23.Cố ý gây chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ nghe nàng nói tiếp: "Tên của muội muội là Loan Nhi, làm một số công việc vặt trong nhà bếp, cháu của bà Lâm trong bếp thích muội muội ta, năm lần bảy lượt muốn làm điều xấu với muội muội ta, bà Lâm cũng một mắt nhắm một mắt mở.

Vài ngày trước muội muội ta dưới cơn tức giận, đã đâm bị thương cháu nàng, bà Lâm đem muội muội nhốt trong kho củi ngày nào cũng đánh đập.

Những chuyện bẩn thỉu giữa đám hạ nhân, chỉ cần không làm lớn chuyện, làm chủ tử cũng không muốn quản, bà Lâm lại ỷ thế vào phu nhân, mấy người nha hoàn người hầu bên cạnh cũng không dám trêu chọc, nếu không phải ta vào bếp không thấy muội muội, thì cũng sẽ không biết chuyện này.

Thân phận ta hèn mọn không thể ra mặt, làm tỷ tỷ cũng vô dụng, chỉ có thể tới cầu Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia ít ngày nữa sẽ gả đến vương phủ, cầu thiếu gia có thể đưa muội ấy đi cùng!

Những năm này muội muội ở trong phủ chịu nhiều đau khổ, nếu không vượt qua được, sợ là phải chết trong phủ, nếu thiếu gia nguyện ý cứu nàng một mạng, tỷ muội chúng ta cam nguyện vì thiếu gia làm trâu làm ngựa."

Quý Vân nói xong lại định quỳ xuống, bị Quý Tử Ương đỡ lấy, liếc nàng một cái, nói: "Việc ở hậu trạch, ta là nam tử không tiện ra mặt."

Kỳ thật hắn đưa một vài nha hoàn cùng người hầu với tư cách của hồi môn đến vương phủ, cũng không phải việc gì khó, chẳng qua là loại chuyện này không đạt được kết quả tốt, hắn cũng không phải thánh mẫu Maria.

Quý Vân sắc mặt tái nhợt, thân hình lảo đảo muốn ngã, cắn răng: "Cầu thiếu gia! Nếu thiếu gia đáp ứng, thiếu gia bảo ta làm cái gì ta đều nguyện ý!"

"Ta cũng không ép buộc." Quý Tử Ương dựa vào ghế, cầm một tách trà khác, rót đầy lại một tách trà, nhàn nhã tự đắc đứng lên.

Quý Vân lại quỳ xuống, ở bên cạnh Quý Tử Ương lạy một cái trịnh trọng , lúc này hắn không có ngăn cản nàng.

"Quý Vân cam tâm tình nguyện!"

"Được rồi, nói và làm cũng giống nhau, nước đổ khó hốt (gương vỡ khó lành), chỉ mong ngươi vẫn nhớ những gì đã nói hôm nay,ngươi chỉ cần giúp ta làm tốt một việc."

Quý Vân bước ra khỏi quán trà trước, nàng là thừa dịp Đại phu nhân nghỉ trưa mà lẻn ra ngoài.

Thấy nàng đi rồi, Tiểu Mộc Đầu mới tiến vào: "Thiếu gia, Tứ tiểu thư có chuyện gì mà phải gặp bên ngoài phủ?"

"Đừng hỏi những gì ngươi không nên hỏi, còn có, những gì đã xảy ra ngày hôm nay ngươi không được nói với người khác."

Tiểu Mộc Đầu nghe lời ồ một tiếng.

Trở lại Quý phủ, Quý Tử Ương vẫn như thường lệ, kê một cái ghế trong sân với một chùm nho trong tay, thảnh thơi ăn, lại gọi mấy tiểu nha đầu đến trêu chọc, giết thời gian cho qua buổi chiều.

Thời gian ăn tối ngược lại là mệt mỏi, thức ăn được mang đến cũng không động tới, mà ngủ gục trên ghế.

Thời tiết oi bức, một nha hoàn đang thổi quạt ở bên cạnh, gần đây thiếu gia thích hóng mát bên ngoài, cũng không dám đánh thức hắn.

Quý Tử Ương ngủ một canh giờ mới tỉnh, vừa mở mắt đã thấy trăng sao thưa thớt trên bầu trời đêm, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ hỏi: "Tiểu Mộc Đầu đâu?"

"Ở phòng sau, đang sửa soạn lại giường cho thiếu gia." Nha hoàn cung kính đáp: "Thiếu gia muốn gọi hắn qua."

"Để hắn đến phòng bếp chuẩn bị một chút bữa khuya, ta đói rồi." Quý Tử Ương phân phó một tiếng, nha hoàn lập tức đặt cây quạt trên tay xuống rồi đi vào.

Bây giờ hắn là Vương phi chờ xuất giá, đồ ăn ngon đều sẽ đưa một phần đến sân của hắn, nhưng không giống như trước đây, không có một chút chất béo nào trong món ăn.

Tiểu Mộc Đầu nghe vậy không khỏi phàn nàn, đầu bếp nữ và các hạ nhân làm việc vặt trong bếp đã nghỉ ngơi một lúc, ăn khuya nếu không có phân phó trước, sẽ không chuẩn bị, lúc này thiếu gia còn muốn ăn cái gì a!

Quý Tử Ương trừng mắt, nhảy dựng lên làm bộ muốn đánh hắn, Tiểu Mộc Đầu bị hù nhanh như chớp lăn vào bếp, đánh thức bà lão phụ trách bếp.

Bà Lâm có chút không tình nguyện, tự nhiên không dám biểu lộ cảm xúc trước mặt chủ tử, có Tiểu Mộc Đầu trung thực, rất dễ bắt nạt, lập tức hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Bây giờ Ngũ thiếu gia của các ngươi thật trân quý, ngay cả Đại phu nhân cùng đại gia buổi tối muốn ăn khuya cũng, Ngũ thiếu gia thì tốt, một câu nói, để cho bà già ta đây làm như thế nào, ta đây cũng không phải ảo thuật, còn bữa tối đó, gà vịt và thịt cá được hầu hạ thì không ăn, còn nguyên rau nguội cơm nguội đã trả về rồi, Ngũ thiếu gia là ghét bỏ ta hôm nay làm không tốt sao?"

Bà Lâm răng sắc nhọn hoắt, trên người đầy súng đạn, Tiểu Mộc Đầu không thốt nên lời, chỉ có thể đỏ mặt, lúng túng đứng ở một bên.

Thấy hắn đã đủ nhục nhã, lúc này mới thản nhiên làm đến cái ăn, nàng có đủ can đảm để phàn nàn một cách riêng tư, nhưng không đủ can đảm để làm trái lệnh của chủ tử một cách công khai.

Tiểu Mộc Đầu đợi trong bếp rất lâu, mới bưng một bát mì thập cẩm, trọng lượng xem ra có chút không đủ, trong mâm còn có hai đĩa điểm tâm nhỏ, nhìn tinh xảo ngon miệng, nhưng hương vị không hẳn như vậy.

Hắn không ăn cơm tối, hiện tại thực sự đói, cũng liền chấp nhận ăn hết.

Tiểu Mộc Đầu đứng ở một bên, tiếp tục bĩu môi, sắc mặt khó coi.

Vừa bưng đồ ăn vào, hắn liền nhìn thấy, nhịn không được lắc đầu, tâm tư của Tiểu Mộc Đầu quá đơn thuần, mọi thứ đều bày hết ở trên mặt.

Vì vậy cố ý trêu ghẹo nói: "Làm sao vậy? Bảo ngươi làm chút chuyện mà còn ủy khuất ngươi rồi?"

Tiểu Mộc Đầu nhịn không được nói thẳng: "Ta không ủy khuất, ta thay thiếu gia ủy khuất, nữ nhân phụ trách phòng bếp nói chuyện không dễ nghe."

Quý Tử Ương cười cười, buông đũa xuống, nói: "Vậy ngươi lại đi một chuyến vào bếp, cứ dựa theo lời ta nói cho nàng biết, tay nghề này quá khó nuốt, thiếu gia ta vừa ăn liền trực tiếp nhổ ra, để cho nàng làm lại, ngươi muốn là có thể thêm mắm dặm muối làm nhục nhã nàng."

Tiểu Mộc Đầu há to miệng, a một tiếng, nhìn cái bát sắp cạn đáy, khó ăn như vậy ư? Rõ ràng vừa mới ăn ngon, còn việc bắt nạt người khác, cho tới bây giờ hắn chưa từng làm qua... hắn... hắn làm không được a...

Nhưng lời của Quý Tử Ương hắn không thể không làm theo, miễn cưỡng đi lần nữa.

Yêu cầu nàng làm lại ba lần liên tiếp, khi quay lại lần thứ tư, Tiểu Mộc Đầu đã ra về tay không.

Sắc mặt xanh mét đỏ lên, thở phì phì nói: "Bà già đó thật phiền phức, còn nói bản thiếu gia kén chọn quá, nàng không làm, có chuyện gì thì bẩm báo Đại phu nhân, còn nói... còn nói..."

Tiểu Mộc đầu há mồm không nói ra được, chắc hẳn là rất khó nghe.

"Còn nói gì nữa?"

Những lời sau quá khó nghe, Tiểu Mộc Đầu khó có thể mở miệng, Quý Tử Ương lạnh lùng nhìn hắn một cái, đành phải kiên trì nói: "Còn nói thiếu gia là thân phận nam tử, cho dù gả vào vương phủ cũng là gà trống không đẻ được trứng, tương lai cũng sẽ không được Vương gia sủng ái, lúc này có ăn có uống thì đừng lãng phí, sau này chưa biết sẽ ra sao!"

Quý Tử Ương nghe xong, cũng không có cảm thấy tức giận, ngược lại cười rộ lên, chỉ là nụ cười này không lọt vào đáy mắt, mang theo lãnh ý,

"Nói lời khó nghe mới hợp ý của ta, như thế ta mới làm tốt việc."

"Thiếu gia ngài nói cái gì?" Tiểu Mộc Đầu khó hiểu.

"Nếu như ngươi có thể làm cho nàng mắng ta chuyến đầu tiên, ngươi hôm nay liền sẽ không phải lui."

"A...? Thiếu gia ngài có ý gì a...?"

Tiểu Mộc Đầu vừa hỏi xong, liền thấy thiếu gia nhà mình đã bước ra khỏi cửa sân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro