28. Không hề vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối tí nào ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chí rất thích hỏi tôi chuyện trước kia, có đôi khi tôi đã quên mất, mơ mơ hồ hồ đáp không được, Hạ Chí cũng không có phản ứng gì, có lẽ là do không thèm để ý, rồi sẽ thay đổi đề tài khác hỏi.

Rất lâu trước kia, tôi về nhà ăn tết, Hạ Chí còn chưa theo đuổi được tôi, tuy rằng lúc đó Hạ Chí vẫn đẹp trai chói mù mắt như cũ, nhưng kỹ năng tổng tài tựa hồ chưa được mở ra, hoặc là đã bị em ấy che giấu, em ấy ân cần giúp tôi thu xếp đồ đạc, ' mượn ' xe của bạn đưa tôi đi nhà ga, đi theo tôi vội tới vội đi, lúc ấy tôi có chút thích em ấy, đặc biệt là tới cuối cùng, sau khi đưa tôi lên xe, Hạ Chí đứng ở ngoài xe, ánh mắt nhìn tôi, thâm tình khiến người ta thẹn thùng.

Tựa như bây giờ, trước công chúng, bạn trai nhà tôi đi đến trước mặt tôi, vô cùng tự nhiên giúp tôi xách ba lô, ánh mắt đều là tôi, còn chưa nói chuyện, lại khiến tôi nóng mặt hơn bất cứ lời âu yếm nào.

Hạ Chí đã trở nên trưởng thành hơn trước kia, tôi không hiểu, rõ ràng mỗi ngày tôi đều nhìn em ấy, lại vẫn cảm thấy ngày hôm nay Hạ Chí khác với ngày hôm qua, vô cùng hấp dẫn ánh mắt, đi đến nơi nào cũng mang bá khí tổng tài, tôi cầm lòng không đậu cho Hạ Chí một cái ôm, cơ hồ quên mất lo lắng nơi này là quê nhà của tôi, lo lắng sẽ bị người quen nhìn thấy.

Hạ Chí tựa hồ muốn nói gì, nhưng bị tôi ôm, tâm tình rõ ràng nháy mắt tốt đẹp lên, môi mỏng ức chế không được hơi giương lên, đôi tay ôm tôi, thói quen duỗi vào mông tôi, cũng may lão tử phản ứng nhanh, vỗ vỗ tay Hạ Chí ý bảo em ấy đừng quậy, bằng không tay Hạ Chí lại muốn duỗi tới nơi nào.

"Sao em lại tới đây?" Tôi ngửi mùi trên người Hạ Chí, bên cạnh là vô số hành khách vội vàng đi ngang qua, bọn họ đem theo những chiếc vali lớn lớn bé bé, có người ôm con, có người nắm tay bạn đời, có người nôn nóng gọi xe, có người nhàn nhã xuống xe, "Còn nhanh hơn anh."

Hạ Chí cười rộ lên, mang theo sủng nịch cùng bất đắc dĩ: "Nếu em không nhanh, chẳng phải sẽ bị tách ra với anh sao?"

"Cái gì tách ra không tách ra" Tôi không nhìn Hạ Chí, kéo góc áo của em ấy đi tìm nơi ít người để nói chuyện, hoặc là tìm một chỗ để nghỉ ngơi một chút, tôi sợ Hạ Chí chờ lâu rồi mệt mỏi, "Trước tìm một chỗ để ngồi đi, nghỉ ngơi một chút anh lại về."

Hạ Chí ngoan ngoãn đi theo tôi, không nói gì.

Những người như Hạ Chí, nếu tôi không quen biết em ấy, em ấy không phải bạn trai tôi, tôi cũng chẳng thể tưởng tượng bộ dáng em ấy đứng ở trạm xe buýt chờ tôi.

Người ở nhà ga rất nhiều, đều vừa đi ra từ ga tàu hỏa, sáng nay tôi tới một phát với Hạ Chí, tuy nói không khó chịu, nhưng đứng lâu rồi vẫn cảm thấy hai chân ê ẩm, đặc biệt là phần bên trong đùi -- Hạ Chí đời trước chắc chắn là chó. Con chó đẹp nhất ( //▽// )

Hạ Chí rất là săn sóc để tôi dựa vào người, tôi không dựa, mà là trò chuyện với em ấy, rõ ràng thật lâu trước kia tôi cũng từng tự mình về nhà, cũng không thấy Hạ Chí lo lắng như vậy, quả nhiên là bởi vì mối quan hệ của lúc ấy với hiện tại không giống nhau sao?

Tôi nói: "Hạ Chí, anh chỉ về nhà nhìn xem, kỳ thật em không cần đến tiễn anh." Anh sẽ không nói cho em biết lúc em đến tiễn anh anh thấy rất vui ~

"Em lo lắng cho anh." Hạ Chí nói như vậy.

"Lo lắng cái gì?"

Hạ Chí cười cười, nói: "Anh nghĩ sao? Đúng rồi, sáng nay em nhìn thấy Long Lâm."

Lực chú ý của tôi lập tức bị dời đi: "Ai?"

"Long Lâm, hắn ta có vẻ khá thân mật với một người khác." Hạ Chí như nghĩ tới hình ảnh gì đó, tâm tình tốt nheo nheo mắt.

Khá thân mật? Long Ngạo Thiên huynh không tới tìm tôi, cái hệ thống 009 não tàn kia cũng chưa từng tới, chẳng lẽ là thật sự có thân mật rồi nên mới vậy?

-- thật là quá tốt!

Tôi nhẹ nhàng thở ra, một chút cũng không muốn bị liên lụy đến hiện tượng siêu nhiên nữa đâu.

"Giờ anh về nhà...... Hạ Chí, em làm sao bây giờ?" Lúc đầu tôi chỉ cảm thấy Hạ Chí tới tìm tôi thật lãng mạn, giờ lại nhớ tới vấn đề thực tế, tôi phải về nhà gặp ba mẹ, nhưng.... Không thể dẫn Hạ Chí gặp ba mẹ được.

Cũng may Hạ Chí rất hiểu chuyện, nói: "Bảo bối anh không cần lo cho em, chờ anh về đến nhà rồi gọi điện hoặc là nhắn tin cho em là được, khi nào muốn đi về, em lại đến đón anh."

Đậu má! Hức hức, sao trên đời này lại có bạn trai ngoan như vậy! Không hề vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối tí nào, hiểu chuyện đến khiến người giận sôi!

Trong lòng tôi không ngừng cảm thấy Hạ Chí hiểu chuyện, rồi lại có chút đau lòng em ấy, cuối cùng không biết nên nói gì, vì thế cúi đầu, lặng lẽ ngoéo ngón út của Hạ Chí một cái......

Tôi liếc mắt thấy Hạ Chí cười, khi tôi bị phát hiện tôi đang trộm ngắm em ấy thì tôi lập tức dời tầm mắt, vẫn duy trì nhân thiết cao lãnh.

Nhưng lòng tôi tràn đầy ý ngọt, trong lòng Hạ Chí tuyệt đối cũng giống như tôi.

......

Khi tôi đứng trước cửa nhà, trong lòng có chút kích động cùng thấp thỏm, sửa sang lại tâm tình, chờ tôi rốt cuộc lấy hết can đảm gõ cửa, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy ai ra mở cửa......

Lòng tôi kỳ quái, lập tức móc Elizabeth ra gọi điện cho mẹ, tôi chờ thật lâu, chờ đến khi tôi cảm thấy không có ai tiếp, điện thoại cuối cùng cũng vang lên.

"Mẹ?" Tôi khẽ nhíu mày, nói, "Sao lâu vậy mẹ mới tiếp điện thoại?"

Bên kia dừng một hồi lâu, mới vang lên giọng nói có vẻ mệt mỏi của mẹ tôi, bà nói: "Hải Đường, sao con lại gọi cho mẹ?"

Lời này hỏi rất quái lạ, tôi là con của họ, tuy rằng bất hiếu đến bây giờ còn chưa kết hôn, lại còn có bạn trai, nhưng mà gọi điện thoại thì sao chứ? Tôi còn chạy về nhà.

"Vâng, đợi lát nữa con nói cho mẹ, giờ con đang ở ngoài cửa, mở cửa cho con đã......"

Kết quả, lúc này mẹ tôi trầm mặc thật lâu, trong lòng tôi bất an, chỉ nghe mẹ tôi nói: "Hải Đường, ba mẹ không ở nhà, ba con nằm viện...... Ba mẹ ở bệnh viện."

......

Sau hai năm, gặp lại mẹ, mẹ tôi già rồi, đầu tóc muối tiêu, cười chua xót, khóe mắt đều là nước mắt, lòng tôi khổ sở, muốn hỏi ba bị sao, lại không mở miệng được, vì thế ôm mẹ, nói: "Mẹ, ba nằm viện, chuyện lớn như vậy, sao không nói cho con, một mình mẹ sao chống đỡ được."

Mẹ tôi lắc đầu, mặt hiện chút xấu hổ, nhưng vẫn là nói: "Không sao, giờ.... bệnh tình của ba con đã ổn định rất nhiều, chỉ là...... Tuy vẫn không tỉnh, nhưng...... Bác sĩ nói, chỉ cần tiếp tục trị liệu, không chừng nửa năm sau sẽ có chuyển biến tốt đẹp, ba con..... Tuy rằng nói không đồng ý chuyện của con.....rất tức giận...... Nhưng kỳ thật ba con rất nhớ con."

Tôi không hiểu mẹ đang nói gì, nhưng nhìn mẹ vừa cười vừa rưng rưng khóc, hốc mắt cũng ê ẩm, một bên vỗ lưng mẹ, cho mẹ thuận khí, một bên bảo mẹ mang tôi đi xem ba.

Khi mẹ dẫn tôi đi đến phòng bệnh VIP của trung tâm bệnh viện, tôi có cảm giác khó tả, tôi không biết viện phí của bệnh viện này thế nào, nhưng tôi biết hai vợ chồng già ngày thường chỉ tiết kiệm được chút tiền, ở phòng bệnh như vậy, không đến ba tháng tuyệt đối sẽ xài hết tiền, nhưng mẹ tôi không hề hỏi tôi tiền, cũng không có phiền não gì về tiền viện phí......

Trên người ba tôi còn cắm cái ống, mép giường là một đống dụng cụ mà tôi không biết tên, mu bàn tay đều là lỗ kim, nhìn qua rất là khủng bố, hơn nữa ba lại gầy, tôi tức khắc nghẹn ngào, hỏi chuyện mẹ tôi, khi biết được ba tôi đã nằm viện từ hai năm trước, tôi kinh ngạc, hai năm qua tôi không hề biết gì cả!

Lúc đó tôi đang làm gì, tôi lúc ấy đồng ý làm bạn trai của Hạ Chí, Hạ Chí luôn thuận theo tôi, tôi và em ấy hôn môi, đi du lịch, ăn mỹ thực, mỗi đêm còn tới một pháo......

"Hải Đường, không nói cho con cũng là ý của mẹ, con đừng giận Hạ Chí...."

Tôi tức khắc mở to hai mắt nhìn mẹ, cảm giác lông tơ cả người dựng hết lên, tôi dùng giọng nói bình tĩnh, hỏi: "Mẹ, mẹ đang nói gì...... Hạ Chí?"

Mẹ tôi nhìn tôi một cái, nói: "Hạ Chí nói không muốn con khó xử, cho nên đã sớm tới đây tiếp xúc với ba mẹ, là cậu trai tốt, sau khi Hạ Chí thuyết minh ý đồ đến, nói con và cậu ta là...... gay, là một đôi, ba con lúc đó rất tức giận, muốn gọi điện thoại bảo con trở về, nhưng bị Hạ Chí ngăn trở......"

"Cậu ta nói cậu ta tới đây là vì muốn ba mẹ đồng ý cho hai con ở bên nhau, nói con lâu vậy không dám trở về cũng là vì áy náy, chuyện cậu ta tới tìm ba mẹ thì con cũng không biết, cậu ta cũng bảo chúng ta đừng nói cho con, nói ba người chúng ta giải quyết mọi chuyện là được, cậu ta không muốn con khổ sở."

Tôi trước nay không biết những chuyện đó......

"Nhưng con cũng biết ba con .... rất cố chấp, ổng còn chờ ôm cháu, thân thể ba con không tốt, mẹ cũng chẳng ra gì, cách một đoạn thời gian Hạ Chí sẽ đưa rất nhiều đồ vật lại đây, đều là thực phẩm chức năng, ba con xem cũng không thèm xem, vứt đi hết. Ba con giằng co với Hạ Chí một tháng thì bị bệnh..."

"Bác sĩ nói chúng ta đến tuổi này, đụng cái là bị bệnh liền, chẳng qua có bệnh nhẹ bệnh nặng thôi, ba con thì xui xẻo trúng phải bệnh nặng."

"Còn nhớ một ngày trước khi ba con xảy ra chuyện, ba con còn nói không thể để con tiếp tục lêu lổng như vậy, bảo mẹ gọi cho người quen của con, thuyết phục con trở về, nói con không để người nhà bớt lo, rõ ràng trước kia sợ nhất loại người như vậy, giờ lại ở bên một người đàn ông, nào biết......"

Tôi rất sợ loại người như vậy? Người gay? Tôi không có mà, sao tôi lại sợ chứ?

"Cũng may có Hạ Chí, lúc ấy bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân chờ giải phẫu, ba con bị đặt lên giường bệnh rồi mà không thấy có ai tới khám cho, cậu ta vừa tới, viện trưởng lập tức xuống gặp, còn đưa ba con vào phòng bệnh VIP này, dùng những loại thuốc tốt nhất, Hải Đường, thật ra mẹ cũng không hy vọng con quen đàn ông, nhưng mấy năm nay Hạ Chí giúp chúng ta rất nhiều, có thể thấy được cậu ta thật sự thích con...."

"Hải Đường, mẹ không phản đối chuyện của các con...... ba con, cũng sẽ không, mẹ là người quyết định, ngoan, đừng lo lắng."

Trong lòng tôi khẩn trương, không biết là bởi vì nghe thấy mẹ nói Hạ Chí đã sớm nói chuyện của chúng tôi cho ba mẹ tôi, hơn nữa giúp nhà tôi nhiều như vậy, hay bởi vì trong lòng có một suy đoán âm u, nhưng không thể phủ nhận, tôi lo lắng lâu như vậy, lâu đến xuất hiện vấn đề rằng tôi sẽ vì người nhà mà chia tay Hạ Chí, cứ vậy đã được giải quyết......

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi: "Mẹ, Hạ Chí đến gặp hai người từ lúc nào? Ừm...... ý con là, lần đầu tiên mẹ gặp Hạ Chí ấy."

Hốc mắt mẹ tôi hồng hồng, lấy giấy một bên xoa nước mắt, một bên nghĩ, nói: "Hai năm trước......khoảng mấy ngày trước trung thu."

Tôi lập tức cả người vô lực, ngồi ở trên ghế, có lẽ là vì thấy tôi rất khó chịu, mẹ hỏi tôi sao vậy, tôi lắc đầu, nói không có gì, chỉ là có chút mệt.

Bằng không tôi có thể nói gì, nói cho mẹ tôi rằng hồi trung thu tôi chưa hề đáp ứng Hạ Chí? Nói cho mẹ, lúc ấy Hạ Chí còn ở bên cạnh tôi bán manh, chỉ vì để tôi đáp ứng cùng đi ăn một bữa cơm với em ấy?

Bởi vì lúc tôi đồng ý hẹn hò với Hạ Chí, là ba tháng sau lễ Giáng Sinh......

Lúc này, di động bỗng vang lên, màn hình hiện lên hình ảnh gương mặt Hạ Chí với đôi lông mi dài......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro