Chương 37: Đêm giao thừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[đừng gọi tôi Trì Thanh Diễm]

Chờ lúc tỉnh lại, bên cạnh đã trống không.

Nhìn điện thoại dưới gối, phát hiện đã gần trưa rồi, Tạ Ương Nam cau mày, kéo thân thể bủn rủn ngồi dậy, chờ cơn chóng mặt dịu bớt, lúc xuống giường kéo màn cửa ra, mới nhận ra bên ngoài tuyết rơi rồi.

Đứng ở phía trước cửa sổ nhìn nửa ngày, thất thần nhìn bên ngoài toàn bộ thế giới đều trắng xóa.

Cậu nghĩ tới trước đây, mỗi năm Tết đến, mẹ sẽ cùng cậu ở trước cửa sổ đắp một người tuyết nhỏ, cậu nhớ tới nụ cười của người tuyết kia, chỉ làm bằng một sợi len nhỏ.

Mở cửa sổ đào một nắm tuyết, Tạ Ương Nam cũng không quan tâm cái lạnh, nhẹ nhàng đắp thành hai nắm bánh bao một lớn một nhỏ, chất đống ngoài cửa sổ, bây giờ không có sợi chỉ nào để làm mặt cười, nhưng cậu cũng không định làm.

Tay chân lạnh đến lợi hại, bụng cũng kêu rột rột lên, Tạ Ương Nam khép lại cửa sổ, vừa mới chuẩn bị gọi thức ăn ngoài rồi đi rửa mặt, lướt qua phòng khách nhìn thấy đồ ăn bày trên bàn.

Là bữa sáng hai người thường ăn, nhưng đã nguội.

Đối với cái này Tạ Ương Nam cũng không ngạc nhiên.

Dọn dẹp đồ đạc một chút, bỏ vào trong nồi hâm nóng, đơn giản làm nó trở thành cơm trưa.

Buổi chiều không có việc gì làm, Tạ Ương Nam nhàn rỗi đến mức trống rỗng, ở trong phòng đi tới đi lui, nhìn thấy nhà bếp còn vết tích lưu lại của Trì Thanh Diễm, suy nghĩ một chút, làm tổng vệ sinh giết thời gian.

Quét dọn muốn ná thở, Tạ Ương Nam phát hiện cái tên Trì Thanh Diễm này, đồ gì hắn cũng lấy ra chơi.

Tức đến mức hít sâu vài cái, Tạ Ương Nam vừa tức mà không còn gì để nói, rất muốn gửi voice chat 60s chửi mắng hành vi ấu trĩ của người này, cuối cùng vẫn kiềm chế lại, ngược lại mở ra app mua sắm, cảm xúc dạt dào order hai thiết bị tự đun nóng.

Không thể nổi giận với hắn.

Tạ Ương Nam khẽ hừ một tiếng, nghĩ đến vẻ mặt Trì Thanh Diễm xuất hiện biểu tình láo ngáo, không nhịn được có chút vui vẻ.

Tối hôm qua hao tốn nhiều sức lực, chờ quét dọn xong cánh tay không nhấc nổi nữa, Tạ Ương Nam không chịu được bụi bặm trên người, vẫn kiên trì vọt đến nhà tắm, sau khi ra ngoài co quắp ngã xuống ghế salon.

Bậc TV, quấn trên người một cái thảm dày, ngoài cửa sổ tuyết nhỏ tung bay, máy điều hòa trong phòng thổi ấm áp dễ chịu, hoàn cảnh rất thích hợp để ngủ.

Cho nên mới vừa nằm không bao lâu, Tạ Ương Nam đã ngủ.

Giấc ngủ này rất sâu và nặng, chờ tỉnh giấc đã hơn 11h.

Bên tai là tiếng ca ầm ầm của Dạ tiệc đón Xuân phát ra từ TV, cảm giác ảm đạm so với buổi trưa càng đậm hơn, Tạ Ương Nam cảm thấy cổ họng khát khô vô cùng, giống như lượng nước trong cơ thể bị rút cạn.

Đi nhà bếp rót một cốc nước lớn, ực ực uống cạn, mới giảm bớt nỗi đáng sợ khát khô.

Loáng thoáng nghe được âm thanh đếm ngược, Tạ Ương Nam trở lại phòng khách, đứng ở sau ghế sô pha, nhìn còn số càng ngày càng ít trên màn hình, mặt bình tĩnh không một gợn sóng, chờ MC đếm đến một, trong TV cùng kêu lên âm thanh chúc mừng năm mới trong nháy mắt tràn đầy không khí sung sướng vui vẻ.

Như kích hoạt một tính hiệu nào đó, bỗng điện thoại trong túi không ngừng rung lên.

Rất rất nhiều tin nhắn chúc phúc.

Của Từ Na, của Trần Độ, còn có các bạn học khác, bạn bè, Tạ Ương Nam trả lời từng người một.

Cất điện thoại đi, muốn đi chuẩn bị chút thức ăn, sau một khắc Tạ Ương Nam thấy được tin nhắn Trì Thanh Diễm.

'Tạ Ương Nam! Chúc mừng năm mới!'

Ngón tay Tạ Ương Nam khẽ nhúc nhích, vừa muốn trả lời lại, lại thấy hắn nhắn tới một tin.

'Đừng nhớ anh quá!'

'...' —— Tạ Ương Nam quyết đoán gửi qua một chuỗi dấu chấm câm nín.

Lần nữa chuẩn bị đặt điện thoại xuống, nhưng chuông cửa lại vang.

Là ai vậy? Mình không có gọi thức ăn ngoài đi?

Nghi hoặc đi tới phía sau cửa nhìn qua mắt mèo, phát hiện chính là người vừa mới gửi tin nhắn cho mình.

Khiếp sợ mở cửa ra, Tạ Ương Nam nhìn Trì Thanh Diễm đang đứng ở ngoài, một mặt khó hiểu: "Sao cậu lại tới đây? Không phải gần đây rất bận hả?"

Người đàn ông chỉ nặng nề nhìn chăm chú Tạ Ương Nam, không trả lời.

Tạ Ương Nam cảm thấy có chút kỳ quái, vừa định hỏi lại, tầm mắt lại không tự chủ bị trang phục hôm nay của hắn hấp dẫn.

Hôm nay hắn ăn mặc cực kỳ chỉnh chu, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác cashmere ấm áp, bên trong là bộ vest đen tinh tế, chỉ cần nhìn qua một chút vest đen lộ ra, đều có thể thấy được chất liệu quần áo được cắt may rất tỉ mỉ.

Không chỉ có như vậy, hôm nay tóc tai hắn còn dùng keo xịt tóc, tóc mái trên trán vuốt ra đằng sau, khuôn mặt quá mức đẹp trai, trông không già chút nào, chỉ càng thêm trưởng thành trầm ổn.

Nhưng không hiểu sao nhìn có chút tiều tụy.

Không biết do ăn mặc hay không là cái gì, Tạ Ương Nam cảm thấy đêm nay Trì Thanh Diễm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, quen thuộc bộ dáng của hắn, khí chất xa lạ khác xa với lúc trước.

Dưới ánh nhìn của hắn lùi về sau hai bước, Tạ Ương Nam dằn xuống khó giải thích được trong lòng sinh ra sự khiếp đảm mờ mịt, sau đó nói: "Vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

Nghe thấy lời cậu nói, người đàn ông giật giật, cất bước theo sau cậu vào phòng.

Người đàn ông đứng ở cửa cởi giày, Tạ Ương Nam không chờ anh, trực tiếp làm ổ trên ghế sô pha, che thảm kín toàn thân.

Đứng chờ thân thể ấm một chút, anh đi đến gần mình mới hỏi: "Cậu không phải đã biết mật khẩu nhà tôi sao? Sao không vào đi?"

Người đàn ông vừa đi vừa cởi áo khoác xuống, treo lên giá treo phòng khách, ngồi xuống bên người Tạ Ương Nam, nghiêng người choàng tay, dễ như ăn cháo bọc toàn bộ thảm cùng Tạ Ương Nam ôm vào trong ngực.

"Tôi muốn em tự mình ra mở cửa cho tôi."

Người đàn ông nói xong vùi mặt vào trong hõm cổ Tạ Ương Nam, thỏa mãn hít thật sâu nói: "Tạ Ương Nam, tôi rất nhớ em."

Lúc đầu nghe cái câu đầu Tạ Ương Nam muốn ói hắn lại bắt đầu ở không làm chuyện rảnh háng, sau khi nghe người đàn ông nói xong câu sau, trên người cậu lập tức nổi một tầng da vịt, nhận ra người này đang trả lời vấn đề mà cậu hỏi ở trước cửa.

"Cậu thật là mắc ói." Tạ Ương Nam cau mày muốn tránh thoát ngực của anh.

"Đừng nhúc nhích, cho tôi ôm một cái." Người đàn ông nhẹ giọng ra lệnh, vòng tay siết càng chặt.

Tạ Ương Nam cảm thấy có chút khó chịu, phải nói mỗi lần đối mặt với những hành động ngoài dục vọng của hắn, ít nhiều cảm thấy khó xử.

Nhưng cậu cũng không có biện pháp.

Huống hồ đêm nay thật ra cậu không muốn chống cự ôm ấp.

Yên tĩnh nằm trong ngực người đàn ông, lực chú ý của Tạ Ương Nam bắt đầu không đặt lên người nữa, không bao lâu, phát hiện trên thân người này có một chút gì đó khác lạ.

"Cậu xịt nước hoa hả?"

Mặc dù là câu nghi vấn, thế nhưng giọng điệu khẳng định, Tạ Ương Nam cảm nhận trên người anh mát lạnh, mùi hương giống như nguồn suối trong vắt trên núi, bất giác có chút trầm mê: "Mùi hương này rất dễ ngửi."

"Thích, sau này mỗi khi gặp em tôi đều xịt." Người đàn ông ngẩng đầu lên, vừa hôn bên tai của cậu vừa nói.

Bị người ngậm nơi mẫn cảm, Tạ Ương Nam khẽ run né tránh, nhưng vừa mới quay đầu, hầu kết của mình nhẹ nhàng bị cắn.

"Ư...Không muốn cắn." Tạ Ương Nam co rúm, cổ họng nhịn không được nổi lên một trận ngứa ngáy, nuốt một ngụm nước bọt, để cho người kia rời khỏi hầu kết lăn lăn của mình.

"Tạ Ương Nam, tôi muốn hôn em."

Tầm mắt người đàn ông thẳng thắn trần trụi, nhìn chuyên chú lên trên đôi môi phấn hồng no đủ của người trong ngực, rõ ràng không thể chờ được nữa, nhưng vẫn chấp nhất chờ đợi một cái gật đầu của người.

Tạ Ương Nam nhìn bộ dạng của anh biểu tình có chút bất mãn, nghĩ thầm người này thật quá phạm quy.

Căn bản là vì bị bề ngoài của anh làm cho phập phồng thấp thỏm, hiện tại càng vô lực chống cự, Tạ Ương Nam không còn cách nào khác tình nguyện dâng lên đôi môi, chấp nhận lời thỉnh cầu của anh.

Khi cánh môi hé mở một giây sau đã bị tàn nhẫn hôn lên.

Người đàn ông không chỉ hôn môi cậu, còn nhẹ nhàng dùng hàm răng nghiền nát, nhưng lại keo kiệt không cho đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng anh.

Tạ Ương Nam khó nhịn muốn đảo khách thành chủ, nghe thấy giọng nói của người đàn ông so với lúc thường lạnh lẽo hơn: "Thè lưỡi ra."

Giờ phút như thế này, Tạ Ương Nam luôn luôn sẽ không từ chối yêu cầu của anh, ngoan ngoãn thè lưỡi ra ngoài, đang suy đoán hắn đang muốn làm cái gì, chỉ thấy người đàn ông cũng giống cậu, duỗi lưỡi ra, sau đó móc qua đầu lưỡi cậu.

Người đàn ông không ngừng mà dùng lưỡi khiêu khích dây dưa, Tạ Ương Nam theo bản năng muốn tránh, lại bị người dùng lòng bàn tay nắm chặt cằm, không còn gì hơn là há to miệng chịu đựng bị người đàn ông câu dẫn.

Mới đầu Tạ Ương Nam còn không rõ lắm ý đồ của người đàn ông, mà khi cậu phát hiện hai người đều không nhắm mắt, cậu rõ ràng nhìn thấy được trong đôi mắt là sự khát cầu trần trụi, còn có đầu lưỡi của hai người giao hòa đụng vào nhau, lúc rời đi, còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

Cậu đang cùng người đàn ông trước mắt ám muội mút lưỡi.

Loại cảnh tượng này còn dễ dàng khiến người đỏ mặt tim đập hơn.

Chỉ mới nút lưỡi trong nháy mắt ngứa ngáy toàn thân, làm cậu rên rỉ một tiếng, không tự chủ được chủ động cùng người quấn quanh liếm láp, người đàn ông tự hồ không chịu được sự nhiệt tình của cậu, rất nhanh đã ngậm lấy lưỡi cậu, sau đó mang vào trong miệng tinh tế thưởng thức.

Đêm nay Trì Thanh Diễm đặc biệt kiên trì, đợi đến khi hôn cậu từ trong ra ngoài hôn cho sưng lên, cậu mới cảm giác dưới thân có đồ vật đỉnh cậu.

"Trì Thanh Diễm." Tạ Ương Nam ngước đầu, đem môi bị mút tê rần nói ra: "Ngày hôm qua địt thật giỏi, phía dưới sưng rồi, bằng không tôi bú cho cậu đi."

"Đừng gọi tôi Trì Thanh Diễm."

Người đàn ông vén mái tóc Tạ Ương Nam, ép người đối diện với mình, ép buộc trong đôi mắt cậu, chỉ có một mình anh.

"Tạ Ương Nam, tôi cho em một cơ hội cuối cùng, em nhìn cho kỹ, tôi rốt cuộc là ai?"

Bị sức mạnh người đàn ông cưỡng chế, Tạ Ương Nam ngây ngốc nhìn anh, trong chốc lát mới dời tầm mắt đi.

Cậu ngượng ngùng uốn éo trong lồng ngực người đàn ông, lảng tránh đề tài nói: "Đừng nháo nữa, nếu cậu muốn làm, thì chịch mặt sau đi, nơi đó thật sự không được."

Chồng ơi cái gì chứ, bây giờ còn chưa có chịch, cậu sẽ không gọi đâu.

Người đàn ông nhắm chặt hai mắt lại, khe khẽ thở dài, trên mặt rất nhanh hiện lên nụ cười nhẹ nhõm.

Tạ Ương Nam, em như vậy tôi làm sao buông tay.

Trì Thanh Yên ôm người trong ngực đến bên cạnh, vén lên thảm len trên người Tạ Ương Nam, sau đó véo gáy cậu, mạnh mẽ đẩy người xuống đũng quần.

"Bú cho tôi, tôi muốn bắn trong miệng em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro