Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mốc Meow

Chương 17: Người con thích là nam

Kỳ nghỉ hè năm ba Nhậm Thần Dương đi du lịch.

Hắn đi một mình, đã đặt vé máy bay, hắn không biết vì sao bản thân có thể nhớ rõ mỗi câu nói của Lâm Kiến Bảo, cậu dùng ngữ khí mất mát kể rằng cha mẹ muốn đưa cậu đi du học, đã làm xong thủ tục. Nhậm Thần Dương biết có lẽ mình chỉ cần nói một câu, là có thể làm người kia nghĩ lại, thế nhưng câu nói kia hắn vẫn không có nói ra.

Mười tám tuổi, hắn cũng không thích bị người khác uy hiếp. Kỳ thật lá thư tình kia của La Tình hắn cũng không để tâm, lúc đáp ứng yêu cầu của Lâm Kiến Bảo, chính hắn cũng không rõ tâm lý bản thân lúc đó.

Hắn biết Lâm Kiến Bảo thích mình, rất lâu trước kia đã biết. Nhậm Thần Dương thường xuyên bị người ta dùng ánh mắt ái mộ đánh giá, hắn trước nay đều không để ý, nhưng số lần đối phương nhìn hắn thật sự quá nhiều, hắn nhịn không được nhìn thoáng qua.

Nhìn đến gương mặt kia, hắn mới nhớ hắn biết người này, thanh âm người này rất mềm, rất thích làm nũng, lại hay khóc, gia đình hạnh phúc. Thật ra Nhậm Thần Dương rất hâm mộ người như vậy, lớn lên trong hạnh phúc, không biết sầu khổ, ánh mắt luôn có sự hồn nhiên và không sợ hãi.

Hắn không có biểu hiện ra mình chú ý đối phương, hắn nhìn Lâm Kiến Bảo thật cẩn thận tới gần mình, giống như một con hamster thẹn thùng, một chút lại một chút thử, sau đó đợi đến lúc hắn không chú ý, đem đồ của hắn ôm vào trong lồng ngực, rõ ràng chỉ là một cái bút không đáng tiền hoặc là một cục tẩy dùng hơn phân nửa hay bản nháp tràn ngập chữ viết, cậu lại giống như nhặt được bảo bối, cười trộm như mèo gặp mỡ, vẻ mặt thỏa mãn ghé vào trên bàn.

Nhậm Thần Dương phát hiện mình rất thích nhìn bộ dạng cậu như vậy, cho nên có đôi khi sẽ cố ý lưu lại vật nhỏ ở trên mặt bàn, sau đó rời phòng học, trên thực tế là trộm từ cửa sổ nhìn Lâm Kiến Bảo đem đồ lấy đi.

Cho nên lúc hắn nhận được tờ giấy hẹn gặp mặt của Lâm Kiến Bảo, hắn có chút buồn rầu.

Lâm Kiến Bảo thông báo, mình phải biểu hiện ra phản ứng gì? Trực tiếp cự tuyệt sao?

Đối phương cũng không phải quá đáng ghét, hoặc là có thể thử kết giao xem?

Tính cách Nhậm Thần Dương thật ra có chút cổ quái, lúc hắn càng khẩn trương, khuôn mặt càng lạnh băng, lời nói cũng rất lạnh lùng, nhìn như là bộ dạng không kiên nhẫn, kỳ thật chỉ có hắn biết, hắn chỉ là quá khẩn trương.

Hắn suy nghĩ thật lâu mới lên lầu, trong lòng đã có kế hoạch nếu Lâm Kiến Bảo đỏ mặt ngượng ngùng hướng hắn nói ra, hắn sẽ đáp lại như thế nào.

Hắn nhất định phải bày ra một bộ nghiêm túc, cảnh cáo nam hài vóc dáng nhỏ bé thích làm nũng kia.

—— Có thể cùng cậu thử xem, nhưng không thể làm chậm trễ việc học.

Nhậm Thần Dương xuống máy bay, đi đến khách sạn, thu xếp xong, liền lang thang một mình ở quảng trường. Chuyến đi này của hắn mất mười ngày, nơi này cũng không lớn, hắn tính toán đem những nơi nổi tiếng đều dạo quanh một lần. Hắn mỗi ngày đi sớm về trễ, suốt mười ngày, cái gì cũng không tìm được.

Nghỉ hè năm tư đại học, hắn lại lần nữa ra nước ngoài, thói quen này sau đó vẫn luôn kéo dài, trước tết nếu có thời gian rảnh rỗi cũng sẽ ra nước ngoài một chuyến, cho dù chỉ là dừng lại hai ba ngày cũng được.

Sau khi tốt nghiệp hắn và Tiêu Tề cùng nhau bắt đầu gây dựng sự nghiệp, mở một công ty trò chơi, lúc bắt đầu chỉ có hai người, chậm rãi trở thành một đoàn đội, kinh tế cũng chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng làm rất nhiều nghiệp vụ liên quan khác, quy mô công ty ngày càng lớn.

Nhậm Thần Dương lại không hề bận rộn như vậy, tháng bảy lại lên kế hoạch ra nước ngoài, còn chưa đặt xong vé máy bay, An Kỳ đã gọi điện thoại đến, “Dương Dương, mẹ nuôi con tháng này mừng đại thọ năm mươi, con nhất định phải trở về, biết chưa?”

Nhậm Thần Dương nghĩ đến Lý Á, hoảng hốt nhận ra bà thế mà đã năm mươi tuổi, cuối cùng đáp ứng. An Kỳ nhẹ nhàng nói, “Hơn nữa mẹ cũng sẽ giới thiệu một người cho con.”

Sau khi Nhậm Thần Dương tắt điện thoại, đem chuyến đi lùi lại, rồi lên kế hoạch về nhà.

Hắn về nhà một lần là lúc ăn tết, chỉ ở trong nhà ba ngày liền đi, hắn có chút không quen ngủ ở phòng mình, nơi đó mỗi góc đều tràn ngập hồi ức, hắn ngủ ở trên cái giường kia, luôn nhớ tới những ngày cùng Lâm Kiến Bảo làm bậy làm bạ trên đó, trái tim sẽ có chút khó chịu.

Đặc biệt là khi biết việc cha mẹ Lâm Kiến Bảo mấy năm trước tự sát.

Khi đó hắn thật ra là đã đủ dũng khí, theo ký ức đi về phía khu biệt thự, thậm chí còn nghĩ tới nếu gặp Lâm Kiến Bảo sẽ nói cái gì, nhưng hắn không nghĩ tới tìm một hồi cũng không tìm được Lâm gia, hỏi bảo an mới biết được nguyên lai lúc trước đã xảy ra sự việc máu chảy đầm đìa như vậy.

Cha mẹ Lâm bắt đầu chỉ là công nhân kiến trúc nhỏ ở công trường, sau lại thành nhà thầu, sau đó làm quan đưa đủ lễ, gặp được một công trình lớn, kiếm lời một đống tiền, sau đó đổi nghề bắt đầu làm địa ốc, làm còn rất lớn. Hô mưa gọi gió nhiều năm, sau đó cấp trên bị bắt tham nhũng, bọn họ cũng không có may mắn thoát khỏi, hơn nữa đầu tư thất bại, lại có một đống bằng chứng trốn thuế lậu thuế, không chỉ là phá sản đơn giản, lại còn có thể gặp phải vòng lao lý.

“Bình thường cẩm y ngọc thực, khẳng định sẽ không muốn ngồi tù, cho nên mới luẩn quẩn trong lòng mà tự sát. Thế mà trước tự sát, còn lên kế hoạch về quê lừa một đống tiền, đem con trai ra nước ngoài mới chết, cũng thật là xấu xa, mất hết tín nhiệm của thôn dân, khi đó còn có rất nhiều thôn dân cùng nhau tới làm loạn, sau cũng không biết thế nào.” Lão bảo an nhớ lại nói.

Nhậm Thần Dương ngẩn ngơ, nói cám ơn sau liền rời đi.

Gần ngày về nhà, An Kỳ lại gọi điện thoại tới, “Dương Dương, Tình Tình vừa vặn cũng từ chỗ đó trở về, con dù sao cũng lái xe về, nếu không có việc gì thì cũng đưa đứa nhỏ này cùng về đi, trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Nghe nói đứa nhỏ này còn mang theo bạn trai về, ý tứ mẹ nuôi con là con thuận tiện tiếp xúc nhìn xem, con xem người chuẩn, nhìn xem nhân phẩm đối phương được không, đừng để cho Tình Tình bị lừa.”

Nhậm Thần Dương đáp ứng.

Hắn và La Tình vẫn luôn giữ liên lạc, tốt nghiệp cao trung, La Tình liền chặt đứt tâm tư với hắn, xưng hô từ Thần Dương cũng biến thành Thần Dương ca, người không biết còn nghĩ rằng bọn họ là anh em. La Tình làm việc ở một thành thị phía tây, làm nhân viên công vụ, nghe An Kỳ nói bạn trai cô cũng là nhân viên công vụ, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, Lý Á không đồng ý, La Tình liền thừa dịp mừng sinh nhật năm mươi của mẹ mang bạn trai trở về cho bà nhìn.

La Tình trước một ngày đã đến, Nhậm Thần Dương đi đón bọn họ, cũng không đặt khách sạn mà trực tiếp đưa về chung cư của mình. Bạn trai La Tình nhìn chung cũng không tệ, bộ dạng thành thật, khuôn mặt không tính là soái khí, chỉ là rất cao lớn, có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác. Ánh mắt hắn thường thường luôn dừng trên mặt La Tình, bên môi nở nụ cười, trong ánh mắt hàm chứa sủng nịch.

Nhậm Thần Dương cảm thấy người này tương đối đáng tin cậy, trong lòng thật tình vì La Tình mà cao hứng, nhưng hắn từ trước đến nay không có biểu tình gì, sắc mặt luôn nhàn nhạt. La Tình lần đầu tiên tới chung cư mới của hắn, tham quan một chút phòng ở, “Thần Dương ca, thật là phát đạt nha, có thể mua hẳn chung cư, rất nhiều tiền đi?”

Nhậm Thần Dương lấy cho cô ly nước trái cây, rồi lấy trà cho bạn trai cô, “Là trả góp, mỗi tháng muốn còn cho vay.”

“Trả góp cũng rất tốt rồi, rốt cuộc giá nhà đắt như vậy. Nhưng nơi này của anh trang hoàng thật đơn giản, nhưng phòng ở có vẻ rất trống trải.” Cô khen một trận, mới an an phận phận ngồi ở trên sô pha, một bên uống nước trái cây một bên nói: “Đúng rồi, Thần Dương ca, vừa vặn lần này bạn học cấp ba muốn tổ chức họp lớp, mấy lần trước anh cũng không đi, lần này em báo cho anh, anh sẽ cùng đi chứ?”

Nhậm Thần Dương dừng một chút, “Bạn học sao?” Hắn do dự một hồi, vẫn là hỏi một câu, “Có những ai?”

“Rất nhiều người đi, lớp trưởng nói sẽ gọi tất cả bạn học trước kia, có mấy người xuất ngoại thì không trở về được, còn có mấy người không liên hệ được. Thần Dương ca, em có phải trong lòng còn nhớ người kia?” La Tình vẻ mặt bát quái nhìn hắn, trực giác của cô bảo rằng Nhậm Thần Dương trong lòng có thích một người, đã rất nhiều năm, nhưng cô vẫn luôn tìm không ra, cho nên hiện tại tìm cơ hội hỏi.

Nhậm Thần Dương không có trả lời, tránh đi đề tài này, “Ngày mai đi sớm một chút, có bị say xe không? Nếu có, để tôi chuẩn bị thuốc.”

La Tình làm mặt quỷ, “Lại nói sang chuyện khác, được rồi em không hỏi, nhưng em mặc kệ, sẽ báo với bạn học anh sẽ đi, đến lúc đó cùng đi nha.”

Nhậm Thần Dương suy nghĩ một chút, trong lòng không quá nguyện ý, nhưng không cự tuyệt.

Sinh nhật Lý Á sinh cũng không lớn, chỉ là làm hai bàn ở nhà rồi mời thân thích bằng hữu. Bà chỉ có một đứa con gái, Nhậm Thần Dương chính là con trai của bà, hơn nữa bạn trai của con gái, ba tiểu bối ở trong phòng bếp rất bận rộn, Nhậm Thần Dương giúp La Tình, bạn trai La Tình là Trương Lục làm chủ bếp, nấu ra hai bàn đồ ăn mỹ vị.

Lý Á ăn đồ ăn, vốn đang có một chút không đồng ý, cười khen vài câu, La Tình cùng bạn trai nhẹ nhàng thở ra. Nhậm Thần Dương rời đi trước một ngày, lúc gần đi La Tình còn đuổi theo bảo hắn nhớ rõ ngày hôm sau họp lớp, Nhậm Thần Dương gật gật đầu, cùng An Kỳ tản bộ rồi trở về.

Tiểu khu cũng không có thay đổi nhiều, cửa chỉ cài một cái chốt bảo an, buổi tối ra vào yêu cầu thẻ an nình* (Chém~). Nhậm Thần Dương đi bên người An Kỳ, nhìn cánh cửa, hoảng hốt nghĩ đến tám năm trước, hắn đứng ở chỗ này chờ Lâm Kiến Bảo, lúc Lâm Kiến Bảo đến hắn cố ý để La Tình kéo cánh tay hắn. Tâm tư của hắn thực xấu xa, thích xem Lâm Kiến Bảo bởi vì mình mà thay đổi sắc mặt, tươi cười sáng lạn hoặc là khổ sở khóc lóc, đều có thể làm hắn đạt được khoái cảm ngoài ý muốn, giống như mình là ngọn nguồn cảm xúc của cậu, cậu hết thảy đều bị nắm giữ mình nắm giữ trong lòng bàn tay. (*Tui thiệt sự không biết bằng tạp là cái gì (T▽T), chắc là kiểu giống như thẻ an ninh ấy)

Hắn lộn xộn nghĩ đến những việc trước kia, An Kỳ đột nhiên đã mở miệng: “Tình Tình đứa nhỏ này thế mà cũng mang bạn trai về nhà, ngẫm lại các con đều đã hai mươi sáu tuổi, Dương Dương, con chừng nào cũng mang cái bạn gái về cho mẹ nhìn một cái?”

Nhậm Thần Dương phục hồi tinh thần, nhấp nhấp môi, không có nói gì. An Kỳ bám riết không tha hỏi: “Con đã có đối tượng kết giao? Hay là gạt mẹ? Bằng không con trai mẹ ưu tú như vậy, sao có thể không có bạn gái.”

“Không có đối tượng.”

“Thật không có? Muốn mẹ giới thiệu cho con không?” An Kỳ nhìn hắn, có chút thận trọng hỏi.

Nhậm Thần Dương lắc đầu, “Tạm thời con không nghĩ tới.”

An Kỳ ngữ khí có chút bất an, “Con là tạm thời không nghĩ tới, hay là không muốn tìm bạn gái?”

Nhậm Thần Dương có chút không hiểu, “Cái gì ạ?”

“Dương Dương, con sẽ không thích nam nhân đi?”

Nhậm Thần Dương suy nghĩ một chút xem Lâm Kiến Bảo nên coi là nam nhân hay là nữ nhân, diện mạo của cậu là nam, có hầu kết, bộ ngực phẳng, có khí quan nam tính, toàn bộ thân thể trừ bỏ nhiều thêm một hoa huyệt, mặt khác cùng bình thường như nam nhân khác, cho nên hắn hẳn là xem cậu là nam nhân.

Nhậm Thần Dương nhìn dáng vẻ lo lắng của mẹ, đột nhiên không muốn che giấu, ngữ khí nhàn nhạt, mang theo một cỗ bình tĩnh không gợn sóng, “Vâng, người con thích là nam.”


Kể các cô nghe, hôm nay tôi hơi sốt =((( Theo lẽ thường hôm qua tôi có việc nên đổi sang hôm nay. Mấy lần trước cứ t6 bận là học t7. Sau nửa tiếng đi xe đến nơi không thấy ai, cửa đóng, tôi vội lôi tờ giấy mới phát thì thầy bỏ lịch chiều t7 rồi. Hơn một tiếng đi ngoài đường vừa lạnh vừa mưa thì giờ tôi như cái bánh bao mới lấy từ lò ra😩😩😩

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro