8.Đích thân đòi của hồi môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Tử Ương không muốn khách sáo với những người này nữa, hắn không có nhàn rỗi cũng không có nỗ lực đó.

Vì vậy rót một ly rượu, chậm rãi ung dung đứng lên đi về hướng chủ vị Đại bá phụ cùng Đại bá mẫu đang ngồi, thẳng thừng nói: "Đại bá phụ, Đại bá mẫu hôn sự của cháu là Hoàng thượng ngự tứ, ta xuất giá chính là đại diện cho Quý gia."

Đại bá mẫu vui vẻ đinh ninh: "Đó là đương nhiên", Đại bá phụ Quý Kỷ Thành cũng gật đầu đồng ý.

Sau đó lại nghe Quý Tử Ương nói: "Vậy thứ cho cháu mạo muội hỏi một câu, việc chuẩn bị của hồi môn của ta như thế nào? Đại quản gia đến nay còn chưa cho ta xem qua danh sách, không biết có phải chưa sắp xếp ổn thỏa hay không?"

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Quý Tử Ương vậy mà ở trước mặt mọi người đòi của hồi môn, ai cũng không ngờ trước mắt mọi người lại táo tợn như vậy.

Người khác nghĩ như thế nào, hắn có thể không xen vào, nếu không tận dụng ngay bây giờ, về sau sẽ không có cơ hội tốt như vậy.

Quý phủ vốn cũng không có ở riêng, Đại bá mẫu lại là đương gia chủ mẫu, những chuyện này lẽ ra do nàng xử lý, chỉ sợ sau lưng thiếu cân ít hai, tam phòng bọn hắn ban đầu vốn có một ít tài sản, nhưng nó sớm đã bị nuốt mất, hôm nay sẽ bắt bọn họ toàn bộ phải nhổ ra.

Sự tức giận hiện lên trên mặt Đại bá mẫu, nhưng chỉ là thoáng chốc, dù sao cũng quản lý hậu trạch nhiều năm, vững như Thái Sơn, cười nói: "Ngươi đứa nhỏ này, còn sợ đại bá mẫu chưa làm tốt cho ngươi ư? Khi yến tiệc kết thúc, ta liền để quản gia mang danh sách tới cho ngươi."

"Đại bá mẫu làm việc tự nhiên là ổn thoả nhất, không biết mối hôn sự này có đủ sức cạnh tranh với đại tỷ không?" Quý Tử Ương nâng chén rượu kính Đại bá mẫu, nở nụ cười cảm kích.

Mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, câu này cũng hỏi?

Quý gia đại tiểu thư sau này sẽ gia nhập dòng dõi đích thị là chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, của hồi môn phong phú, không cần nói cũng biết, Quý Tử Ương này là thừa dịp hôn sự do Hoàng thượng ban mà được đằng chân lên đằng đầu.

Nói đến đây thì không ai có thể nhận ra .

Khuôn mặt trang nghiêm và tao nhã vốn có của Quý Tử Tình cuối cùng cũng lộ ra vết nứt, nhìn vào mắt Quý Tử Ương, hận không thể rút da hắn, chỉ là một tên bao cỏ tam phòng bị vứt bỏ, còn muốn cạnh tranh với nàng sao, hắn có tư cách gì!.

Quý Tử Ninh bất động thanh sắc, dưới chân đá đá muội muội của mình, ý bảo nàng không cần nhiều lời, trong yến tiệc như vậy hiển nhiên đòi hỏi của hồi môn, điều đó thiếu tôn trọng, về sau đối với danh dự của nàng sẽ không tốt.

Nhị phòng ngày thường bị Đại phòng đè nén không ít, lúc này đang nhìn có chút hả hê, vì vậy Nhị bá mẫu ra tay hoà giải, nhưng thật chất là bỏ đá xuống giếng: "Tử Ương a..., ngươi nói như vậy, chẳng phải là làm đau lòng Đại bá mẫu của ngươi sao? Sau khi cha mẹ ngươi đi, đại bá mẫu của ngươi đối xử với ngươi như con ruột, của hồi môn của ngươi làm sao có thể kém hơn đại tỷ của ngươi. "

Nhị bá mẫu nói xong, dưới chân bị Nhị bá phụ hung hăng đá một cước, tức giận thì thào nói: "Đừng nói nhiều nữa." Nhị bá mẫu trừng mắt nhìn lại, sau đó cười dịu dàng hòa nhã giống như một vị trưởng bối thương yêu.

Đại bá mẫu trong lòng khí huyết dâng lên, trên mặt cũng không dễ lộ ra vẻ gì, chỉ có thể vui vẻ đáp ứng, nhưng khăn tay trong tay suýt chút nữa đã bị bà ta xé nát.

Nếu không làm như vậy, chẳng phải là xem thường hôn sự do hoàng đế ban tặng, đương kim hoàng đế mặt ngoài rộng lượng, kì thực keo kiệt đa nghi, còn dễ mang thù, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, không hay ho gì nếu bỏ qua hình ảnh của cô ấy mà cô ấy đã quản lý trong nhiều năm.

Nếu như hôn sự của Quý Tử Ương là chuyện bình thường thì không sao, căn bản chính là tùy ý nàng đắn đo, bây giờ trên đầu hôn sự xếp đặt hai chữ ngự tứ, nàng làm sao dám.

Lơ đãng liếc trượng phu mình, Quý Kỷ Thành nhíu mày thoáng chút đăm chiêu nhìn cháu trai mình đã khác trước rất nhiều, sự tình trong nhà luôn luôn đều là do phu nhân hắn chủ trì, hắn cũng không quan tâm lắm đến những chuyện này.

Chỉ là màn biểu diễn của Quý Tử Ương hôm nay, lại để cho hắn nhiều hơn một phần tâm.

Vốn dĩ tưởng rằng đã kết thúc, nhưng Quý Tử Ương vẫn đứng ở giữa đại sảnh, không nhanh không chậm nói: "Ta từng nhớ của hồi môn của mẫu thân ta còn có mấy cửa hàng, quán trà và ruộng, nói là về sau để lại cho ta, không biết Đại bá mẫu có để trong danh sách không?

Đến cùng có hay không, đây là suy đoán của Quý Tử Ương, hắn chỉ biết rằng ở thời cổ đại, gả con gái ngoại trừ cử chỉ vàng bạc, vì để nàng có thể có dư thừa hoa độ, của hồi môn khẳng định phải có một số cửa hàng kinh doanh có lãi.

Đại bá mẫu sắp nôn ra một ngụm máu, nghiến răng nói: "Đương nhiên là có."

Quý Tử Ương trên mặt cười đến chân thành, hoàn toàn là ăn tươi nuốt sống.

Nhị bá mẫu cầm chiếc khăn, cúi đầu che miệng cười thầm, chẳng qua là không ngờ ngọn lửa chiến tranh thoáng một phát lại bùng cháy trên đầu nàng.

"Nhị bá mẫu, từ trước đến nay người luôn luôn là thập phần ưu ái cháu, vật gì tốt đều đưa đến sân của ta, lần này cháu xuất giá, không biết người sẽ cho ta thêm thứ gì? Không bằng ngày mai cũng lập danh sách, đưa đến sân của ta là được, để ta từng cái khắc ghi Nhị bá mẫu đối với ta tốt? "

Quý Tử Ương một phen lời nói tán dương Nhị bá mẫu nhân từ, nói lại thập phần cung kính, nhưng khoé miệng vốn dĩ nứt ra đã cứng đờ không thể nhúc nhích, thật lâu sau mới ấp úng trả lời: "Được..."

Tiểu Mộc Đầu trong yến tiệc đứng một góc bưng kín mặt.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy, ở trước mặt trưởng bối yêu cầu của hồi môn, nếu truyền ra sẽ trở thành một trò cười lớn trong kinh thành, thiếu gia nhà hắn da mặt dày như vậy từ khi nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro