Chương 4: Mê luyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Bị người này làm cho mê hoặc]

Vì để xác minh xu hướng tình dục của chính mình, cuối tuần Trì Thanh Diễm cố ý đi một chuyến tới nhà tắm lớn nhất gần đây, nhìn các loại hình dáng và màu sắc dương vật tới tới lui lui trước mặt, chỉ cần hơi hơi dựa gần một chút, hắn đều cảm thấy được chính mình sắp ọe tới nơi.

Bởi không ngừng buồn nôn muốn ói, sau khi chờ hắn về đến nhà sắc mặt đều trắng bệnh, biểu tình cứng ngắc ngã trên ghế salon, nửa ngày không lấy lại tinh thần.

Người mới vừa vào cửa liền bắt gặp bộ dạng quỷ dị này của hắn, không khỏi nhíu mày lại, hỏi: "Làm sao vậy, bệnh hả?"

Trì Thanh Diễm nhấc mí mắt lên, tâm tinh uể oải nói: "Anh trai".

Trì Thanh Yên đến gần nhìn hắn, thấy anh ta ngoài tâm trạng không tốt ra thì không nhìn ra được vấn đề gì khác: "Nếu có chuyện gì thì gọi bác sĩ khám. Cậu đều lớn rồi, cậu vẫn sợ tiêm như khi còn nhỏ?"

"Mới không phải!" Trì Thanh Diễm bất mãn ngồi dậy khi thấy anh trai lại bắt đầu vạch trần mình, "Em không sao, hôm nay em vừa nhìn thấy một thứ không nên thấy, cay mắt."

Đang nói nhảm gì vậy.

Thấy người thân thể không có vấn đề, Trì Thanh Yên thu hồi tầm mắt mặc kệ hắn, trực tiếp vòng qua hắn muốn lên lầu trở về phòng.

Nhìn thân ảnh kia cùng với mình như phân thân, đôi mắt Trì Thanh Diễm hơi chuyển động đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn hô lên: "Anh, em hỏi anh chuyện này."

Động tác lên lầu dừng lại một chút, Trì Thanh Yên quay đầu lại, dùng ánh mắt ra hiệu hắn nói mau.

"Anh, anh có bạn gái không?" Trì Thanh Diễm thăm dò hỏi.

"Không có." Trì Thanh Yên ngữ khí nhàn nhạt.

Trì Thanh Diễm mở to mắt, thận trọng nói: "Vậy...còn bạn trai?"

"Đương nhiên không có, xu hướng tình dục của anh không có vấn đề." Người đàn ông đứng ở trên lầu thần sắc trở nên kỳ quái, "Cậu làm sao, lẽ nào cậu thích con trai ?"

"Á, không có không có, chỉ là tò mò nên muốn hỏi." Trì Thanh Diễm vội vã phủ nhận.

Trì Thanh Yên liếc mắt nhìn hắn thật sâu, không nói thêm cái gì, hai ba bước liền lên thang lầu tại chỗ rẽ biến mất.

Nhận được đáp án trong dự liệu, Trì Thanh Diễm có chút ủ rũ, sắc mặt buồn buồn ngồi về ghế sô pha.

Đem mình đập vào khe hở trên ghế sô pha mềm mại, tinh thần trên khuôn mặt luôn luôn phấn chấn lúc này lại héo, đôi mắt ảm đạm vô thần, đem tầm mắt xác định nơi nào đó xa xa trên không trung, một bộ dạng mất hồn.

Ngày đó tại nhà ăn, sau khi tan rã trong không vui, Trì Thanh Diễm tận lực không đi quan tâm đến người kia, hai người bọn họ không chung một trường, nếu không cố ý tìm người, có thể sẽ không gặp được.

Vốn tưởng rằng chính mình đối với cậu ta chỉ là cảm thấy hứng thú là do hôm đó có hơi nứng thái quá, chỉ cần thời gian lặng lẽ trôi qua tâm trí liền nguội lạnh, có thể xem cậu như bạn học mà đối xử.

Nhưng sự thực không như vậy, hắn giống như một tên cặn bã, càng không muốn nghĩ đến, hắn càng nhớ lại rõ ràng cảm giác bàn tay mình vuốt ve lên da thịt đầy xúc cảm kia.

Sờ cực kỳ mượt mà mềm mại co dãn, nhẹ nhàng sờ qua, đầu ngón tay cùng da thịt trắng mịn thịt cùng thịt thân mật hôn nhau, theo tiết tấu chính mình khẽ vuốt cùng ma sát, người dưới thân khe khẽ run lên, kích thích hưởng thụ vui sướng.

Tất nhiên cũng không thể xem nhẹ hai viên thịt kia, ở trước ngực kiêu ngạo dựng thẳng, như cố ý muốn người đến an ủi chúng nó, chỉ mới xoa nhẹ một chút, lập tức phồng lên.

Đáng tiếc hắn chỉ lấy ngón tay ở phía trên nhấn nhấn qua, khiến người không khỏi muốn đi tìm hiểu, cái núm vú như đậu đỏ kia, mút vào trong miệng nếm thử, mùi vị sẽ như nào...

Không đúng, hắn đang suy nghĩ gì đấy? !

Định thần lại, chỉ cảm thấy có một chậu nước lạnh dội xuống đầu, Trì Thanh Diễm choáng váng cả người như một con mèo xù lông, lập tức từ trên ghế salon nhảy lên, bên tai thậm chí còn nghe thấy cả âm thanh tim mình, thình thịch, như sắp từ trong cổ họng nhảy ra.

...

Tạ Ương Nam lo lắng đề phòng qua chừng mấy ngày, thấy nam nhân không hiểu ra sao quấy rầy cậu rốt cuộc không xuất hiện trước mặt mình nữa, tâm tình không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chút vắng vẻ, có oan ức, cũng có xấu hổ, nói chung làm cho cậu nhìn không thấu.

Cậu luôn luôn xử sự ôn hòa lễ phép, bạn bè cũng hiểu tính tình của cậu, cho nên cậu cùng với nam sinh khác giới hạn thân mật cũng chỉ là tay chân ôm vai bá cổ đùa giỡn nhau.

Trong lúc bất chợt bị người kia lần nữa chơi đầu vú đã phát dục thành thục, nguy hiểm giống như bị điện giật, khiến cho cậu làm sao cũng không thể quên được.

Chỉ vừa nghĩ tới chỗ này của ngực, bị một nam nhân xa lạ nghịch ngợm ngắt lấy không tha, cậu xấu hổ đến mức đầu vú sưng lên, bướm dâm bên trong có rút không ngừng.

Hai chân vội vã khép lại, ngón tay cầm bút vì dùng sức đầu ngón tay trở nên trắng, Tạ Dương Nam cắn chặt răng, để cho mặt và cơ thể không run lên, bất động thanh sắc nhìn những điểm mấu chốt mà thầy giáo vẽ trên bục giảng.

Tất cả mọi người cho rằng sống lưng ưỡn thẳng của lớp trưởng, khẳng định là đang nhìn chằm chằm không chớp mắt mà nghiêm túc nghe giảng, tiếp thu kiến thức, chỉ có Tạ Ương Nam mới biết, quần lót của cậu, lại ướt nữa rồi.

Hết thuốc chữa, Tạ Ương Nam nghĩ.

...

Từ chối cùng bạn học cùng nhau ăn cơm, Tạ Ương Nam bình thản đem sách vở bỏ vào trong cặp, sau đó cười cùng mọi người hỏi thăm một chút liền rời đi, đi ngược dòng mọi người đến nhà vệ sinh.

Vừa mới đẩy cửa buồng vệ sinh đi vào, lúc này sau lưng đột nhiên có một luồn sức mạnh, lập tức đem cả người cậu đẩy vào bên trong, Tạ Ương Nam loạng choạng vài cái rồi mới đứng vững dựa vào tường, quay đầu lại phát hiện người kia cũng chui vào, tiện tay đem cửa khóa lại.

Chờ thấy rõ mặt của người kia, Tạ Ương Nam trong lòng nảy một cái, cư nhiên lại là hắn!

"Cậu...cậu muốn làm gì !" Mặc dù Tạ Ương Nam giả vờ bình tĩnh, thê nhưng giọng nói không khống chế được có hơi thay đổi.

  Trì Thanh Diễm không lên tiếng, mặt không đổi sắc thẳng tắp nhìn chằm chằm nam sinh trước mắt.

Người này có vẻ rất sợ mình, vốn là đôi mắt tròn nhỏ lúc này trợn tròn lên rất lớn, đôi môi khẽ nhếch, hô hấp cũng càng ngày càng gấp rút, có thể nhìn thấy ngực cậu đang hổn hển.

Ngực...

m thầm nuốt nuốt nước miếng, Trì Thanh Diễm không do dự nữa, trực tiếp bắt nạt cậu, đè người ngồi lên nắp bồn cầu, một tay túm Tạ Ương Nam đẩy hai tay cậu ra, ôm cậu cao dựa vào tường, dùng sức nâng cậu lên, một tay trực tiếp vén cao vạt áo của cậu, lộ ra lồng ngực trắng như tuyết cùng với hai cái núm đo đỏ.

Tạ Ương Nam bị hành động đột ngột của hắn làm cho choáng váng, cậu quên mất vùng vẫy một hồi, nhìn ngón tay dài và thẳng thành công bóp đầu vú của mình một lần nữa.


     "A..."

Trước ngực truyền đến đau nhói cùng khoái cảm ập tới khiến Tạ Ương Nam không khống chế được, khẽ run phát ra tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ.

"Suỵt... đừng lên tiếng, lẽ nào em muốn cho người khác phát hiện anh đang bóp núm vú của em sao?"

Tạ Ương Nam sợ đến thành thật lắc đầu, lập tức cắn cắn môi, không dám tiếp tục phát ra âm thanh.

Trì Thanh Diễm nhướng mày, đột nhiên phối hợp với hắn như vậy, vì thế hắn cũng không kiêng dè nữa, thỏa mãn mà nắn bóp núm thịt, rõ ràng cảm giác được nó ở trong tay chính mình từ từ cứng lên, nơi đó đỏ au thiệt làm người thương.

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, thế nhưng sự thực bày ở trước mặt hắn, hắn giống như bị núm vú của người này làm cho mê hoặc.

Trì Thanh Diễm đầy mắt đều là hai cái núm hồng múp nó đủ này, nó không giống như mấy thằng con trái khác khô quắt, cũng không giống như con gái sưng to như nhũ hoa, chính là như hạt đậu đỏ tròn tròn to nhỏ, ngoan ngoãn nhô lên trước mảng ngực trắng nõn, bị ngón tay dùng sức bóp một chút, thuận theo ngã trái ngã phải, tay vừa rời đi, tươi cười roi rói mà đàn hồi trở lại.

Trong mũi hơi thở thở ra hơi thở càng ngày càng nóng bỏng, Trì Thanh Diễm lúc này mới tranh thủ liếc mắt nhìn chủ nhân của núm vú một cái, mới phát hiện hai mắt cậu đều là nước, hai má phúng phính không tự nhiên ửng đỏ, mị thái mê người tràn ngập tình dục, vô cùng đáng thương nhìn hắn.

Trong lòng lộp bộp một tiếng, Trì Thanh Diễm chỉ cảm thấy lý trí đều đứt, không muốn nhẫn nại nữa, trực tiếp cuối đầu hé miệng, đột nhiên cắn vào hơn nửa núm vú bên phải của Tạ Ương Nam, sau đó chậm rãi thu miệng, chuẩn xác ngậm vào đầu vú đã hoàn toàn cứng kia, không để ý Tạ Ương Nam sợ hãi chống cự, tàn nhẫn mà cắn xuống một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro