5.Giáo huấn nha đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Tử Ương sắc mặt đại biến, suýt chút nữa làm đổ tách trà vừa bưng lên, đám nha hoàn đều hỗn loạn.

Đại quản gia ho khan một tiếng, cắt ngang những tiếng cười ác ý đó, nói: "Những thứ này đều là hoàng thượng ban thưởng."

Quý Tử Ương lần nữa đánh giá phần thưởng, trong lòng thầm nghĩ: Có phải hoàng đế đã già nên hoa mắt, hay là phi tần hậu cung quá nhiều rối loạn tâm trí!

Có biết hay không hắn cũng là nam tử a...?

Tuy rằng chưa nhược quán, nhưng cũng là đường đường chính chính một thân nam tử, lại phải gả cho một nam tử khác, đây không phải là chuyện cười trong toàn bộ kinh thành sao!

Hoàng thượng định đánh vào mặt nhà họ Quý? Hay là đánh thẳng vào mặt Trấn Bắc vương?

Nếu muốn hạ thấp thể diện của Quý gia, hà tất lại chọn hắn, kẻ ít người biết đến này.

Nhìn kỹ những phần thưởng đó, nhìn thì vô cùng quý giá, nhưng thật ra có thể nhìn không thể sử dụng, chỉ là đồ trang trí, thế cục này trong lòng hắn cũng có điểm số.

Quý Tử Ương đi đến trước mặt một nha hoàn, chọn một bông hoa sen chạm khắc bằng ngọc trong đĩa của cô ấy, nó to bằng lòng bàn tay, ngọc trong suốt, chất lượng tuyệt vời, sờ vào thì mịn và bóng.

Nha hoàn trước mặt hiện lên một tia khinh thường nói: "Ngũ thiếu gia, đây là tạc từ bạch ngọc tốt nhất."

"Ah? Vậy sao?" Quý Tử Ương nhàn nhạt liếc nàng một cái, nha đầu kia là xem thường hắn, cho rằng hắn chưa từng thấy qua thứ tốt: "Vậy ngươi có thích không?"

Nha hoàn sững sờ: Thứ này là hoàng thượng ban cho, ai dám nói không thích, nhưng nếu nói là thích, sẽ bị nghi ngờ nhìn trộm đồ của chủ tử, nàng suy nghĩ một chuyến, cười nói: "Hoàng thượng ban cho tự nhiên là tốt nhất trong cung. "

"Theo như lời ngươi nói, hoàng thượng ban cho ta thứ tốt nhất, vậy hoàng hậu và phi tần trong cung dùng đều là thứ kém cỏi?" Quý Tử Ương hùng hổ doạ người.

Nha hoàn lập tức sợ tới mức bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch: "Thiếu gia... Ta... ta... ta không phải có ý này."

Đại quản gia là lão quản gia của Quý phủ, Quý Tử Ương là cái tính cách gì, hắn hiểu rõ hơn ai hết, nhưng một màn này quả thực khiến hắn có chút bất an.

Bất động thanh sắc đem người cho tha đi vào, điều mà trước đây hắn không thể làm được.

Cũng không biết đối với Quý phủ đây là tốt hay xấu.

"Ngũ thiếu gia, nha hoàn vụng về, không cẩn thận nói sai, xin hãy tha lỗi." Đại quản gia ra mặt giảng hòa đúng lúc, còn cung kính hơn lúc mới vào sân.

Quý Tử Ương cười cười, dù sao mục đích của hắn cũng đã đạt được, cũng không cần phải quấn lấy không tha, liền nói: "Cũng biết bổn thiếu gia lỗ tai mềm mại, ở chỗ này của ta nói sai cũng không quan trọng."

Một câu lại hung hăng tát mạnh vào một nhóm người.

Những nha hoàn kia ở đâu còn nghe không hiểu, đây là cảnh cáo bọn họ, đừng dựa vào sân khác, có thể gặp cao giẫm thấp.

"Được rồi, trở lại chuyện chính, hoàng thượng ấn định ngày cưới khi nào vậy?" Quý Tử Ương hỏi quản gia.

"Ngày 6 tháng sau."

Nhanh như vậy? Quý Tử Ương có chút sững sờ.

"Ngũ thiếu gia là nam tử, hoàng thượng ý là những lễ nghi nữ tử tiếp thu liền miễn đi." Quản gia giải thích.

Quý Tử Ương cười lạnh một tiếng.

Xem ra sau này đi như thế nào, hắn đều phải suy tính kỹ càng.

Trấn Bắc Vương Phủ.

Trong phòng, bầu không khí nặng nề áp lực, cửa sổ đóng chặt không cho ánh sáng lọt qua khiến cho nơi này đặc biệt tối tăm.

Một ông lão tóc hoa râm đang ngồi lẳng lặng ở trước giường, trên giường có một tấm rèm dày chắn ngang không nhìn rõ người nằm, bởi vậy cũng không cách nào thấy rõ tướng mạo và dáng người.

Huyết Hà kính cẩn đứng sang một bên, lo lắng hỏi: "Thần y, độc của Vương gia có thể giải được không?"

Lão nhân cau mày trầm ngâm nói: "Vương gia trúng độc quá sâu, mà thời gian lại quá lâu, có thể giải được hay không, ta phải trở về nghiên cứu."

"Làm phiền thần y." Một giọng nói bình tĩnh nhàn nhạt vang lên sau tấm rèm, mặc dù nằm liệt trên giường nhưng vẫn uy nghiêm khiến người ta không khỏi cảm giác sợ hãi.

"Không dám, Vương gia có thể chống được loại độc này ngày nay, lão phu thật là khâm phục, cả đời nhất định phải làm tất cả những gì có thể làm được." Vừa rồi kiểm tra, hắn liền biết loại độc này bá đạo mãnh liệt, nếu là bình thường chỉ cần dính một chút, nhất định sống không quá nửa canh giờ.

Trấn Bắc vương vậy mà có thể kiên trì suốt ba năm, quả thực là không thể tin được.

Nếu là không trúng độc, người này mạnh đến mức nào,đại khái cả Thụy Thiên triều này cũng không tìm được người thứ hai có thể so sánh được.

Dù cho có so sánh toàn bộ lục địa, đại khái cũng là có thể đến được trên đầu ngón tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro