16. Đừng mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ thể tôi đang dần hồi phục

Từ khi tôi tỉnh lại...... Không, từ khi tôi mơ mơ màng màng trở lại thân thể của mình, luôn cảm thấy không riêng gì cái lần bị Hạ Chí làm cho cả người không thoải mái, còn có cái gì đó khiến tôi khó chịu.

Đừng hỏi ngày đó tôi trị liệu cúc hoa thế nào, tôi không muốn nhớ lại đâu.

Từ sau khi tôi tỉnh, Hạ Chí vẫn luôn ở bên cạnh tôi, một tấc không rời, thần sắc hành động giống hệt cái người Hạ Chí ôn nhu mà tôi biết.

Tuy rằng tôi thấy được, nhưng tôi rất tự giác không hỏi tại sao trên cổ có vết bầm xanh tím và trên người đầy vết cắn, còn có vận mệnh bi thảm của cúc hoa, vì sao tôi không hỏi hả? Vì tôi có trực giác mình không nên hỏi, không phải có câu: Vô tri là phúc. Tôi cảm thấy rất có đạo lý.

Người quá thông minh thì sẽ tuệ cực tất thương, nói thông tục là, dùng óc quá nhiều, não tế bào cũng chết nhiều theo.

Nhưng Hạ chí lại chủ động nhắc tới vết thương trên người tôi, tôi cho rằng em ấy không biết tôi vẫn luôn ở bên cạnh em ấy, không biết tôi có thể nhìn thấy em ấy đã làm gì, nói gì, đáng nhẽ em ấy có thể im miệng không nói, giả vờ như chưa có gì xảy ra, nhưng em ấy không làm vậy.

Hạ Chí tự mình bôi thuốc mỡ cho vết thương trên người tôi, thường thường còn sẽ hôn lên những vết ứ thanh, tựa như hiện tại, em ấy bôi thuốc lên những vết bầm trên cổ tôi, có chút đau lòng nói: "Bảo bối, còn đau không?"

Đờ mờ, em thử bị anh véo cổ rồi bạo cúc bạo đến máu chảy thành sông, rồi em nói có đau không?!

"Khá hơn nhiều." Không sai, nhân thiết cao lãnh của tôi mới không cho phép tôi làm nũng, lão tử nói như vậy chỉ là vì giảm bớt cảm giác tội lỗi cho tên Hạ Chí tiểu yêu tinh này thôi! Tôi lại một lần nữa bị nhân cách cao thượng của tôi chinh phục.

Hạ Chí tựa hồ vẫn cảm thấy có lỗi, em ấy nước mắt lưng tròng 【 cũng không có 】 hôn môi tôi, chỉ nhẹ nhàng ấn một chút, sau đó dùng đôi mắt thâm tình nhìn tôi, nói: "Xin lỗi anh, em đã làm anh bị thương, nhưng em không muốn anh rời đi......"

Ư ừ, anh biết, sẽ không rời đi, đừng nghĩ quá nhiều!

Đang lúc tôi muốn nói gì đó để an ủi Hạ Chí, Hạ Chí lại chậm rãi nói: "Rất đau đúng không, nhưng chỉ có như vậy mới có thể khiến ký ức anh được khắc sâu, ngoan ngoãn, đừng lại khiến em cảm thấy anh có thể biến mất bất cứ lúc nào."

"Bằng không lần sau em sẽ......"

Lần sau thế nào hả ?!!! Đừng nói chuyện nói một nửa chứ!

Hạ Chí thấy tôi hoang mang, lập tức mỉm cười, nói: "A, nói giỡn đó, bảo bối, anh ngoan ngoãn là được."

Hức hức hức, đừng nghĩ rằng tôi không biết lúc nãy em đang nói nghiêm túc! Thôi vậy, nếu em bảo đó là nói giỡn thì tôi coi như em nói giỡn, ai bảo tôi sủng em chứ.

Trong thời gian tôi dưỡng thương, Hạ Chí không hỏi gì về khoảng thời gian tôi bị cô Mary Soda đoạt xác, cứ như hoàn toàn không thèm để ý, tôi cũng không biết nên nói ra chuyện này như thế nào, từ người biến thành linh hồn rồi lại thành hamster, ngẫm lại đều cảm thấy thế giới này thật là điên cuồng.

Đương nhiên, trong lúc tôi nằm viện, bạn tôi là Triệu Tuân và cô trợ lý Phù Tử cũng tới thăm tôi.

Lúc ấy Hạ Chí thực ngoan đi ra ngoài cho tôi và bạn bè có không gian riêng tư để nói chuyện thoải mái hơn.

Quả nhiên, chờ Hạ Chí đi ra ngoài, Triệu Tuân liền dùng đôi mắt nhìn kỹ tôi, nửa ngày trừu trừu khóe miệng, nói: "Ôi trời, cậu bị tai nạn xe cộ hay bị bạo hành vậy hả?! Trên người toàn vết thương xuất sắc!"

Tôi mặt vô biểu tình nhìn Triệu Tuân, nhàn nhạt nói: "Không có, tai nạn xe cộ thôi."

"Cũng đúng, tổng tài nhà cậu mỗi ngày bảo vệ cậu như cái gì ấy, sao mà bỏ được......" Nói xong, lại nhìn nhìn tôi, bất đắc dĩ nói, " Ôi trời ơi, tớ vẫn thấy quái dị quá."

Quái dị cái đầu cậu! Hạ Chí nhà tôi sao có thể để cậu tùy tiện hoài nghi sao?! Chỉ có tôi mới có thể làm vậy!

"......" Đương nhiên, tôi không có nói ra, tôi chỉ nhìn Triệu Tuân, nghe cậu ta kể vài chuyện gần đây, còn hỏi tôi vì sao bỗng nhiên lại block cậu ấy, gọi điện thoại cũng không được.

Tôi tuyệt đối không thể nói cho Triệu Tuân biết những chuyện xảy ra trong một tháng nay, vì thế đành phải xấu hổ trầm mặc.

Cuối cùng xem Triệu Tuân thật sự là đáng thương, liền cố mà làm tùy tiện nói: "Mấy ngày nay bị mất điện thoại."

"Tớ biết ngay mà!" Triệu Tuân thật đúng là dễ lừa, đôi mắt cậu ta sáng lên, "Chúng ta thân thiết như vậy, nếu block nhau thì cũng là tớ block cậu trước! Ha ha ha."

Triệu Tuân có đôi khi thực đậu bỉ, trong cuộc nói chuyện với tôi, thường là cậu ấy nói, tôi ngẫu nhiên đáp lời, bảo trì hình tượng cao lãnh chi hoa; có đôi khi Triệu Tuân lại rất khôn khéo, cái gì cũng biết. Cậu ta thấy sắc mặt Phù Tử càng ngày càng khó coi, liền tự giác lùi ra bên cạnh ăn bánh mà Hạ Chí đã chuẩn bị, sau đó đem thời gian để lại cho Phù Tử và tôi.

Phù Tử làm trợ lý của tôi rất lâu về trước, khi tôi còn chưa hẹn hò với Hạ Chí, đã thân kiêm nhiều chức như chiến sĩ thi đua, nấu cơm cũng rất ngon, thường thường làm cả đầu bếp cho phòng làm việc.

Tập vẽ của tôi cũng do Phù Tử hỗ trợ sửa sang lại, thúc giục phác thảo gì đó, cũng là cô ấy.

Đậu má, nhìn Phù Tử một bộ muốn cười nhưng không cười, tôi lại cảm thấy có chút e sợ, tôi đã từng thấy cảnh Phù Tử nhắc nhở người khác làm việc, quả thực lỗ tai cũng phải nổ! Loại cảm giác đó, người chưa từng phải thử qua thật là những kẻ hạnh phúc.

"Ha hả......" Tôi cười cười. Trên mặt biểu tình có chút banh không được.

Nhưng là lần này Phù Tử lại không có như thế nào nhắc mãi ta, làm tôi nghỉ ngơi tốt, cuối cùng cho ta một tuần kỳ hạn, đem cuối cùng mấy trương đồ hoàn thành là được.

Phù Tử nói: "Ta mấy ngày hôm trước lên phố nhìn đến ngươi xuyên cùng cái hoa khổng tước giống nhau, đại khái là áp lực tâm lý có chút đại, ta quyết định về sau đối với ngươi hảo điểm."

Ngọa tào, không nghĩ tới là như thế này!

Kia không phải ta a đại tỷ!

"Ha hả......" Tôi rơi lệ đầy mặt, nhưng lại không giải thích được, đành phải nghẹn. Có lẽ nghẹn nghẹn sẽ thành thói quen thôi.

Hạ Chí trở về rất đúng lúc, ở Triệu Tuân ' ải du ải du tú ân ái ' dưới ánh mắt, ta nhìn theo Triệu Tuân cùng Phù Tử ra phòng bệnh, vừa hỏi mới biết được, là hạ chí đem di động của ta mặt trên kéo hắc toàn bộ khôi phục, sau đó Phù Tử cùng Triệu Tuân mới biết được tôi nằm viện, đến đây thăm tôi.

Không hổ là bạn trai tôi, chuyện tôi còn chưa nghĩ đến em ấy cũng đã làm xong tốt. Tôi quyết định chờ khi tôi khỏi hẳn sẽ khen thưởng cho em ấy, đậu má, hiện tại khen thưởng không được, cúc hoa tàn.

Chờ đến khi cúc hoa và những vết thương trên người tôi khỏi gần hết, Hạ Chí ôm tôi về nhà.

Đúng vậy, chính là ôm!

Mọi người không nhìn lầm đâu!

Tôi cũng không biết vì sao, có lẽ là vì linh hồn chưa dung hợp lại với cơ thể, trên người tôi không có sức lực, có thể ngồi dậy, nhưng khi đi đường thì dù có cầm quải trượng cũng không đi được...... tôi chỉ có thể mỗi ngày nhờ Hạ Chí ôm đi WC, để Hạ Chí đút cho ăn.

Trong thời gian ngắn được Hạ Chí chiếu cố, tôi cũng không cảm thấy gì, trước kia Hạ Chí cũng luôn thích vì tôi làm này làm kia, tôi chỉ coi đây là chút tình thú với Hạ Chí, cũng thói quen Hạ Chí rất tốt với tôi, nhưng bây giờ cái gì cũng phải ỷ lại Hạ Chí, tuy rằng rất sảng, nhưng mà sảng sảng, lại có chút bất an.

Tôi nghĩ, có lẽ đến khi cơ thể tôi tốt lên, những bất an trong lòng này rồi sẽ biến mất.

Nhưng......

Hẳn là sẽ tốt...... nhỉ......

Ông trời ơi ông đừng làm tôi sợ! Bây giờ lá gan tôi rất nhỏ, ngàn vạn đừng khiến tôi vẫn luôn bị liệt nửa người như thế này! Lão tử không muốn chết non trên con đường đi lên đỉnh cao nhân sinh đâu! Đừng mà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro