Chương 17: Hồng nhan (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Hồng nhan (17)

...

Nhìn thấy Hoa Sùng, Khâu Đại Khuê trước tiên là kinh hoảng lùi lại, sau đó bỗng gằn giọng cười rộ lên, trong mắt hiện lên tia sáng hưng phấn quái dị.

"Đồng chí cảnh sát." Gã nói: "Có thể giết chết Khâu Quốc Dũng, người tôi phải cảm ơn nhất chính là anh!"

Khúc Trị vỗ bàn một cái, quát lên: "Anh nói lung tung cái gì đấy!"

Hoa Sùng nói: "Để cho anh ta nói."

Liễu Chí Tần cũng đi vào, phòng thẩm vấn vốn không rộng lớn bao nhiêu, lúc này bỗng nhiên có cảm giác ngột ngạt, chật chội.

"Tôi không có nói lung tung." Khâu Đại Khuê cười ha ha vài tiếng, "Tôi đã muốn giết Khâu Quốc Dũng từ lâu rồi, nhưng tôi không có dũng khí, tôi không dám! Lão súc sinh kia là ba tôi, tôi hận lão hại chết mẹ và vợ tôi, đến nằm mơ tôi cũng muốn đâm dao vào người lão, nhưng, con mẹ nó, cái gì tôi cũng không dám làm!"

"Tôi ở nhà của lão, cùng lão bán bữa sáng bữa trưa bữa khuya, cùng lão nuôi Vi Vi. Vi Vi là con trai thì thôi, nuôi con trai trong nghèo khổ thì vẫn ổn. Nhưng Vi Vi là con gái —— các anh đã gặp Vi Vi chưa? Con bé rất đáng yêu, rất xinh, càng lớn càng giống mẹ —— con gái thì không thể nuôi trong nghèo khó được. Tôi muốn con bé trưởng thành thật tốt nhưng tôi không có bản lĩnh, đối với một kẻ làm công, căn bản không có cách nào cho con bé một cuộc sống đàng hoàng."

"Tuy rằng... tuy rằng cuộc sống hiện tại của con bé cũng vô cùng tồi tệ." Khâu Đại Khuê dùng sức lau mặt, âm thanh nặng nề, "Ai nói nhân sinh là bình đẳng? Có cái chó ý, con người làm sao có khả năng sinh ra mà bình đẳng như nhau? Nếu như Vi Vi có thể sinh ra trong gia đình khá giả, con bé chính là một cô công chúa nhỏ. Nhưng con bé đầu thai không tốt, thành con gái của tôi. Tôi có thể cho con bé cái gì đây? Cái nhà này có thể cho con bé cái gì đây? Vi Vi của tôi, từ khi sinh ra đã thua thiệt rồi."

Cả căn phòng rơi vào trầm mặc.

Trẻ nhỏ là vô tội nhất, Khâu Đại Khuê giết Khâu Quốc Dũng, thủ đoạn vô cùng tàn bạo, sau này không thể thoát khỏi tù ngục. Mà thời điểm gã giết Khâu Quốc Dũng, Khâu Vi Vi mới 7 tuổi còn đứng ngoài cửa. Có lẽ, con bé không nhìn thấy thảm kịch nhân gian đang phát sinh ở trong chính nhà mình, nhưng con bé nghe được, nghe được tiếng búa nặng nề đập vỡ đầu, nghe được Khâu Quốc Dũng giãy giụa kêu cứu, thậm chí nghe thấy tiếng vang máu thịt bắn tứ tung khiến người ta sợ hãi.

Con bé ngửi được mùi máu tanh sền sệt.

Con bé nhìn thấy từ trong nhà chảy ra, là dòng máu sẫm màu.

Nơi con bé sinh sống 7 năm, ngay tại giây phút kinh khủng ấy đã hoàn toàn thay đổi, nơi này đã trở thành mảnh đất của địa ngục khủng bố.

Là lúc con bé nhìn thấy dáng dấp Khâu Đại Khuê nhấc theo cái búa, cả người đầy máu từ trong nhà đi ra.

Hay là lúc con bé vội vã hoảng loạn, liếc mắt nhìn vào trong cửa một cái, thấy được não của Khâu Quốc Dũng văng tung tóe.

Tiện đà nhìn thấy một thân thể ngâm mình giữa máu tanh ở bên trong bức rèm che.

Con bé sinh ra không bao lâu đã mất mẹ, bây giờ mất đi ông nội.

Rất nhanh thôi, ba của con bé cũng bỏ con bé mà đi.

Hoa Sùng ngực khó chịu đến vô cùng, rất muốn đẩy cửa đi ra ngoài, hít thở một cái.

"Tôi không dám giết lão! Tôi không dám giết lão!" Khâu Đại Khuê mạnh mẽ nghiến răng, "Nhưng lão nên chết sớm mới phải! Loại người như lão căn bản không xứng để sống sót!"

Hoa Sùng miễn cưỡng đè xuống cỗ cảm giác bất lực, hỏi: "Cho nên anh vẫn luôn chịu đựng?"

"Đúng vậy, chịu đựng." Khâu Đại lộ ra vẻ mặt thoải mái, "Sau khi Tiểu Lỵ mất, tôi chịu đựng lão tròn 6 năm. Mấy năm gần đây, tính nết lão càng ngày càng nóng nảy, động một chút là nổi giận động thủ, tôi, con mẹ nó, vẫn chịu đựng. Nhưng lần này, tôi, tôi thật sự không chịu nổi nữa."

"Ha, nếu như sớm biết giết người là chuyện sảng khoái như vậy, tôi đã đâm chết lão từ sớm!"

Hoa Sùng khống chế lửa giận, "Lần này? Khâu Quốc Dũng đã làm cái gì?"

Khâu Đại Khuê nở một nụ cười khó coi cực kỳ, "Đồng chí cảnh sát, không phải anh vẫn cảm thấy, ngày đó tôi vì ngửi mùi kỳ lạ mới phát hiện thi thể mà lại không báo cảnh sát, nên rất đáng nghi ngờ hay sao? Tôi nói cho anh biết, Khâu Quốc Dũng cũng cảm thấy tôi rất khả nghi."

"Lão cho rằng tôi phát hiện Từ Ngọc Kiều là muốn đưa cảnh sát tới, tra ra chuyện lão hại chết mẹ và vợ tôi, đem lão bắt đi. Các anh cũng nhìn thấy rồi đấy, lão vô cùng sợ hãi khi tiếp xúc cùng cảnh sát, trong lòng lão có quỷ, lão bức tử mẹ tôi và Tiểu Lỵ, lão kinh hoảng chính là chứng cứ!"

Khâu Đại Khuê mạnh mẽ thở dốc, lại nói: "Có điều các anh đều hiểu lầm tôi. Đồng chí cảnh sát, anh cho là tôi có liên quan với cô gái bị giết kia, Khâu Quốc Dũng cũng cho rằng tôi hét to tiếng là muốn cảnh sát bắt lão đi. Kỳ thực, sự tình nào có phức tạp như các người nghĩ. Đúng, mảnh đất hoang kia xác thực có rất nhiều rác thải, hôi thối ngập trời, người bình thường ngửi không ra mùi của người chết, mà tôi lại bất đồng. Vì sao? Bởi vì lúc trước, tôi vừa về tới nhà, nhìn thấy chính là thi thể mục nát của Tiểu Lỵ đấy! Cái mùi kia, tôi, tôi..."

"Tôi cả đời cũng không thể quên được!"

Trong không khí, dường như có nhiều thêm một loại mùi vị khiến người ta toàn thân phát lạnh.

Giây lát sau, Khâu Đại Khuê nở nụ cười, "khà khà" hai tiếng, "Có điều, thời điểm mới ngửi thấy mùi đó, thật ra tôi không nhận ra ngay đâu, chỉ cảm thấy quen mà lại không nhớ ra nổi là mùi của thi thể."

"Tôi không thích xen vào chuyện của người khác, cũng rất lâu không đi vào mảnh đất hoang kia. Có thể ngày đó là ý trời, thật giống như nếu không tìm ra nguồn gốc mùi vị kia thì không dừng lại được. Lúc nhìn thấy thi thể, tôi quả thực bị dọa đến sững sờ, sợ đến nỗi ngã ngồi dưới đất, muốn đi mà không thể nhúc nhích, muốn bò mà người cứ bất động, ngay cả đầu óc cũng đình trệ không nghĩ được cái gì, chỉ biết hét to kêu loạn —— tôi chính là loại không tiền đồ như thế đấy, có khi phụ nữ còn lợi hại hơn tôi. Cũng chính là lúc ấy, tôi mới đột nhiên nghĩ ra, cỗ mùi tanh thối này, là khi xác chết đã mục nát."

Đại khái là lại nghĩ tới tình hình lúc đó, Khâu Đại Khuê dừng lại, không ngừng hít khí, qua nửa ngày mới nói tiếp: "Trong tình huống ấy, tôi thật sự không nghĩ tới phải báo cảnh sát. Vất vả mãi mới trấn định lại, thì đã có người khác báo rồi. Tiếp theo, tôi chậm rãi bình tĩnh, càng nghĩ càng sợ, cảm thấy không báo cảnh sát là đúng. Bởi vì một khi tôi báo cảnh sát, các anh sẽ tìm tôi để tìm hiểu tình huống, phim truyền hình bên trong đều diễn như thế mà."

"Sau đó, các anh nhất định sẽ tra ra, nhân bánh bao nhà chúng tôi có vấn đề."

Hoa Sùng nhíu mày: "Anh lo lắng chính là điều này?"

"Đồng chí cảnh sát, anh nghĩ rằng đây là chuyện nhỏ không quan trọng à?" Khâu Đại Khuê lắc đầu cười thảm, "Nhân bánh nhà chúng tôi không phải tất cả đều có vấn đề, có lúc cũng dùng thịt tươi mới. Nhưng thịt tươi đắt như thế, cũng không thể cứ hỏng là vứt đi chứ? Huống hồ một số thịt không tệ chút nào, chỉ là không quá tươi, hơi có mùi ôi thôi. Tôi và Khâu Quốc Dũng bỏ thêm rất nhiều gia vị vào thịt, đem mùi ôi áp xuống, rồi cho vào bánh bao hấp mang đi bán. Đồng chí cảnh sát, anh đừng thấy hiện giờ chính sách thành phố cho phép chúng tôi bán hàng, một khi phát hiện nhân bánh có vấn đề, chúng tôi sẽ không thể tiếp tục bán nữa rồi."

"Không ra sạp, nhà chúng tôi sẽ không có đường sống. Đối với các anh có thể là chuyện nhỏ, nhưng đối với nhà chúng tôi..."

"Người hay đoạt mối làm ăn của nhà tôi – Lý Bảo Liên thích nói một câu, cái gì mà "Bần cùng hạn chế tầm nhìn của ta". Tôi hỏi bà ta, nghe được từ chỗ nào, bà ấy nói, trên mạng mọi người đều nói như vậy." Khâu Đại Khuê xoa xoa mắt, "Tôi không biết bần cùng có hạn chế tầm nhìn của tôi hay không, nhưng tôi biết —— cuộc sống giàu có hạn chế tầm nhìn của các anh! Các anh đâu có biết, những người sinh ra đã bị dẫm đạp dưới lòng bàn chân như chúng tôi, muốn sống sót phải cẩn thận bao nhiêu, yếu hèn như thế nào!"

Khâu Đại Khuê than thở một tiếng, "Cho nên tôi không dám báo cảnh sát, thấy cảnh sát liền căng thẳng, tôi hối hận khi phát hiện thi thể, hối hận khi hét to dẫn tới nhiều người như vậy, tôi cũng hận cô gái kia. Nếu như không có chuyện liên tiếp thế này, các anh căn bản sẽ không chú ý tới tôi, cũng sẽ không tra ra nhân bánh nhà chúng tôi có vấn đề."

Liễu Chí Tần quay đầu lại nhìn Hoa Sùng, Hoa Sùng mím chặt môi, sắc mặt rất khó coi.

"Bắt đầu từ ngày tôi phát hiện thi thể, Khâu Quốc Dũng cũng bắt đầu phát rồ, nghi thần nghi quỷ, nói tôi muốn hại chết lão. Tôi đều nhịn, lười tính toán với lão. Thứ tôi và lão sợ khác nhau, lão sợ các anh tra ra lão hại chết mẹ và vợ tôi, tôi sợ các anh tra ra nhân bánh không chất lượng. Nhưng chúng tôi đều sợ bị cảnh sát tìm tới cửa."

"Lão mắng tôi, tôi còn muốn nhịn lão lần nữa. Nhưng không nghĩ tới lão sẽ động thủ với Vi Vi. Cái lão súc sinh đó, một búa giết lão tôi không cần, cái tôi cần là chậm rãi dằn vặt lão đến chết!"

Khâu Đại Khuê vai run rẩy, giận không chịu nổi, "Lúc các anh tra ra thịt bánh nhà tôi không chất lượng, lão mắng tôi cả một đường, về nhà thì một mạch đập phá, cửa cũng đạp hỏng."

"Trong lòng tôi cũng rất loạn, không biết sau này phải làm sao bây giờ. Lão ở nhà đập, tôi không muốn nhìn thấy lão, nên đi ra ngoài tìm người đánh bài."

"Qua hai ngày, buổi chiều tôi đón Vi Vi về nhà, mới phát hiện lão thế mà lại đem bức rèm che mẹ tôi làm hủy đi. Vi Vi rất yêu thích bức rèm đó, không nhìn thấy sẽ khóc. Bức rèm tuy rằng hơi cũ, nhưng ở trong ngôi nhà rách nát của chúng tôi, nó là đồ vật duy nhất có cảm giác lãng mạn. Tôi tìm nó về, một lần nữa treo lên, tiếp đó tìm chút công cụ, đi sửa lại tấm cửa gỗ bị đạp hỏng."

"Mà sửa chưa được bao lâu, tôi nghe thấy tiếng Vi Vi khóc, còn có tiếng mắng của Khâu Quốc Dũng, tôi lập tức cuống lên, cái búa cũng không thả xuống liền vội vàng chạy vào phòng."

Khâu Đại Khuê siết chặt nắm đấm, từng đường gân xanh nổi lên trên cánh tay, đau đớn nói: "Lão lại đi hủy đi bức rèm! Vi Vi quỳ trên mặt đất ôm chân của lão, lão đạp Vi Vi ra, còn tát Vi Vi một cái!"

"Đó là con gái của tôi! Lão hại chết mẹ và vợ tôi chưa đủ, còn muốn hại cả con gái tôi!"

"Tôi ôm Vi Vi đi ra ngoài, lão vẫn ở bên trong mắng. Cửa gỗ chưa sửa xong, đóng không kín, tôi chỉ có thể dỗ Vi Vi, nói cho con bé biết, nghe thấy bất kỳ âm thanh gì cũng không được đi vào."

"Sau đó tôi vào trong nhà, giết lão."

"Dùng cái búa sửa cửa, đập mười mấy phát? Hay là mấy chục phát? Tôi không nhớ nữa rồi."

Khâu Đại Khuê cao giọng cười rộ lên, "Tôi, con mẹ nó, sớm nên đập chết lão, lão súc sinh chết tiệt!"

Ra đến ngoài hành lang, tiếng cười trong phòng thẩm vấn hãy còn vang vọng, ngay cả Hoa Sùng cũng không nghĩ đến truy tra vụ án Từ Ngọc Kiều lại dẫn ra thảm kịch gia đình như vậy.

Tuy rằng, rõ ràng thảm kịch này cùng anh không có quan hệ, trước đây điều tra cha con họ Khâu tất cả đều hợp tình hợp lý. Coi như không có vụ án Từ Ngọc Kiều, anh và Liễu Chí Tần không tra ra được cha con họ Khâu sử dụng nhân bánh có vấn đề, tương lai có lẽ vẫn có mồi dẫn lửa để Khâu Đại Khuê lạnh lùng hạ sát thủ.

Mặc dù nghĩ thông suốt đến thế, cũng từng nhìn thấy cái chết, nhưng vẫn không thể gạt đi được tảng đá đè ở trong lòng, vừa nặng nề vừa ngột ngạt.

Bây giờ, Khâu Quốc Dũng đã chết, Vương Tố và Phó Lỵ đều đã hoả táng, nguyên nhân họ tự sát rốt cuộc là gì, Khâu Quốc Dũng có bức bách họ hay không, đã không thể nào truy tra. Khiến lòng người đau đớn nhất chính là Khâu Vi Vi, tuổi nhỏ phải chứng kiến ba mình giết ông nội, căn nhà đã thành hiện trường hung ác, sợ là không thể trở về được nữa rồi. Mà sau này, Khâu Đại Khuê cũng không cách nào có thể chăm sóc con bé nữa.

Con bé phải làm sao bây giờ?

Phải sống như thế nào?

Trở lại văn phòng, Hoa Sùng kéo ghế dựa ra, một tay che nửa khuôn mặt, tâm trạng trầm trọng.

Liễu Chí Tần đi tới, nhẹ nhàng kéo ghế ở bên cạnh, lặng yên không một tiếng động ngồi xuống.

Văn phòng chỉ mở vài bóng đèn, nửa sáng nửa tối. Hồi lâu, Hoa Sùng ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa uể oải vừa mờ mịt, âm thanh cũng có chút khàn khàn, "Thời gian không còn sớm, trở về đi thôi."

"Anh thì sao?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Tôi?" Hoa Sùng miễn cưỡng cười cười, "Tôi ngồi thêm một chút nữa."

Liễu Chí Tần không đứng dậy, cũng không nói gì, vẫn ngồi như vừa nãy, ánh mắt tầng tầng lớp lớp mà dừng trên người Hoa Sùng.

Hoa Sùng hơi nhíu mày lại, "Còn không về đi?"

"Anh nói muốn ngồi thêm một chút, thì tôi cùng anh ngồi thêm một chút." Giọng nói của Liễu Chí Tần dịu dàng tựa như dòng suối ấm áp.

Hoa Sùng hơi giật mình, miệng mở ra một biên độ nhỏ, sững sờ, không nói nên lời.

Liễu Chí Tần gõ nhẹ lên tay anh, khẽ cười nói: "Được không, Hoa đội?"


-------------------

Hình ảnh minh họa (tương tự) bức rèm nhà KĐK:

Tôi nhớ ngày xưa nhà chú tôi cũng treo loại rèm cửa này, có loại bằng từng dây đính hạt nối với nhau, cũng có loại làm từ giấy nhựa cứng như cái ống hút ý, gấp thành hình bông hoa rồi xâu thành từng chuỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro