Chương 59: Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Hai người...thật sự rất giống nhau đó]

Kín tiết vào buổi chiều, học xong đã gần năm giờ, vì trước đó nhận được tin nhắn của Trì Thanh Diễm, nói là tới nhà hắn ăn tối, cho nên Tạ Ương Nam dời lại cuộc hẹn ăn cơm với Trần Độ và Biên Kỳ, một mình ra cổng trường bắt xe.

Bắt xe từ trường học tới nhà Trì Thanh Diễm khoảng mười mấy phút là đến, nhưng hôm nay Tạ Ương Nam xuống xe chậm rì rì, đứng dưới cây xanh dưới lầu lúc ẩn lúc hiện, qua lúc lâu mới đi lên thang máy tới trước cửa nhà.

Ai bảo Trì Thanh Diễm đột nhiên thông báo cho cậu, chắc chắn là có chuyện gì, Tạ Ương Nam đoán chắc là sắp đưa anh trai của hắn tới.

Chờ đến lúc sắp gặp mặt, mới bất tri bất giác cảm thấy hoang mang lo lắng, Tạ Ương Nam vừa hối hận lúc ấy đồng ý quá qua loa, vừa oán trách Trì Thanh Diễm không sớm tới chào hỏi anh ấy trước.

Tóc tai cậu không để ý tới, ăn mặc đơn giản tùy tiện, bây giờ lại phải gặp người nhà hắn, cũng không biết đối phương có thích mình không, không biết làm sao để gây ấn tượng tốt với đối phương.

Hít sâu vài cái, Tạ Ương Nam đè xuống trái tim đang nhảy loạn, giơ tay nhập mật mã cửa, vừa vào cửa, đã thấy hai đồi giày bày trước cửa, một đôi thể thao Trì Thanh Diễm hay mang, cùng một đôi thanh lịch tinh xảo, giày da màu đen không dính chút bụi.

Tuy Trì Thanh Diễm cũng hay mang giày da, mà chẳng biết vì sao, lần đầu tiên Tạ Ương Nam nhìn thấy nó, trong lòng cho ra một kết luận, là anh trai Trì Thanh Diễm đến không sai.

Tim đập như trống bỏi vào cửa cởi giày, Tạ Ương Nam bất an nhìn thẳng bức tường ở cuối hành lang dẫn ra phòng khách, theo khoảng cách càng ngày càng gần, phòng khách rộng rãi dần dần thu vào trong tầm mắt, ánh mắt của cậu, cũng chạm phải người ngồi trên ghế salon hướng ra cửa, trong mắt của người đàn ông cũng nhìn về phía cậu.

Là dáng dấp quen thuộc mà mình biết.

Tạ Ương Nam vừa định thả lỏng tâm tình, lại nhạy bén phát hiện 'hắn' có điều gì đó không đúng.

Trên người 'hắn' sao lại mặc âu phục?

Lúc ra cửa, rõ ràng là mặc một cái áo len cùng quần thể thao mà, sao đi đến trường lại đổi thành một bộ chỉnh tề như này?

Trên mặt chưa giải hết được nghi ngờ, thấy một nam nhân khác ngồi chếch ở một bên ghế salon đối diện 'hắn', cũng quay đầu nhìn lại cậu.

Này, đây cũng là Trì Thanh Diễm?

Tạ Ương Nam trợn tròn mắt, cậu thấy có hai Trì Thanh Diễm, mặt mày kia, sóng mũi kia, còn có đôi môi kia cực kỳ giống với cái người sáng nay mới cùng mình môi dán môi, nhìn thế nào, cũng đều là Trì Thanh Diễm.

Một đống hỗn loạn rút lại một tia lý trí cuối cùng nhìn đến quần áo hắn mặt, chính là cái áo len màu trắng mà mình giúp hắn chọn không thể nào sai được, cho nên...cái người đầu tiên không phải là Trì Thanh Diễm, mà người sau mới đúng hả?

Ánh mắt Tạ Ương Nam khó mà tin nổi điên cuồng quét qua khuôn mặt của hai người, đầy đầu đều là không thể nào không thể nào, rõ ràng đây là hai người, làm sao có thể giống quá mức như thế này chứ!

Nếu họ không ngồi cùng nhau, cậu căn bản không thể nhận ra ai là ai!

Thần kinh sau đầu run lên một trận, Tạ Ương Nam há miệng, cả nửa ngày không thể từ hai khuôn mặt giống như đúc kia lấy lại tinh thần, Trì Thanh Diễm nhìn cậu chưa thể tiếp thu được, cho cậu thêm một chút thời gian kịp phản ứng, mới mở miệng lên tiếng gọi cậu.

"Bảo bảo, sao không đi vào."

Trước mặt người ngoài lại gọi cái xưng hô này quá mức xấu hổ, Tạ Ương Nam vội vã định thần lại, nhận ra mình đang thất thố.

Trì Thanh Diễm cư nhiên không nói chuyện quan trọng như vậy cho cậu biết! Hại cậu ngây ngốc nhìn bọn họ cả nửa ngày!

Cắn môi dưới vội vàng đi tới phía sau Trì Thanh Diễm, lén nắm đuôi tóc hắn giật một cái nhắc nhở, sau đó lấy lại dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía anh trai Trì Thanh Diễm đang ngồi bên cạnh, lễ phép cười nói: "Xin chào, tôi là Tạ Ương Nam."

Anh cười cực kỳ ôn nhu thân thiết, nhưng làm cách nào cũng không che giấu được khoảng cách vừa bí mật vừa xa lạ này.

Trong lòng Trì Thanh Yên có chút khó chịu, đây là lần đầu tiên bị Tạ Ương Nam rõ ràng xem như người ngoài.

Nhưng ít nhất hiện tại rốt cục có thể dùng chính thân phận của mình ở trước mặt cậu, Trì Thanh Yên an ủi mình, xem như là bù đắp cho mối quan hệ nhảy vọt của hai người đi.

Anh nhẹ nhàng mỉm cười ôn hòa, trong mắt ánh lên vẻ nồng đậm, Tạ Ương Nam nhìn không hiểu: "Xin chào, tôi là Trì Thanh Yên, là anh trai sinh đôi của A Diễm."

Thấy thái độ của anh không lạnh lùng như vẻ mặt, một bộ dáng rất thân thiết, Tạ Ương Nam an tâm một chút, không khỏi nhẹ giọng cảm khái một câu: "Hai người...thật sự rất giống nhau đó."

Cậu chưa từng thấy sinh đôi, chỉ biết hai từ này trên mặt chữ, không nghĩ tới được thay bằng người thật, mức độ giống nhau lại đạt tới trình độ này.

Cậu rất muốn nhìn kỹ thêm Trì Thanh Yên, rất tò mò so với đứng từ khoảng cách xa vừa nãy có giống nhau không, nhưng thật sự vẫn giống nhau như đúc.

Mới lần đầu gặp mặt mà cứ đứng nhìn chằm chằm người ta thật không quá lễ phép, Tạ Ương Nam kìm nén lia đôi mắt xuống đỉnh đầu Trì Thanh Diễm, khóe miệng như cũ vẫn khách khí mỉm cười.

Trì Thanh Yên không ưa ánh mắt Tạ Ương Nam cứ dính trên người kia, Trì Thanh Diễm kéo tay Tạ Ương Nam đặt lên vai mình, cố ý nghiêng đầu hôn một cái lên mu bàn tay của cậu tuyên chiến: "Ờ, từ nhỏ tới lớn, không biết bao nhiêu người đã nhận lầm hai bọn anh."

Trong đó cũng bao gồm em, Trì Thanh Diễm ở trong lòng ai oán nói.

Da dẻ trên tay như bị hun nóng, Tạ Ương Nam vội vã rút về tay, lén liếc nhìn Trì Thanh Yên, thấy anh vẫn ung dung bình thản, lúc này mới yên lòng.

Trì Thanh Diễm cái tên ngu này, cũng không biết nhìn hoàn cảnh là đang ở đâu.

Trong lòng Tạ Ương Nam oán giận, trên mặt cũng không có nói thẳng với hắn, chỉ cười tiếp tục nói chuyện: "Cơ mà nhìn kỹ thật ra cũng không giống lắm đâu, anh trai của anh rõ ràng so với anh nhìn thành thục đứng đắn hơn."

Trong lời nói hàm ý rõ ràng đang khen Trì Thanh Yên, nếu như ra mắt người yêu của mình cho người thân là anh trai, người yêu ở trước mặt sẽ phải nói như thế, đương nhiên đó là một chuyện ngoài mặt nên làm.

Nhưng giờ đây không phải chỉ dưới thân phận là một anh trai thân thiết, mà là tình địch đó!

Cái này tương đương với việc ở ngay trước mắt hắn mà còn khen tình địch ưu tú hơn hắn, nhưng hắn chỉ có thể chống đỡ đáp lại, chẳng khác gì tự mình xúc một cục đất vào miệng phải nói ăn ngon ngon đến dối trá.

Trên mặt Trì Thanh Diễm cười so với khóc còn khó coi hơn, Trì Thanh Yên nhìn bộ dạng của hắn bị ăn quả đắng, đầu ngón tay giật giật, tâm tình sung sướng có chút ấu trĩ.

"Nhà của tôi gần đây xảy ra chút vấn đề, cho nên muốn qua đây ở một thời gian." Trì Thanh Yên thuận miệng bị một cái lý do, đôi mắt không tha đuổi theo Tạ Ương Nam đang không dám nhìn thẳng mình, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp: "Có làm phiền em không?"

"Không đâu không đâu, đương nhiên là không ạ." Tạ Ương Nam vội vàng khoát tay nói.

Cậu căn bản không để ý, Trì Thanh Yên nói là em, chứ không phải là các em.

Hai người hòa thuận vui vẻ, Trì Thanh Diễm ngồi bên cạnh nghe mà muốn tức điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro