33. Khó kìm lòng nổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Tử Ương gật đầu trong vô thức, hai tay ôm chặt đối phương, nỉ non nói: "Có chút... nóng..." Thân thể văn vẹo, y phục rũ trên bả vai trượt xuống dưới một chút, lộ ra bả vai trắng nõn gầy yếu , màu đỏ tươi trên ngực cũng lộ ra hoàn toàn.

Hơi thở gấp gáp và ấm áp tràn ra khỏi miệng, cánh môi mềm tươi đẹp ướt át, Nhiên Mặc Phong ánh mắt tối sầm lại, một tay nâng đầu của đối phương, bá đạo hôn lên, nước bọt trong miệng ngọt ngào, len vào kẽ răng, đúng là làm cho người ta lưu luyến quên lối về.

Cái miệng nhỏ bị người chiếm lấy cướp đoạt, tức thời hít thở không thông, ngực phập phồng dữ dội cố gắng tận dụng khoảng trống để lấy chút không khí, dày vò như vậy, Quý Tử Ương cũng định thần lại.

Mình đang làm gì vậy? ! Điên rồi sao? !

Thân thể bị giữ chặt, y phục trên người tuột xuống thắt lưng, ngực kề sát không có một tia khe kở, hai tay của y gắt gao quấn lấy cổ của đối phương như một con rắn.

Ý thức được mình đang làm gì, Quý Tử Ương xấu hổ đến mức muốn đập đầu chết, hôn một nam nhân tại giường, quả là phá hủy tam quan của y.

Điều khó chịu nhất là, là... dục vọng khó tả của hạ bộ, như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt bên trong, dày vò lặp đi lặp lại không thể chịu đựng được, nhưng không có nơi thổ lộ thích hợp.

Yêu dược mạnh là như vậy.

Thừa dịp lý trí trở về một chút, y khó khăn thu tay lại và để trước ngực, cổ hơi nâng lên, muốn cách xa nụ hôn của người kia một chút.

Nhưng âm thanh thở dốc nhu mì hơn bao giờ hết, nó thu hút trí tưởng tượng vô hạn.

Những hành động nhỏ này, Nhiên Mặc Phong đương nhiên có thể cảm giác được, buông đối phương ra, cánh môi cọ xát vào cằm của đối phương rồi nhẹ nhàng đặt lên cần cổ trắng ngần một nụ hôn, dục vọng trong mắt sắp trào ra, mắt hơi nheo lại, hỏi: "Ương nhi không muốn?"

Giọng nói trầm thấp thân mật kia vang lên bên tai, đánh vào trong lòng, khiến cho cả người Quý Tử Ương run lên, cụp mắt xuống, tầm nhìn mờ mịt va chạm với một ánh mắt sâu đen như mực, lời cự tuyệt lại không cách nào nói ra.

Trong lòng nhiều cảm xúc cùng xuất hiện, thân thể lại như bốc hoả, y rốt cục nên làm thế nào cho phải?

Thuận ý khuất tùng nương thân lẫn nhau? Đây không phải là dự tính ban đầu của y, nhưng khi đối mặt với Trấn Bắc vương như sói như hổ này, y giống như là cá trên thớt vô lực phản kháng, căn bản không cách nào tự giải thoát, chỉ có thể mặc cho kẻ khác xâu xé mà thôi.

Mà thôi mà thôi, một cái xác thôi.

Dứt khoát hai mắt nhắm nghiền, một giọt nước mắt trượt từ trên khoé mắt, Nhiên Mặc Phong giật mình, trong lòng có chút không thoải mái, gương mặt nhỏ nhắn có một chút kháng cự, có thể do yêu dược mà ra, lại lẫn chút tình dục khó nén được, bộ dạng đáng thương sạch sẽ, khiến hắn có chút muốn ngừng mà không được, hận không thể lập tức đem người xé ra ăn vào bụng, nhưng hắn có chút không vui, thay vì nói không vui, không bằng nói là nhìn thấy vệt nước mắt của đối phương, lại có chút đau lòng.

Ngay từ đầu chỉ cảm thấy Quý Tử Ương này có chút thú vị, không tránh được nhìn nhiều hơn hai lần, chẳng lẽ thật sự động tình?

Đối với những cảm xúc không cách nào khống chế, hắn từ trước đến nay không muốn, cũng không thể muốn, thế là tức giận đem y phục ở phần thắt lưng của đối phương xé ra, vải bị đứt, một chiếc áo tốt cùng bị xé rách với chiếc áo lót bên trong, ném ra ngoài màn trướng.

Người dưới thân thở phào một tiếng vì cảm giác mát đột nhiên xuất hiện, thế nhưng chỉ có thể làm giảm một chút nhiệt lượng của thân thể, lập tức một cơn cuồng phong lớn trở lại, lan khắp toàn thân, hai tay một lần nữa vòng lên, ôm hắn chặt hơn, trong lòng Nhiên Mặc Phong dịu lại, cơn giận vừa rồi lập tức tan thành mây khói.

Cái miệng nhỏ đỏ tươi tự khép lại, liếm nhẹ một đường lên cổ hắn, hôn qua yết hầu, cằm, cuối cùng tìm đúng vị trí, thử thăm dò chậm rãi tiến vào.

Lý trí của Nhiên Mặc Phong gần như bị hao mòn bởi đối phương, có lẽ từ lúc đối phương xâm nhập vào gian phòng tối của hắn, sớm đã nhất kiến chung tình?

Một chữ tình, từ xưa tới nay khó giải thích, ai nói rõ ràng.

Quý Tử Ương biết yêu dược quá mạnh, tác dụng của thuốc quá nhanh đã không có sức chống lại, thân thể thành thật chiếm vị trí chủ đạo, dù là còn lưu lại lấy một tia lý trí trong đầu căn bản cũng không làm nên chuyện gì, chăm chú quấn lấy thân thể của đối phương, đã muốn nhiều hơn nữa, răng môi đan xen, một tay chậm rãi sờ vào ngực đối phương, kéo nhẹ, chỉ cảm thấy y phục của đối phương rất vướng bận.

Nhiên Mặc Phong bắt lấy bàn tay đang mò mẫm làm càn của đối phương, nhẹ giọng hỏi: "Ương nhi muốn sao?"

Quý Tử Ương thành thật gật đầu, nhưng tay vẫn bị đối phương nắm chặt, mở mắt ra với sự hoài nghi, trong mắt mang theo tức giận, y không phản kháng, còn không cho y?!

Nhiên Mặc Phong cười nhẹ, nói: "Được, muốn có, tự mình tới." Vừa buông cổ tay ra, hai bàn tay nhỏ lập tức quấn lấy eo của hắn, qua quýt kéo thắt lưng của hắn.

Phục sức cổ đại phức tạp, Quý Tử Ương sau một lúc lâu mới kéo chúng ra, trên trán cũng xuất hiện thêm nhiều hạt mồ hôi, kỳ thực không phải một mình y đang vội, Vương gia cũng đang cố gắng bình tĩnh lại, nhìn y kéo mà không có bất kỳ quy tắc nào, cũng sốt ruột thay y, lửa dục ở bụng dưới cũng bị đè ép, mới có thể chịu đựng được.

Kéo đai lưng, Quý Tử Ương lại kéo y phục của mình, từng lớp phục sức bị lột sạch trong tay y, hai tay vuốt ve bộ ngực cường tráng mạnh mẽ rồi đem mình dán chặt lên, thân thể nóng bỏng cọ sát vào nhau, Quý Tử Ương có chút bất mãn, mơ hồ lẩm bẩm.

Nhiên Mặc Phong ôm y chặt hơn, lắng tai nghe y đang nói cái gì, hai ngón tay thon dài của đối phương nhéo ngực hắn, còn dùng sức nắm vài cái, lẩm bẩm nói: "Ngươi nữ nhân này làm sao sinh... bộ ngực cứng rắn.

Hiển nhiên, thần chí của y lúc này đã bay lên chín tầng mây, chìm nổi trong biển tình không cách nào tự thoát khỏi, Vương gia gì, bị ép buộc cái gì, sớm đã bị quên sạch, chỉ muốn phát tiết dục vọng trong người mà thôi.

Nhiên Mặc Phong sắc mặt tối sầm, đem con bạch tuộc trên người kéo xuống, vừa ngồi dậy, Quý Tử Ương cũng từ sau lưng hắn dán đến, hai tay sờ loạn eo hắn, thân thể mềm mại cọ vào lưng hắn, càng rõ ràng hơn là phần nhô ra dưới bụng của đối phương, lại va vào mông Trấn Bắc vương uy nghiêm như hắn.

Ngụ ý là gì, tương đối rõ ràng.

Nhiên Mặc Phong sắc mặt tức khắc đen như đáy nồi, xoay người lại đem người kia giam cầm trong ngực, toả ra khí tức nguy hiểm: "Quý Tử Ương, ngươi nhìn cho rõ, bổn vương rốt cuộc là ai?"

Quý Tử Ương ở đâu nghe lọt, tay chân bị hạn chế, thân thể đành phải không ngừng vặn vẹo, trong miệng phàn nàn: "Buông... Buông tay... Nhanh lên cho ta... Sau đó không thể thiếu tiền của ngươi."

Nhiên Mặc Phong lần đầu tiên cảm thấy vô lực, nếu đổi người khác, hắn nhất định trực tiếp giết chết kẻ đó, nhưng người trong ngực hắn không nỡ bỏ, chuyện phòng the với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là thổ lộ đơn thuần, có thể đồng hành cùng đối phương từ từ, là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này còn dám vô lễ như vậy, coi hắn thành nữ nhân.

Nhiên Mặc Phong nheo mắt, ý tứ cướp đoạt trong mắt càng rõ ràng nguy hiểm: "Đây là ngươi tự tìm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro