CHƯƠNG 8: Yến hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đại sảnh rộng lớn đâu đâu cũng là những người quần áo chỉn chu, ưu nhã nâng ly rượu, nếu xem nhẹ nô lệ đi theo bên người bọn họ đang hoặc đứng hoặc quỳ, đây đúng là một buổi tiệc tối rất cao cấp.

Lăng Vân Thiên ngồi ở ghế lô trên lầu hai, nhìn mọi người dưới lầu đi tới đi lui, chỉ cảm thấy có chút nhàm chán. Thật không nên nhất thời tâm huyết dâng trào đáp ứng tới tham gia cái gì mà nô lệ yến hội, hắn biết ngay là những cái người mặt ngoài trông rất đạo mạo trang nghiêm này sẽ chẳng làm ra được cái gì hay ho.

"Ôi, ta nói ai đây, thì ra là Lăng gia nhị thiếu gia a, sao lại ngồi ở đây?"

Không cần ngẩng đầu Lăng Vân Thiêm cũng biết nam nhân âm dương quái khí này khẳng định chính là cái tên không biết xấu hổ cộng không sợ chết Quan Kỳ.

"Mày không phải đi nước Mỹ sao? Sao lại chạy về rồi?"

Đối với thằng bạn này, Lăng Vân Thiên thật là có điểm đau đầu. Cũng không có gì, chỉ là thời điểm Quan Kỳ rảnh rỗi không có việc gì làm thật sự là quá... vô lại.

"Sao lại chạy về á?" Quan Kỳ thiếu chút nữa bị một ngụm rượu sặc chết.
"Cuối tuần trước là ai nói ở tiệc tối không nhìn thấy tao sẽ phái người đuổi giết tao?"

Trời đất chứng giám, y bảo đảm, Lăng Vân Thiên hôm nay nếu không nhìn thấy y, ngày nào đó nhớ tới tuyệt đối sẽ phái một đám sát thủ đuổi giết y.
Nhìn ánh mắt u oán của Quan Kỳ, Lăng Vân Thiên chống tay vịn, bực bội thở ra một hơi, hối hận không nên động kinh lôi cái đại phiền toái này trở về.

"Thôi được rồi đấy, tao còn chưa nói cái gì mà mày đã thở than gì chứ."

Không cho là đúng bĩu môi, liếc mắt đột nhiên ngắm tới Nguyên Nhi đang an tĩnh cúi đầu. "Ha ha, lại lôi từ đâu ra đây? Ta nói thằng nhóc mày thực sự có phúc khí, lần nào cũng có thể đụng tới cực phẩm, lần này là ai cho, mày....."

Trêu chọc nói được một nửa, y đang duỗi tay nâng đầu Nguyên Nhi lên, khi nhìn đến một khuôn mặt làm y không tưởng được, nửa câu sau bị y lập tức nghẹn nuốt trở vào. "Đây là, Lăng Huy?"

Nhìn đến ánh mắt dò hỏi của Quan Kỳ, Lăng Vân Thiên cười.

"Nguyên Nhi, nói cho hắn biết em là ai."

"Dạ, chủ nhân. Nô lệ là Nguyên Nhi, tiên sinh, là đại thiếu gia đưa cho chủ nhân."

"Bang!"

Bàn tay sắc bén đánh Nguyên Nhi đến ngã xuống đất, lập tức lại quỳ lên.

"Thực xin lỗi, chủ nhân."

"Ha ha, Nguyên Nhi, ta bảo em nói nhiều như thế sao? Sao cứ không nhớ được giáo huấn vậy?" Lăng Vân Thiên tàn nhẫn cười, giọng nói lạnh băng khiến Quan Kỳ đứng một bên đều không rét mà run.

"Vân, bất quá là nhiều lời một câu, mày...."

"Làm sao, cả mày cũng muốn nói đỡ cho nó? Bất quá là một nô lệ, đáng để mày mở miệng? Kỳ, mày từ khi nào trở nên như thế tự hạ mình như thế?"

Nhìn Lăng Vân Thiên đã gần như phát điên, Quan Kỳ chỉ cảm thấy lửa trong tim đang bốc thẳng lên. Lần nào cũng như thế này, cứ đụng tới chuyện của Lăng Huy liền mặc kệ là ai nói ra cũng đau. Rõ ràng là chuyện tự mình gây ra, mà hắn còn như người bị hại, làm Quan Kỳ hiện tại tức muốn giết người.

"Rồi, tao tự hạ mình, Vân, Lăng Huy đã chết, hắn chết chỉ là ngoài ý muốn, mày còn muốn lừa mình dối người bao lâu, nếu anh mày không kịp thời dẫn người đi cứu hắn thì ngay cả thi thể của hắn mày cũng tìm không thấy đâu! Là ai một hai muốn cướp việc làm ăn của Đường gia? Nếu không phải mày tùy hứng làm bậy Lăng Huy sao có thể bị Đường gia đuổi giết mà lâm vào trùng vây! Nếu nhất định phải nói ai là người hại chết Lăng Huy thì người đó chính là mày! Lăng Vân Thiên!"

"Mày nói cái gì? Lặp lại lần nữa."

Ngữ khí của Lăng Vân Thiên bình tĩnh đến làm người sợ hãi. Thở dài một hơi, Quan Kỳ có chút hối hận vừa rồi xúc động, dù sao thì điều này đối với Lăng Vân Thiên mà nói là hơi quá đáng và tàn nhẫn.

"Vân, mày nghe tao nói......"

"Mày vừa rồi nói cái gì, tao bảo mày lặp lại lần nữa!"

Lăng Vân Thiên thất thố rống to, đôi tay nắm chặt tại hai bên người, trong mắt tràn đầy thị huyết điên cuồng. Hắn yêu Huy như vậy, bằng cái gì mà nói là hắn hại chết Huy! Không có khả năng! Hắn sẽ không, cũng không thể chấp nhận!

"Mày muốn lại nghe thêm một lần sao? Vân, tao nói, Lăng Huy là mày hại chết, là mày, Lăng, Vân, Thiên, hại, chết, Lăng, Huy. "

Rõ ràng đã bị Lăng Vân Thiên chọc giận Quan Kỳ gằn từng chữ một nói ra chân tướng tàn nhẫn, bóp chết một tia may mắn còn lại trong tim Lăng Vân Thiên.

Hai tròng mắt sáng ngời nháy mắt trở nên tối tăm, Lăng Vân Thiên cả người đứng ở trong bóng tối, nhìn không ra cảm xúc dao động, yên lặng làm Quan Kỳ sợ hãi.

"Vân, mày nghe tao nói, chuyện là như thế này, lúc ấy......"

"Kỳ, tao muốn yên tĩnh một mình."

"Cái gì?" Quan Kỳ rõ ràng sửng sốt một chút.

"Mày đi trước đi, tao muốn một mình an tĩnh một hồi. Đừng cho người quấy rầy tao." Trong giọng Lăng Vân Thiên tràn đầy đều là mỏi mệt, không còn có cuồng ngạo ngày thường không kiềm chế được của Lăng gia nhị thiếu gia, người cũng mềm mại vùi vào sô pha, gương mặt vừa mới còn thịnh khí lăng nhân nháy mắt trở nên mất tinh thần bất kham.

Á khẩu không trả lời được đứng một hồi, Quan Kỳ cảm thấy làm hắn bình tĩnh một hồi cũng tốt, liền gật gật đầu.
"Được. Tao cho người chờ ở lầu một, mày cần người thì gọi bọn họ."

Mỏi mệt gật gật đầu, Lăng Vân Thiên chẳng còn sức mở mắt ra, tim đều đã đau đến vỡ thành từng mảnh nhỏ. Huy, hóa ra là ta hại chết em sao? Chẳng trách Đường gia lại khuynh tẫn toàn lực đối phó em, chẳng trách được anh ấy chỉ mang về thi thể của em, thì ra, đều là bởi vì ta, đều là, bởi vì ta.

Hận không thể lập tức chết đi, Lăng Vân Thiên cảm thấy hô hấp đối với hắn đều là một loại trừng phạt, đau lòng đến tột đỉnh. Sao lại như vậy, Huy, sớm biết rằng như vậy, ta hà tất vì cám dỗ nhất thời mà đi đoạt việc làm ăn của Đường gia, Huy......

Nhìn chủ nhân thống khổ như thế, Nguyên Nhi cảm thấy chính mình lòng tràn đầy chua xót. Mình và người tên Lăng Huy kia lớn lên rất giống nhau đi, chủ nhân nhất định rất yêu rất yêu Lăng Huy, bằng không cũng sẽ không mỗi lần nhìn đến mình liền cảm thấy khổ sở, sẽ không mỗi lần đều tìm mọi cách làm khó mình. Người kia nhất định cường hơn mình ngàn lần vạn lần, mình cho dù lại nỗ lực cũng không thể thay thế y, mình dù có nỗ lực, cũng chỉ là một nô lệ mà thôi, một nô lệ không xứng được chủ nhân yêu thích.

Lăng Vân Thiên thẩm tẩm trong thống khổ của chính mình, căn bản không rảnh bận tâm cảm xúc của Nguyên Nhi, cả phòng ngự cảnh giác đều rơi chậm lại. Khi hắn cảm giác được nguy hiểm mở mắt ra một khẩu súng trong bóng đêm đã nhắm ngay hắn. Bản năng muốn né tránh, lại đột nhiên phát hiện, sát thủ này góc độ phi thường xảo diệu, nếu hắn né tránh, viên đạn này chắc chắn sẽ bắn vào Nguyên Nhi.

Nghìn cân treo sợi tóc, Lăng Vân Thiên đột nhiên di động thân thể trước khi sát thủ nổ súng.

"Bùm!"

Tiếng súng vang quanh quẩn ở trong đại sảnh, làm không khí nguyên bản hài hòa nháy mắt đại loạn. Quan Kỳ sửng sốt, lập tức phản ứng lại, ngược dòng người chạy lên lầu hai, lấy ra khẩu súng luôn mang bên mình, ý bảo vệ sĩ của Lăng Vân Thiên lên lầu hai.

"Bùm!"

Lại là một tiếng súng vang, làm trái tim Quan Kỳ nháy mắt chìm xuống vực sâu không đáy. Hai tiếng này, đều không phải tiếng súng của Lăng Vân Thiên. Ngay cả lực đánh trả đều không có, điều này chứng tỏ...... Quan Kỳ không dám nghĩ thêm nữa!

Đến khi Quan Kỳ dẫn người vọt tới lầu hai, sát thủ đã rời đi, mà cảnh tượng trước mắt làm hắn không thể tin được.

Nguyên Nhi đã bị hai tiếng súng vang làm sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, còn Lăng Vân Thiên ghé vào trên người Nguyên Nhi cũng hôn mê, sau lưng bị viên đạn vạch ra một vết lớn, máu tươi nhiễm đỏ quần áo, nhìn không ra thương thế như thế nào.

Quan Kỳ chạy tới bế Lăng Vân Thiên lên, đỏ mắt hướng về phía vệ sĩ đã bị dọa choáng váng hô to: "Thất thần làm cái gì, chuẩn bị xe a!"




----------------------------------



Mình không biết còn mấy ai theo dõi bộ truyện này, nhưng mình sẽ hoàn thành nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro