Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mốc Meow
Beta: Chó Lơ

Chương 24: Tôi có thể ở lại không?

Lâm Kiến Bảo xuống lầu, vừa muốn mở khóa xe đạp, Nhậm Thần Dương liền đi ra, “Tôi đưa em đi.”

Lâm Kiến Bảo sửng sốt một chút, nhìn nam nhân cao lớn, hơi hoài nghi hai mắt của mình, “Anh không đi?”

“Ừ.” Nhậm Thần Dương nhìn cậu, “Có chút tiếc.”

Mặt Lâm Kiến Bảo lại bắt đầu đỏ lên, cậu chỉ cảm thấy may mắn trời đã tối, đèn đường lại không sáng, nam nhân không nhìn thấy được vẻ quẫn bách của mình. Cậu đi bên cạnh Nhậm Thần Dương, mặt đỏ tim đập như tám năm trước, nhưng trong lòng không phải cảm giác vui mừng, mà là vô thố bất an.

Nhậm Thần Dương tựa hồ nhìn ra cậu mất tự nhiên, cũng không có tỏ ra thân mật quá mức, chỉ là lúc lên xe giúp cậu mở cửa xe, lúc muốn thay cậu thắt dây an toàn, Lâm Kiến Bảo vội nói: “Em tự mình làm.”

Đoạn đường này lái xe kỳ thực rất nhanh, chỉ cần khoảng năm phút là đến, Lâm Kiến Bảo cố tình chọn nơi làm việc gần nhà, như vậy nếu như Lâm Thần có chuyện gì, cậu cũng chạy về kịp.

Đã tới gian làm việc, Lâm Kiến Bảo cũng không kịp nhiều lời, vội vàng tạm biệt rồi xuống xe.

Nhậm Thần Dương không có đi, hắn vẫn luôn đợi ở bãi đỗ xe, khép hờ mắt nghĩ về kế hoạch tương lai. Hắn hiện tại không chỉ có người thân mà có cả con trai, không thể không vì bọn họ mà suy nghĩ tính toán. Tạm thời hắn cũng không muốn trở về thành phố, việc học hành của Lâm Thần cũng khó sắp xếp, hơn nữa Lâm Kiến Bảo chưa chắc nguyện ý cùng hắn đến một nơi xa lạ.

Hắn nghĩ hiện tại nên ở đây, cho dù không thể, cũng có thể qua lại hai bên.

Nhậm Thần Dương nghĩ chuyện này xong, liền liên hệ với đối tác Tiêu Tề, đối phương nghe xong hắn nói, cũng không có ý ngăn cản, “Chúng ta vừa lúc muốn tìm một thành phố khác để mở công ty con, cậu có thể ở đó xem thử, bên này, nếu có việc gì gấp cậu phải quay lại đây.”

Nhậm Thần Dương “Ừ” một tiếng, sau khi tắt điện thoại, đầu óc vẫn hơi loạn, cũng chưa thoát khỏi cảm xúc khiếp sợ và kinh hỉ của việc "có con trai”. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề, cho dù khi đó Lâm Kiến Bảo luôn nói phải sinh con cho hắn, nhưng Nhậm Thần Dương chỉ cảm thấy đối phương cố ý muốn uy hiếp hắn, không biết cậu lại lớn mật như vậy, thật sự dám làm thế.

Khổ sở mà Lâm Kiến Bảo phải chịu so với dự đoán lúc trước tựa hồ nhiều hơn gấp đôi, Nhậm Thần Dương không thể tưởng tượng được mấy năm này Lâm Kiến Bảo vượt qua như thế nào. Cậu rốt cuộc có bao nhiêu kiên cường mới có thể quyết định sinh con dưới loại tình huống này, hơn nữa cậu không phải là nữ nhân, từ lúc mang thai đến khi hạ sinh cũng không biết phải chịu bao nhiêu ánh mắt quái dị.

Càng nghĩ, trong lòng Nhậm Thần Dương càng khó chịu.

Nếu hắn không yêu Lâm Kiến Bảo, có thể cảm thấy là cậu tự làm tự chịu, nhưng là một khi đã thích, liền sẽ vì đau khổ cậu phải chịu đựng mà đau lòng.

Lúc làm việc Lâm Kiến Bảo luôn rất chuyên tâm và nghiêm túc, gần như không có sai sót, đây là là nguyên nhân dù cậu đi làm muộn hai tiếng, ông chủ cũng không muốn sa thải cậu, ngay cả tiền lương cũng âm thầm cho cậu thêm một ít. Lúc làm phục vụ bọn họ không được mang di động, cậu mỗi ngày đều đem điện thoại để ở quầy thu ngân, luôn lo lắng con trai có chuyện gì gọi điện thoại tới mà mình không bắt máy được.

Cậu làm xong việc lúc hai rưỡi, các đồng nghiệp khác thì ba rưỡi mới tan ca, bảy rưỡi tối cậu mới đi làm. Lâm Kiến Bảo nghĩ mình không đi xe đạp đến, nên phải đi bộ về, may là cũng không xa. Nhưng lúc cậu tới cửa, lại thấy chiếc xe quen thuộc dừng trước mặt.

Lâm Kiến Bảo hơi sửng sốt, liền ngoan ngoãn mở cửa xe ngồi lên.

“Anh vẫn chưa về sao?”

Nhậm Thần Dương “Ừ” một tiếng, chuyển động tay lái, đi về phía nhà cậu, quay xe xong, mới nói: “Muốn gặp em”

“Lần sau không cần như vậy, thời gian chờ lâu lắm, muốn gặp thì nói, lần sau hẹn gặp.” Lâm Kiến Bảo trong lòng có chút băn khoăn.

“Em làm hai việc tốn rất nhiều thời gian, hình như cũng không có thời gian hẹn hò.” Nhậm Thần Dương suy nghĩ một chút, cũng không suy nghĩ trong lòng nói ra. Lâm Kiến Bảo hiện tại rất nhạy cảm, hắn không thể nhắc đến phương diện “tiền tài”. Nhưng hắn cũng không thể bỏ mặc, mặc kệ cậu sinh hoạt vất vả, “Nếu có gì cần giúp, nói cho tôi.” Hắn nói thêm một câu, “Rốt cuộc Lâm Thần cũng là con trai của tôi, tôi cũng có nghĩa vụ nuôi nấng.”

Lâm Kiến Bảo nhẹ giọng nói: “Không cần, hiện tại khá tốt.” Cậu đã quen làm hai công việc, hơn nữa nợ chỉ còn hơn một năm sẽ trả hết, cũng không cần nhờ nam nhân giúp đỡ.

Nhậm Thần Dương cũng không miễn cưỡng cậu, lái xe đưa cậu đến cửa tiểu khu, lại bồi cậu đi đến dưới lầu.

Trời rất tối, đèn đường mờ nhạt, Lâm Kiến Bảo nói: “Anh trở về nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.”

Lâm Kiến Bảo đi đến hàng hiên, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, Nhậm Thần Dương đang đứng tại chỗ an an tĩnh tĩnh nhìn cậu, dáng người hắn rất tốt, lại cao lớn, là móc treo quần áo chính hiệu, hơn nữa còn có ngũ quan soái khí, rất đáng chú ý. Trên mặt Nhậm Thần Dương tuy rằng không có biểu tình gì, ánh mắt lại đầy sự nóng bỏng.

Nếu là Lâm Kiến Bảo của tám năm trước, liền sẽ hận không thể lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, hưởng thụ việc được hắn ôm một cách ôn nhu và hôn một cách ngọt ngào, nhưng hiện tại Lâm Kiến Bảo lại chỉ nhìn thoáng qua, chỉ dám nhìn một cái, lập tức quay đầu vội vàng đi lên lầu, giống như sợ nếu đi chậm một chút, sẽ không rời khỏi được hắn.

Nhậm Thần Dương mấy ngày không xuất hiện, chỉ gọi điện thoại cho cậu, cũng không bức bách cậu ngả bài cùng Lâm Thần, điều này làm cho Lâm Kiến Bảo nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút mất mát. Xa cách nhiều năm như vậy cậu vẫn thích Nhậm Thần Dương, đối hắn vẫn cực kỳ khát vọng, chỉ là cậu đã biết phải khắc chế.

Đã từng yêu đến làm càn, hiện tại tình yêu là khắc chế.

Cậu thậm chí còn hy vọng Nhậm Thần Dương không xuất hiện, hắn nên tìm một người tốt hơn, vui vẻ sống hết một đời. Nhưng những lời này cậu đã nói qua vài lần, đối phương cũng không thèm nghe, cậu chỉ có mặc kệ.

Lâm Kiến Bảo bất tri bất giác lại ngốc một chỗ, mãi đến khi giọng nói của Lâm Thần vang lên, cậu mới hồi phục. Lâm Kiến Bảo không nghe rõ con trai nói gì, hỏi lại: “Tiểu Thần, con vừa nói cái gì?”

Lâm Thần bình tĩnh nói lại một lần nữa, “Bà nói muốn đi tham gia một buổi giao lưu quốc họa, muốn mang con đi, bảo con hỏi ý kiến của người.”

“A? Ở đâu vậy?”

“Trong thành phố, ba ngày hai đêm.”

“Rất xa a.” Lâm Kiến Bảo có chút do dự, “Dì Vương tuổi đã lớn như vậy, con lại nhỏ, như vậy có phiền bà không?”

“Bà nói xe sẽ tới đón con ở dưới lầu, trực tiếp đến chỗ đó, không phiền.”

Lâm Kiến Bảo nhìn ra tia chờ mong trong mắt con trai, trong lòng mềm nhũn, “Tiểu Thần, con muốn đi sao?”

Lâm Thần gật gật đầu, “Muốn đi. Bà nói nơi đó rất nhiều người giỏi, có thể nhờ bọn họ dạy con.”

Lâm Kiến Bảo gần như chưa bao giờ phản đối yêu cầu của con trai, đương nhiên bình thường Lâm Thần cũng không có mong muốn gì, cũng không giống các bạn nhỏ khác khóc lóc muốn mua đồ chơi hoặc đi công viên, ngay cả lần trước Nhậm Thần Dương mua đồ chơi, nhóc cũng để vào ngăn tủ, hộp cũng chưa bóc, giống như là không có hứng thú.

Lâm Kiến Bảo hiếm khi thấy con trai yêu thích thứ gì, tự nhiên sẽ không ngăn cản nhóc, mang nhóc đến nhà bà Vương rồi nói cảm ơn bà. Ngày hôm sau bọn họ liền xuất phát, Lâm Kiến Bảo giúp Lâm Thần sắp xếp một cái ba lô, bên trong để ba bộ quần áo cùng một ít đồ ăn vặt, còn có ấm nước. Nhìn cặp sách trên lưng con trai Lâm Kiến Bảo trong lòng lại có chút khẩn trương bất an.

Bà Vương thấy cậu lo lắng vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho nó.”

Lâm Kiến Bảo gật gật đầu, trong giọng nói vẫn đầy lo lắng, “Hiện tại Tiểu Thần có thể tự tắm rửa, tự mặc quần áo, người chú ý đừng cho nó đi nơi công cộng tắm là được rồi.”

“Ta cùng nó ngủ một phòng, ta sẽ chú ý.”

Nhìn bọn họ lên xe, lo lắng trong lòng Lâm Kiến Bảo vẫn không vơi. Trước kia bà Vương cũng thường xuyên mang Lâm Thần đi ra ngoài chơi, nhưng đều là ở gần đây, trong ngày sẽ trở về, không ngủ lại bên ngoài. Lâm Kiến Bảo từ nhỏ đã rất chú ý Lâm Thần, ở nhà trẻ nếu có khóa học bơi lội, cũng sẽ cố ý bảo thầy cô đừng cho nhóc tham gia, chính là sợ bí mật về thân thể của nhóc bị bại lộ.

Thứ sáu mỗi tuần Lâm Kiến Bảo có thể nghỉ một ngày, trước kia cậu sẽ đi làm việc vặt, hôm nay cậu lại không có tâm tình, con trai không ở nhà, giống như đem tâm cậu đều mang đi. Rõ ràng Lâm Thần ở nhà cũng chỉ sẽ an tĩnh đọc sách hoặc viết chữ, cậu lại cảm thấy có không khí, một khi nhóc không ở, căn nhà nhỏ hẹp cũng có chút vắng vẻ.

Lúc Nhậm Thần Dương gọi điện thoại cho cậu đang phát ngốc ở sô pha, nghe thấy tiếng chuông còn tưởng là Lâm Thần gọi điện thoại về, nhìn đến màn hình điện thoại lại không thể nói là vui mừng hay là mất mát, nhưng sau khi nghe được giọng của Nhậm Thần Dương, mờ mịt trong lòng cũng chậm rãi tan.

Cho nên lúc Nhậm Thần Dương nói muốn đến đây, cậu không cự tuyệt.

Nhậm Thần Dương đến sớm hơn so với cậu nghĩ rất nhiều, Lâm Kiến Bảo căn bản chưa kịp quét dọn nhà cửa, tiếng đập cửa đã vang lên, tính từ lúc Thần Dương gọi đến còn chưa quá năm phút. Lâm Kiến Bảo nhìn thân hình cao lớn, hai hắn đầy đồ vật, cảm xúc trong lòng không rõ, “Thì ra anh ở dưới lầu?”

Nhậm Thần Dương đem đồ đặt trên bàn trà, “Ừ” một tiếng, tự nhiên cầm ly nước của Lâm Kiến Bảo đi lấy nước. Lâm Kiến Bảo nhịn không được hỏi: “Nếu em không đồng ý thì anh làm thế nào?”

Nhậm Thần Dương uống hơn nửa ly nước, ngữ khí ôn nhu, “Tôi sẽ chờ một chút lại gọi điện thoại hỏi lần nữa.”

Với hành động của hắn Lâm Kiến Bảo rất cảm động, lại có một cỗ bất an. Cậu cảm thấy Nhậm Thần Dương là người cao cao tại thượng, không nên vì mình mà phải chịu ủy khuất như vậy.

Nhậm Thần Dương vẫn chưa cảm thấy nửa phần ủy khuất nào chủ động rửa sạch đồ ăn, một bên nói: “Em có nói Tiểu Thần thích vẽ tranh, cho nên tôi mua một bộ bút vẽ cho nó. Nó ở trên lầu sao?”

“Không có, nó hôm nay cùng bà Vương đi ra ngoài, ba ngày mới về.”

Động tác rửa rau của Nhậm Thần Dương dừng một chút, hắn quay đầu nhìn Lâm Kiến Bảo, ánh mắt thâm thúy đáng sợ, “Buổi tối hôm nay tôi có thể ngủ lại đây không?”

Trích lời người beta: Lần nào đọc đến “ánh mắt thâm thuý” của anh công là tui lại thấy buồn cười :)))))

Chương sau có xôi thịt ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro