12.Căn phòng tối không nổi bật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Tử Ương vừa chạm nhẹ vào phòng, liền phát giác có gì đó không ổn, hận không thể tát cho mình một cái.

Trong phòng này thoang thoảng mùi thuốc, nơi không có ai sống, chắc chỉ có người ở lâu thôi.

Làm sao có căn phòng không người ở mà vẫn nồng nặc mùi thuốc.

Quý Tử Ương điểm nhẹ dưới chân, dựa vào vốn hiểu biết về bài trí trong phòng cổ đại, xoay người lao thẳng về phía giường, tấm màn được vén lên, trở người xuống giường đè lên người nào đó, một tay đè lại ngực của người này, tay kia dùng con dao găm ép vào cổ họng của đối phương, hạ giọng cảnh cáo: "Không được lên tiếng, nếu không ta sẽ giết ngươi."

Một loạt các chuyển động được hoàn thành trong một lần, hoàn hảo, không có bất kỳ sự cẩu thả nào.

Theo phán đoán của hắn, mùi thuốc trong phòng này đã lâu, chắc chủ nhà mắc bệnh nan y, một bệnh nhân như thế hắn nào e ngại.

Trong phòng hoàn toàn không có một tia sáng, cho dù trăng tròn treo cao bên ngoài, cũng không có một tia sáng lọt vào.

Trong căn phòng tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, bởi vậy người đang nằm là trẻ trung, tuấn mĩ hay xấu xí, hắn một mực không biết.

Người này ngược lại là vô cùng phối hợp, một tiếng cũng không phát ra, nếu không phải hắn ấn lấy ngực đối phương tay có thể cảm nhận được tim của đối phương đập, hắn thiếu chút nữa cho rằng đây là một người chết.

Ngoài sân vang lên tiếng bước chân của một đội thị vệ.

Quý Tử Ương đem con dao trong tay đưa ra phía trước, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.

Cửa sân bị đóng sầm lại cùng một tiếng kinh thiên động địa, đột nhiên có một tên hộ vệ hét lớn, nghe âm thanh là vị thủ lĩnh vừa rồi, tức giận nói: "Các ngươi ở đây làm gì! Còn không mau đuổi theo! Lề mề cái gì!"

Một người trong đó lẩm bẩm nói: "Lăng hộ vệ, chúng ta muốn đi vào tìm kiếm..."

Ánh mắt của người được gọi là Lăng hộ vệ này trừng lớn, đám người sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn, hắn chỉ hướng đông: "Mọi người chạy tới đó, các ngươi còn ở nơi này lục soát, còn không tranh thủ thời gian!"

"Vâng vâng vâng." Những hộ vệ khác lập tức xoay người đi về sân phía đông, bước chân càng lúc càng xa.

Huyết Hà đang đứng bên ngoài chủ viện của vương phủ, Lăng hộ vệ lúc trước vội vàng chạy tới, nói nhỏ vào tai Huyết Hà vài câu, hoàn toàn mất bình tĩnh trước thuộc hạ, thần sắc bối rối hỏi: "Huyết đại nhân, tên trộm kia đã vào trong sân rồi, cái này..."

Huyết Hà cau mày, một số vết nứt xuất hiện trên khuôn mặt bình thường và uy nghiêm, nói, "Ngươi và ta, hai người đợi chịu phạt đi."

"Vậy thì ngài xem... bây giờ nên như thế nào?" Lăng hộ vệ trong lòng run sợ, kể từ khi trở thành hộ vệ của vương phủ, lần đầu tiên tim hắn đập dữ dội.

Huyết Hà trầm mặc chốc lát, liền hạ lệnh: "Ngươi mang những hộ vệ khác, ngoại trừ sân bên trong, lục soát tất cả các sân khác."

Lăng hộ vệ lĩnh mệnh rời đi, ý là lục soát một lần là được, về việc có bắt người hay không, chỉ có thể chờ xem sự việc thay đổi như thế nào.

Bên kia, Quý Tử Ương thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa.

Mà người đang bị hắn cưỡi trên người với tư thế rất khó coi cũng không nhúc nhích, càng không phát ra một chữ, vì vậy tò mò hỏi: "Này, ngươi không phải người chết chứ?"

Trầm mặc một lát, người nọ chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp, từ tính của một người đàn ông trưởng thành, nhẹ giọng nói: "Không phải."

Hai chữ này đã đánh trúng trái tim của Quý Tử Ương, khiến hắn rung động một hồi, với giọng nói hay như vậy, y có thể trở thành ca sĩ ở thời hiện đại.

"Cảm ơn sự hợp tác." Quý Tử Ương cất con dao găm đi, hắn không muốn làm bị thương người vô cớ, thừa dịp hộ vệ đi xa, liền muốn trốn thoát ngay lập tức, chỉ sợ hộ vệ sẽ giết hắn bằng hồi mã thương.

Nhưng hắn vừa định đứng lên, thân thể đột nhiên mềm nhũn, nặng nề ngã xuống, đụng phải lồng ngực của người phía dưới, toàn thân vô lực mềm mại.

"Chuyện gì đã xảy ra???"

Người nọ chậm rãi nói: "Trong phòng này có mê hương."

"Cái gì ??!" Quý Tử Ương kinh hãi: "Sao ngươi không nói sớm hơn?!"

"Ngươi nói nếu ta lên tiếng, liền sẽ giết ta" Trong bóng tối, khóe miệng nam nhân cong lên một nụ cười nhỏ.

Quý Tử Ương bị nghẹn không nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro