(='∇`=)Chương 2:Nguyên soái Sủng Ái: Yêu nghiệt quyến rũ điên cuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thác Bạt cẩn thận quan sát biểu hiện lúng túng chột dạ, đỏ mặt của Mặc Sĩ, suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên biểu tình như phát hiện ra lục địa mới, kinh ngạc nói: "Ngươi là... Xử nam!?"


Mặc Sĩ nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ từ kẽ răng: "Nín ngay!"


Thác Bạt buồn bã nói: "Xem ra quả thật là vậy."


Mặc Sĩ xấu hổ giận đến mức đỏ mặt, nhưng không thể phản bác, chỉ có thể im lặng chịu đựng, hai tay nắm siết chặt, các khớp xương phát ra tiếng răng rắc, gân xanh nổi lên trên trán.


Thác Bạt nhẹ nhàng cười, dùng giọng điệu "Để ta nói cho ngươi một bí mật nhỏ" thì thầm: "Thực ra ta cũng là xử nam mà."


Thác Bạt tức giận đến mức không nhịn được mà bật ra một câu tục tĩu: "Mẹ kiếp!"


"Đúng thật đấy, ha ha ha ha ha!" Thác Bạt vỗ mạnh xuống đất cười ầm lên trong chốc lát, y dán toàn bộ thân thể bám vào cánh tay Mặc Sĩ đang chống, dựng người lên, vịn lấy cánh tay Mặc Sĩ, áp sát vào, thổi nhẹ vào tai Nguyên soái Mặc Sĩ , dụ hoặc nói: "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hay chúng ta cùng nhau khai thân?.."


"......" Mặc Sĩ bị thổi tới đỏ mặt đỏ cổ, trông như sắp nổ tung bất cứ lúc nào, thoạt nhìn như giây sau bắn Thác Bạt pằng cái rớt, đối mặt với sự khiêu khích của Thác Bạt thế nhưng hắn không có tỏ vẻ từ chối!


Đương nhiên, cũng không chấp nhận.


Có thể thấy, sâu trong thâm tâm của lão xử nam vạn năm này, vẫn rất khao khát được khai thân, chỉ là lý trí không cho phép hắn làm như vậy mà thôi.


"Ha ha ha, nếu muốn thì cứ nói ra đi, thật đáng yêu." Thác Bạt bị dáng vẻ lúng túng xấu hổ, không dám đồng ý nhưng cũng luyến tiếc không muốn từ chối của Mặc Sĩ làm cho cười ha ha.


Đùa giỡn lão xử nam anh tuấn chính trực, thú vị hơn cả trộm đồ!


Tất nhiên, điểm chính là anh tuấn...


Trong khoảnh khắc này, nháy mắt đạo tặc đã tìm thấy nhân sinh cùng mục tiêu trong cuộc đời!


Mặc Sĩ dùng tay hung hăng lau khuôn mặt đỏ bừng của mình, khoé môi kéo thẳng tắp, siết chặt môi, ngay sau đó hắn lạnh lùng đứng dậy, leo lên một tảng đá không ta to cao hơn một người, nhìn ra xa xung quanh một vòng.


Hòn đảo này rất nhỏ, đứng trên cao có thể nhìn thấy hết, Mặc Sĩ nhìn một lúc, sau đó nhảy xuống tảng đá, trở lại bên cạnh Thác Bạt, đôi ủng da nặng nề khiến những viên sỏi dưới chân phát ra tiếng lạo xạo.


"Đảo hoang, rất nhỏ." Mặc Sĩ đơn giản giải thích tình hình, như thể không muốn nói thêm một chữ với Thác Bạt.


Thác Bạt liếm đôi môi có chút khô, hỏi: "Ngươi có cách nào rời khỏi đây không? Có thể gọi mấy con cá voi, cá heo gì đó chở chúng ta đi không?"


Mặc Sĩ im lặng không đáp, nhắm mắt lại, chau mày, mi mắt hơi run nhè nhẹ, sau một lúc hắn mở mắt, vẫn kiệm lời như vàng: "Không cảm ứng được sinh vật lớn ở gần."


Nguyên soái điều khiển sinh vật dưới biển có giới hạn khoảng cách, hắn không thể cảm ứng được những sinh vật biển ở ngoài phạm vi, giống như thị lực của người bình thường cũng có giới hạn, không thể nhìn thấy những thứ ở xa.


Nhưng việc trốn khỏi hòn đảo hoang này thực ra không khó với Mặc Sĩ, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể biến thành Quái Vật Bắc Hải bất cứ lúc nào, vì Quái Vật Bắc Hải vốn sống ở đáy biển sâu, sau khi biến hình Mặc Sĩ hoàn toàn có thể tự do rời khỏi hòn đảo này, mặc dù vào đêm trăng tròn khi bị ép phải biến hình, Mặc Sĩ sẽ trở nên hung hãn, máu tanh và mất lý trí, nhưng vào những ngày không phải đêm trăng tròn, khi tự chủ động biến hình, hắn vẫn có thể giữ được lý trí, vì vậy cách này hoàn toàn khả thi.


Tuy nhiên, vấn đề then chốt là, Mặc Sĩ không muốn để ai biết hắn có thể biến thành Quái Vật Bắc Hải, mặc dù mọi người đều biết hắn khi cảm xúc thay đổi có thể gây ra sóng thần và khả năng điều khiển sinh vật biển kỳ diệu, nhưng ngoài tiểu thiếu gia Mộ Dung - tên tiểu tử lòng dạ hiểm độc trong gia tộc Mộ Dung và những người thân cận nhất của Mặc Sĩ, không ai biết nguồn gốc thực sự của những khả năng này... Mặc Sĩ cũng rất kín miệng về điều này, bởi vì hình dạng ghê rợn và sự điên cuồng vào đêm trăng tròn của Quái Vật Bắc Hải Biển khiến hắn rất tự ti, không ai muốn thừa nhận rằng bên trong mình tồn tại một con quái vật xấu xí và ác độc như vậy, kể cả Nguyên soái Mặc Sĩ.


Đặc biệt ở hiện tại đối phương là Thác Bạt!


Mặc Sĩ thậm chí không dám tưởng tượng khi Thác Bạt biết được bí mật của mình, y độc miệng nói những lời châm chọc và nhạo báng như thế nào... Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu!


"Vậy phải làm sao?" Thác Bạt hiếm khi lộ ra vẻ khó xử.


Rốt cuộc đảo hoang cũng không có phương tiện giao thông để trộm!


"...Chờ." Mặc Sĩ do dự một chút, quyết định không nói ra bí mật về khả năng biến hình của mình trừ khi không còn cách nào khác, sau đó hắn bình tĩnh phân tích: "Có lẽ thuộc hạ của ta có thể dựa vào hướng dòng chảy để ước tính vị trí của chúng ta, hơn nữa có thể có tàu khác đi qua đây."


"Tốt." Thác Bạt lạc quan nhướn mày, không còn bận tâm về vấn đề này nữa, dường như rất tin tưởng vào việc cứu viện sẽ đến. Sau đó, đôi mắt đào hoa đẫm tình của y thoáng nhìn, ánh mắt bình tĩnh chăm chú vào phần dưới của Nguyên soái, nói: "Ta khát."


Mặc Sĩ cơ mặt hơi co giật, nghiến răng nói: "Khát mà nhìn chằm chằm chỗ đó làm gì!"


Thác Bạt mở to mắt vô tội, như thể Mặc Sĩ tự mình nghĩ nhiều: "Ta phải nhìn vào đâu chứ?"


Mặc Sĩ bị nghẹn tới nỗi ủy khuất không thốt nên lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn Thác Bạt: "..."


Thác Bạt oán thán nhắm mắt lại: "Vậy ta không nhìn gì cả, ta khát"


Mặc Sĩ: "..."


Thác Bạt nói đểu: "Ngươi không phải là xử nam sao, sao lại nghĩ nhiều thế? Ngươi thực sự là xử nam à?"


Nguyên soái đang nén giận không biết xả ở đâu, mắt đỏ hoe, giọng gắt gỏng: "Câm miệng chờ đi!"


Không lâu sau, trên mặt biển bất ngờ nhảy lên hàng chục con cá nhỏ, thân cá bạc trắng vẽ nên những đường vệt sáng trên không trung, rơi xuống như mưa trước chân Thác Bạt và Mặc Sĩ.


Mặc Sĩ rút thanh kiếm quân dụng ở eo, rút đao khỏi vỏ, nắm lấy một con cá bạc, chặt đầu, dùng mũi kiếm cắt một vết thập tự trên lưng con cá chết, rồi như vắt cam, ép nước từ vết thương chảy ra, dùng miệng hứng từng giọt một. Sau khi uống xong một con cá, Mặc Sĩ ném xác cá nhăn nheo khô quắt xuống đất, ngẩng đầu nhìn thẳng, không thèm liếc Thác Bạt, gằn giọng: "Loại cá này có hàm lượng nước lên đến 80%, nước ép ra không ngon lắm, nhưng ít ra cũng không chết khát."


Nói xong, Mặc Sĩ lại bắt một con cá và làm tương tự, quay lại định đưa cho Thác Bạt, nhưng ngay lập tức, hắn như bị phép hóa đá, đứng lại bất động.


------ Lúc này, bên cạnh hắn, Thác Bạt đang cầm một con vòi voi lớn nghiêm túc nghiên cứu.


Con vòi voi này có lẽ là lúc Nguyên soái vô tình triệu tập cùng với những con cá.


Thực ra Nguyên Soái bình thường không bao giờ ăn vòi voi, nếu ăn cũng phải do người khác chế biến xong mới ăn, chứ hắn không bao giờ tự tay xử lý, bởi vì hình dạng của sò trai rất giống một cái "cái đó" lớn, Nguyên soái yêu thích nấu ăn hải sản từng tự mình xử lý một lần, khi cắt vòi, "cái đó" của hắn do tinh thần ảnh hưởng tác mà ẩn ẩn đau nhức!


Thác Bạt cười vui vẻ: "Ha ha, cái này lớn lên giống ..."


Mặc Sĩ lạnh lùng cắt ngang: "Đừng nói."


Thác Bạt nghe lời nuốt lại từ đó vào bụng, đồng thời mở cánh môi mỏng, nhô lưỡi hồng mềm mại ra, cách khoảng một milimet, giả vờ "liếm" qua phần vòi voi lộ ra bên ngoài. Y hạ hàng mi mắt đen đậm xuống, mắt khép hờ, trong khi diễn kịch còn cố ý nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, đầu lưỡi mềm mại và khéo léo cách một chút lướt qua phần thịt giống "cái đó" của vòi voi, giống như đang...


Ốc vòi voi ngơ ngác: "......"


Thành thật mà nói, nhân loại mấy người thực sự rất kỳ quái.


Với tư cách là lão xử nam hàng năm không thể xả được thông qua các cách bình thường, Nguyên soái Mặc Sĩ nhìn chằm chằm, mắt trợn tròn!


Lúc này, Thác Bạt liếc mắt, ánh mắt sóng sánh như nước, nhìn từ dưới lên, rồi lại nhìn ái muội dần lên, liếc qua khuôn mặt nghẹn đỏ bừng của Mặc Sĩ, chép miệng nói: "Chắc món này hương vị nhất định không tồi."


Lý trí thì biết y đang nói về ốc vòi voi, nhưng về mặt cảm xúc, Nguyên soái lại không hề ngoài ý muốn hiểu lệch ý, trong lòng như có một ngọn lửa dữ dội đang bùng cháy, thực sự muốn tìm một chỗ nào đó để tự xử lý một phen cho đã!


Thác Bạt tham liếm liếm môi, thì thầm oán giận: "Ôi, muốn ăn thật đấy....không biết ốc vòi voi này có phải là vòi voi xử nam không nhỉ?"


"Đủ rồi!" Mặc Sĩ lửa giận bên trong thiêu đốt, giật lấy ốc vòi voi từ tay Thác Bạt, ném nó về phía biển bằng tư thế ném đĩa, vòi voi hoảng sợ phun ra một tia nước trong vắt.


Nghĩ đến chuyện kia, khuôn mặt kiên nghị chính trực chính trực của Mặc Sĩ lại càng nghẹn đỏ bừng...


"Ha ha ha ha ha!" Thác Bạt ôm bụng cười lăn lộn trên mặt đất!


"Không cười nữa" Mặc Sĩ lệnh như binh sĩ dưới trướng lấy uy, nghiêm túc ra lệnh, "Ngươi ngừng lại cho ta".

Thác Bạt không chỉ tiếp tục, còn ôm bụng trở mình, chổng mông ra Nguyên soái, tiếp tục haha không yên.


Đạo tặc điên cuồng này thật là một tên cười không biết chán!


Một Nguyên soái vốn được mọi người vâng lệnh, giờ lại bị một tên tiểu yêu tinh này coi thường, Mặc Sĩ im lặng, tập trung toàn bộ 200% sự chú ý vào y!


Dùng phương pháp mà Mặc Sĩ dạy, hai người uống no bụng, dù sao cá thì Mặc Sĩ muốn bao nhiêu cũng có thể triệu ra bấy nhiêu, sau khi giải quyết được vấn đề ăn uống, Thác Bạt đi thám thính khắp hòn đảo. Hòn đảo nhỏ hơn nữa Thác Bạt di chuyển rất nhanh, nên chỉ mất vài phút là y đã khảo sát xong toàn bộ hòn đảo, thành công tìm được một nơi thích hợp để nghỉ đêm.


Đó là đống nham thạch thiên nhiên quây thành một khoảng đất trống được bao quanh bởi những tảng đá lớn, bốn phía đều có những bức tường đá cao như vách núi, có thể chắn được gió biển rất tốt, Thác Bạt lại nhặt một số viên đá vừa vặn để xếp vào khe giữa những tảng đá lớn, chắn gió càng tốt hơn.


Còn phía trên thì không có cách nào, chỗ này chẳng có cây cỏ gì cả, chỉ toàn là đá lớn và đá nhỏ, chỉ hy vọng Đại thiếu gia Mộ Dung gần đây tâm trạng tốt một chút, không nên hơi tí lại đánh sấm sét thả mưa!


Sau khi chuẩn bị xong chỗ nghỉ đêm, mặt trời cũng sắp lặn, Thác Bạt gọi Mặc Sĩ lại, giọng điệu ái muội nói: " Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ đêm ở đây."


Mặc Sĩ lạnh lùng gật đầu ừ một tiếng.


"Ôi, không có gì để đốt lửa." Thác Bạt lo lắng nói, "Tối rồi, chắc sẽ lạnh."


Một cơn gió lạnh từ khe đá thổi qua, Nguyên soái dẫn đầu liền hắt xì một cái!


Thác Bạt: "Ngươi xem ngươi xem, rất dễ bị cảm lạnh đấy."


Mặc Sĩ liếc y cái, đang phân vân trong lòng.


Liệu có nên biến thành Quái Vật Bắc Hải để đưa Mặc Sĩ đi không nhỉ?


Nguyên soái đại nhân đang rối rắm, Thác Bạt đột nhiên thả câu: "Dù sao chúng ta xử nam hoả lực nhiều, khả năng sẽ không cảm lạnh".


Mặc Sĩ tức khắc rất muốn bóp chết y:"....."


Giờ khắc này, Nguyên soái Mặc Sĩ hạ quyết tâm đưa ra đáp án, đó chính là, dù chết cũng không biến thân.


Bởi vì ngay cả trò xử nam này, Thác Bạt cũng có thể chơi cả ngày không chán, nếu biết được bí mật quan trọng hơn của hắn, hậu quả thật không dám nghĩ tới!


Màn đêm buông xuống, Thác Bạt và Mặc Sĩ nằm ở hai đầu của khoảng đất trống được bao quanh bởi những tảng đá, cách nhau khoảng một mét.


Tiếng Thác Bạt từ từ vọng đến tai Mặc Sĩ, giọng mũi nghe có vẻ đáng thương: "Tướng Quân."


Mặc Sĩ quyết định im lặng, siết chặt môi, giả vờ ngủ: "..."


Thác Bạt ủy khuất nói nhỏ, giọng buồn bã: "Ta lạnh."


Khác với giọng điệu phóng khoáng thường ngày, Thác Bạt nói hai chữ này nhẹ nhàng và chậm rãi, giọng nói cũng nhỏ hơn bình thường, giống như một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve trên tim Mặc Sĩ , khiến Mặc Sĩ không tự chủ được mà lên tiếng: "Đến đây."


Lời vừa ra khỏi miệng đã hối hận!


Nhưng Thác Bạt đã lăn lộn tới, ép sát người vào lưng Mặc Sĩ, một tay ôm lấy eo Nguyên soái, gương mặt cọ vào vai Mặc sĩ, nói: "Quay lại phía ta."


Mặc Sĩ lạnh lùng: "...Không quay."


Thác Bạt hiểu ý: "Ồ, ngươi sợ ta."


Đây là một chiêu kích động rất đơn giản, nhưng Nguyên soái Mặc Sĩ lại rất dễ bị mắc bẫy!


"A, chê cười." Mặc Sĩ lạnh lùng cười, lập tức quay người lại, hai người đối mặt, ngực áp ngực, đùi áp đùi.


Xa rời ánh đèn nhân tạo, bầu trời đêm trong vắt như vừa được rửa sạch, những vì sao lấp lánh phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong bầu trời đen tối, như đang ngâm mình trong một cái hồ nước lạnh lẽo và ảm đạm, chỉ có người đang trong lòng là sống động, ấm áp...


Mặc Sĩ nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng lăn tăn, phát ra một tiếng "ực" rất rõ ràng.


"Ngươi biết không?" Lúc này, Thác Bạt càng áp sát gương mặt vào Mặc Sĩ, ánh mắt sáng rực như muốn thiêu đốt, hơi thở ấm áp của y nhẹ nhàng phả vào mặt Mặc Sĩ, cùng lúc y cũng hít nhịp thở nặng nề của Mặc Sĩ, hai cái miệng gần như chạm vào nhau, chỉ cách một chút, có lẽ không đến một milimet...


Mặc Sĩ cảm thấy miệng khô, lòng dạ sôi trào, trong đầu liên tục tái hiện lại cảnh Thác Bạt đột nhiên hôn mình trên du thuyền lúc trước.


Vị Nguyên soái này tâm tư lại lung lay!


Tuy nhiên, lúc này Mặc Sĩ hơi lùi đầu ra một chút, nghiêm túc nói: "Ngươi bi

ết không, hai người đối mặt thở như vậy có thể giảm mất nước."


"......" Biểu cảm trên mặt Nguyên soái lập tức thật là đặc sắc!


Đừng thầm lặng nhảy hố , mau vote cho ta đi nà ~ ! (((o(*゚▽゚*)o)))






Vị diện này chúng mình có xúc tu play

*Từ khoá tìm kiếm hải sản: Ốc vòi voi, Ốc vòi voi đen..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro