15.Nụ hôn không thể đoán trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Diệc Cảnh' nói xong, đưa hai tay vuốt ve bộ ngực của Quý Tử Ương, bàn tay cầm vũ khí quanh năm có vết chai sần.

Mặt khác, làn da của Quý Tử Ương trắng nõn non mịn, và sự tương phản này đặc biệt rõ ràng.

Lòng bàn tay rộng di chuyển từ ngực xuống phần eo, sau đó từ từ vuốt ve lưng.

Trong lòng bùng lên một tia xấu hổ và tức giận bất lực, Quý Tử Ương mắng: "Đồ khốn! Đồ biến thái!"

Y phục vốn đã mở bị nhẹ nhàng kéo ra, y phục của hắn đã tuột xuống thắt lưng.

Phần trên của cơ thể trần trụi, áp sát vào lồng ngực ấm áp của nam tử, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của đối phương.

"Ngươi đến cùng muốn như thế nào? Giết ta đi! Ta thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành!"

"Ồ? Cương liệt như vậy? Xem ra địa vị của Vương gia trong lòng ngươi không thấp, lại vì hắn thủ thân như ngọc?" Lời nói của 'Diệc Cảnh' có chút đùa giỡn.

Quý Tử Ương nghiến răng nghiến lợi, hắn chưa từng nhìn thấy Vương gia, bây giờ còn chưa vào vương phủ, trước tiên phải thay Vương gia trả nợ.

Cái gì thế đạo a...!

Thấy cứng rắn không được, liền chỉ có thể mềm mỏng, vì vậy khẩu khí chậm lại: "Diệc... Diệc Cảnh, chúng ta có chuyện gì cũng từ từ nói, hà tất phải động tay động chân chứ, ngươi giúp ta mặc y phục vào trước, thế này... lạnh quá...

"Lạnh?" 'Diệc Cảnh' siết chặt vòng tay, ôm hắn chặt hơn, cười nói: "Như vậy còn lạnh không?"

Quý Tử Ương lồng ngực phập phồng, hắn nghiến răng nghiến lợi, thời điểm ngẩng đầu lên, lại chạm vào cổ của 'Diệc Cảnh'.

Dám động vào ta, xem tiểu gia cắn chết ngươi ta sẽ thấy Tiểu Diệp không giết được ngươi!

Quý Tử Ương lần này thật sự là cắn thật mạnh, 'Diệc Cảnh' cũng có chút tức giận nói: "Nếu ngươi không buông ra, đừng trách ta thực sự muốn ngươi."

Ý là buông ra thì sẽ tha cho hắn.

Quý Tử Ương do dự nhả ra, trong miệng còn mang theo một tia máu tươi.

Nhưng ngay khi hắn buông ra, môi hắn trong khoảnh khắc đã bị phong ấn chặt chẽ, cảm giác ấm áp ướt át quấn chặt lấy hơi thở độc nhất vô nhị của nam tử.

Đầu lưỡi linh hoạt trọc mút thoả thích trong miệng hắn, chiếm đoạt toàn bộ khoang miệng hắn, hô hấp rối loạn.

Hắn thực sự lại bị hôn bởi một người cũng là nam nhân??!

Quý Tử Ương không thể tin, càng thêm sợ hãi và tức giận, hai mắt trợn tròn, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng thút thít, khuôn mặt đỏ bừng như sắp chảy ra máu.

Không phải đã nói buông ra thì sẽ tha cho hắn sao? Lừa đảo!

Nụ hôn của nam tử rất bá đạo và ngang ngược, làm xáo trộn những suy nghĩ trong sáng của Quý Tử Ương.

Hiện tại trong đầu một mảng rối bời, chẳng nghĩ được gì.

Cơ thể mẫn cảm dần dần nóng lên, trên da hiện lên một tầng ửng hồng, nơi tay chạm vào càng thêm tê dại mẫn cảm, giống như bị điện giật.

Cảm giác kỳ diệu kích thích não từng tầng.

Trong bóng tối, một làn sương mờ ảo dần dần tụ lại trong mắt Quý Tử Ương, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú vừa đáng thương vừa xấu hổ tức giận.

Hắn không có chút nội lực nào, nên tự nhiên không nhìn ra được bộ dạng của mình bây giờ.

Nhưng trong bóng tối, 'Diệc Cảnh' có thể nhìn thấy rõ ràng, cảm thấy khi dễ đã đủ rồi, mới buông tha hắn.

Quý Tử Ương dựa vào ngực 'Diệc Cảnh', thân thể mềm mại hơn trước.

Hắn hô hấp dồn dập, đầu óc không thể tỉnh táo trở lại, sự nhẫn nhịn của hắn trông như thể ai đó đã hái trái cấm.

Làm cho người ta vừa nhìn, liền thấy không khỏi xót xa.

'Diệc Cảnh' nâng cằm hắn lên, cau mày, bất giác giải thích: "Trong máu của ta có độc, nếu vừa rồi ngươi nuốt vào, ngươi nhất định sẽ bị giống ta."

Nói như vậy vừa rồi là vì cứu hắn?

Quý Tử Ương đầu óc lại bắt đầu ngắn mạch, nụ hôn còn vương vấn ở trước mắt, hắn tức giận nói: "Ta sẽ không cám ơn ngươi."

"Tập trung, đừng nói nữa!" 'Diệc Cảnh' đột nhiên ra lệnh.

Hắn vốn còn muốn mắng vài câu, nhưng mở miệng lại không nói được gì.

Cảm nhận được bàn tay lớn đặt trên lưng không sờ loạn, mà là điểm nhẹ vào huyệt vị trên người hắn, liền thật sự ngoan ngoãn im lặng.

Theo lời của 'Diệc Cảnh', nhắm mắt lại, ngưng thần tụ khí.

Trong thân thể dường như có một dòng điện ấm dần trở nên rõ ràng, nó di chuyển quanh cơ thể.

Nhận thức của cơ thể cũng đang từ từ trở lại khi dòng điện ấm áp vào toàn bộ cơ thể.

Quý Tử Ương vô cùng kinh ngạc, chuyện này có giải được bí ẩn không?

Một lúc sau, 'Diệc Cảnh' giúp hắn mặc y phục, buộc dây thắt lưng, nhưng đôi tay ôm eo hắn vẫn không buông lỏng.

"Ta... Ta đi đây ..." Quý Tử Ương xấu hổ đẩy đối phương.

Ngực nhưng không thể rút ra khỏi vòng ôm của đối phương, tuy rằng tay chân có thể tùy ý di chuyển, nhưng thân thể vẫn có chút yếu ớt.

Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Mong rằng ngươi đừng quên lời hứa của mình." Nói xong 'Diệc Cảnh' mới buông lỏng tay.

Vừa được giải thoát, Quý Tử Ương lập tức nhảy xuống giường, nói: "Đương nhiên sẽ không." Nghĩ nghĩ liền nói thêm một câu cảm ơn.

Sau khi ra khỏi sân và trèo qua tường vây, cuối cùng là trốn thoát.

Mà vừa rồi còn có một tên ảnh vệ khác trên nóc nhà, trong ngực ôm kiếm, đứng sau bóng lưng trước đó mà cảm thán: "Mê hương là do Vương gia tự mình hạ, bị cắn cũng là do Vương gia tự ép người ta, người ta trước khi đi còn cam tâm tình nguyện nói cảm ơn... Cao siêu a..."

"Các ngươi rất rảnh rỗi" Trong bóng tối nam nhân lại một lần nữa nằm xuống, môi mỏng khẽ hé mở, một luồng khí nguy hiểm tràn ngập.

Ảnh vệ đứng trước đá người sau lưng một cước: "Cho ngươi nói chuyện phiếm!"

Trong phút chốc, những người trên mái nhà đã biến mất không còn tăm tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro