run rẩy của mình, sau đó từng ngón từng ngón nắm chặt ngón tay, nắm chặt gậy bi-a trong lòng bàn tay, "Tam Thiếu có mệnh lệnh, Lục Nghiễm không dám không nghe theo."

Cậu nói ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh trong suốt bên trong áp súc một ngọn đuốc đánh vào mặt Diệp Thiếu Đông, vẻ mặt tươi sống quật cường mà không chịu thua như vậy, liền giống như thời điểm ba năm trước ở trên sàn thi đấu tình cờ gặp hắn, ngăn nắp loá mắt đến làm người không nhịn được than thở, không nỡ chớp mắt...

"Rất tốt, " Diệp Thiếu Đông duỗi đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm liếm môi trên, nụ cười tà tứ, "Việt tỏa việt dũng, đây mới là người tôi nhìn trúng. Lục Nghiễm, tôi thật hy vọng... em vẫn có thể tiếp tục như vậy."

Ba ván định thắng, Lục Nghiễm tuy rằng ba năm qua chưa từng chạm qua gậy Bi-a, nhưng kỹ thuật vẫn còn, cậu cùng Diệp Thiếu Đông đều là tay già đời, bởi vì không quy định thời gian, ba ván không đến nơi đến chốn, nhưng vẫn đánh từ sau bữa cơm chiều đến buổi tối hơn mười giờ.

Bởi vì có tâm lý cản trở, hơn nữa cũng xác thực đã lâu không chạm vào cần tìm cảm giác một lần nữa, Lục Nghiễm ván đầu tiên thua rất thảm, ván thứ hai miễn cưỡng cùng Diệp Thiếu Đông đánh thành thế hoà, đến ván thứ ba, hai người giằng co rất lợi hại, bóng chủ va vào bóng mục tiêu bị động sau liền đánh ra các vị trí đều cực kỳ xảo quyệt, Lục Nghiễm cùng Diệp Thiếu Đông thật nhanh ở tính toán trong lòng một gậy này nên dùng lực đạo như thế nào, thời điểm hai quả bóng xoay tròn biến hóa cùng hướng đi, một ván cuối cùng, dĩ nhiên lại mạnh mẽ cọ xát tới hai giờ...

Mà kết quả cuối cùng, dĩ nhiên cũng khéo hợp với ba năm trước, vẻn vẹn chỉ kém một phần ngàn.

Chỉ có điều, người lần này thắng hiển nhiên là Diệp Thiếu Đông.

Đánh xong một ván cuối cùng, áo sơmi phía sau lưng Lục Nghiễm đều bị mồ hôi thấm ướt...

Vừa nãy bóng trên bàn hung hiểm, người không hiểu chơi bi-a là không thấy được. Sát phạt quyết đoán, Diệp Thiếu Đông từng bước ép sát, quả thực là tư thế không đem cậu bức đến tuyệt lộ không chịu bỏ qua...

"Em thua rồi." Diệp Thiếu Đông có thâm ý khác cách bàn bóng liếc cậu một cái, sau đó thả gậy bi-a xuống đi rửa tay, lúc trở lại, vừa vặn điện thoại di động hắn đặt trong túi áo khoác vang lên, Lục Nghiễm không biết bên kia nói cái gì, chỉ là nghe Diệp Thiếu Đông thuận miệng tán thưởng một câu "Làm rất khá", sau đó liền ngắt.

Tiện tay để điện thoại di động xuống, Diệp Thiếu Đông vững vàng đi tới bên người người thanh niên vì thua thi đấu đã trở thành chiến lợi phẩm của mình, thời điểm nhìn vẻ mặt Lục Nghiễm là một loại tình thế bắt buộc sau khi được đền bù mong muốn, mang theo thái độ ngạo mạn cùng nhìn xuống của người thắng, "Lục Nghiễm, chuẩn bị kỹ càng —— chơi với tôi game tiếp theo chưa?"

Lục Nghiễm đề phòng theo dõi hắn, đã từ hoang mang khi bắt đầu khôi phục giọng đàn ông bình tĩnh đông lạnh như cũ, "Anh muốn làm thế nào?"

Diệp Thiếu Đông nhìn bàn tay cậu như trước nắm gậy bi-a, suy tư hiểu rõ mỉm cười, "Mặc dù nói mấy năm qua không có chạm qua gậy bi-a, mặc dù sẽ sợ sệt, thế nhưng kỳ thực trong lòng cậu vẫn yêu thích cái này chứ? Yêu thích cảm giác trong tay nắm gậy bi-a thao túng bàn bóng; yêu thích màu sắc tươi đẹp đẹp đẽ của những quả bóng nhỏ này; yêu thích khi hai quả bóng chạm vào nhau thì phát ra âm thanh nhẹ kia, nếu không thì, cậu sẽ không ở tình huống biết rõ cuối cùng vẫn thất bại mà còn đem hết toàn lực thi đấu một ván tựa như một hồi nghi thức như vậy —— tôi nói đúng chứ, Lục Nghiễm?"

Lục Nghiễm ở trong lời nói của Diệp Thiếu Đông không nhịn được vuốt nhẹ gậy bi-a trong bàn tay, cảm thụ cảm giác quen thuộc kia, mi phong càng nhíu chặt, "Vậy thì như thế nào?"

"Không làm sao, " mang theo nụ cười ác ma người đàn ông không nhanh không chậm từ trong túi bóng lấy ra một quả bóng nhỏ màu đỏ thưởng thức trong tay, quả bóng nhỏ kia đường kính khoảng chừng năm centimet ở trong lòng bàn tay to lớn của người đàn ông có vẻ khéo léo linh lung, hắn cầm quả bóng đỏ cân nhắc nhíu nhíu mày, tiếp theo đó thong thả từ tốn cười nói: "Chỉ là muốn giúp em, để thân thể của em cùng đồ vật em yêu thích thân cận hơn một chút thôi."

Diệp Thiếu Đông vừa dứt lời, sắc mặt Lục Nghiễm liền đột nhiên thay đổi!

Giống như nghe được điều gì đó đáng sợ khiến cậu không thể chịu đựng nổi vậy, người thanh niên cho tới nay vẫn luôn không chịu thua dĩ nhiên mạnh mẽ rùng mình một cái, nhẹ buông tay, cái gậy bi-a kia lần thứ hai rơi trên mặt đất, phát sinh một tiếng vang nhỏ ngắn ngủi...

Thật giống như sợi dây vẫn căng thẳng trong lòng Lục Nghiễm kia, bỗng nhiên xuất hiện âm thanh đứt gãy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro