Chương 22: Hồng nhan (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Hồng nhan (22)

...

Vào đêm, tổ trọng án lần thứ hai mở họp.

"Ngày 4 tháng 1, Đường Tô nghỉ phép ở nhà." Viên Hạo nói: "Cô ta sống một mình tại khu biệt thự Tây Sơn Cư, chúng tôi điều tra camera giám sát, vào 3 giờ chiều, ngày 4 tháng 1 cô ta rời nhà, quần áo mặc giống lúc phát hiện thi thể. Lần cuối cùng nhìn thấy Đường Tô là 8 giờ 21 phút tối ngày 4, được một camera ở ngõ phía Nam đường Đạo Kiều thu hình lại. Chúng tôi tổng hợp tất cả băng ghi hình ở đường Đạo Kiều vào tối hôm đó, không hề phát hiện đồng nghiệp và người quen của tô ta, cũng không phát hiện kẻ nào mang bộ dáng khả nghi. Nhưng mọi người cũng biết đấy, camera đường Đạo Kiều không tốt, không thu được hình không có nghĩa là không có mặt."

Khúc Trị nói tiếp: "Thông qua sắp xếp kiểm tra, chúng tôi biết được, Đường Tô tính cách ôn hòa, tại Âu Lai không có thù hận với ai, chỉ có một người duy nhất không hòa thuận với cô ta là Tiêu Lộ."

Hoa Sùng gật đầu, "Ừ, tôi đã biết."

"Trước khi tôi trở lại, nghe nói các anh đã tra được chứng cứ ngoại phạm của Tiêu Lộ?" Khúc Trị nói.

"Phải, khi đó cô ta có mặt ở Tây Song Bản Nạp, không có thời gian gây án."

"Hay là thuê người?"

"Buổi chiều tôi đã bắt đầu điều tra sàng lọc lịch sử lên mạng, nhật ký tin nhắn của cô ta." Liễu Chí Tần nói: "Không có dị thường, cơ bản có thể loại trừ khả năng thuê người."

Khúc Trị thở dài, "Vụ án này bế tắc thật."

"Án Từ Ngọc Kiều còn bế tắc hơn." Trương Mậu nói: "Vừa rồi em mới đi thẩm vấn lại Khâu Đại Khuê, hỏi gã mấy công cụ như búa thường ngày để ở đâu, gã nói để trong cái thùng gỗ ngoài cửa sổ. Em đến xem, thùng gỗ đúng thật ở ngoài cửa sổ, bên trong đựng một đống đồ lộn xộn."

"Ngoài cửa sổ nhà gạch ngói?" Hoa Sùng nhớ lại kết cấu nhà gạch ngói nhà họ Khâu một phen, "Thế chẳng phải ai đi qua cũng có thể bỏ búa vào trong đó hay sao?"

Trương Mậu nói: "Đúng vậy đấy! Gã nói thùng gỗ đó để bên ngoài đã mấy năm nay rồi."

Hoa Sùng đỡ trán, nhất thời điểm đáng ngờ của hai vụ án Từ Ngọc Kiều và Đường Tô va chạm với nhau ở trong đầu. Bỗng nhiên, một chi tiết nhỏ bởi vì lúng túng hồi chiều mà buông tha, lúc này một lần nữa hiển lộ ra.

Anh nheo mắt lại, đột nhiên nhìn về phía Liễu Chí Tần.

Cuộc họp kết thúc, các đội viên rời đi, Khúc Trị không đi, ngăn Hoa Sùng lại để tiếp tục thảo luận điểm đáng ngờ hai vụ án. Liễu Chí Tần nhìn hai người một chút, bỗng đứng dậy đi ra ngoài. Hoa Sùng cho rằng y rời đi, không lâu sau lại thấy y trở lại phòng họp, trên tay nhiều thêm một túi nhựa của cửa hàng tiện lợi bên cạnh.

Khúc Trị sắp bị "án búa" liên tiếp làm cho điên rồi, oán giận với Hoa Sùng chuyện về nhà ngủ cũng nằm mơ thấy sau gáy mình bị người ta đập thành lỗ. Liễu Chí Tần nâng túi lên, hai người đều tự lấy ra đồ uống yêu thích của mình. Khúc Trị cầm hồng trà lạnh, Hoa Sùng mở một chai nước ngọt, còn lại là một chai nước khoáng của Liễu Chí Tần.

Khúc Trị uống một hơi hết hơn nửa hồng trà lạnh, tâm tình mới hơi hồi phục một chút, lau mặt, ý định trở lại văn phòng tổ trọng án, mỏi mệt cười với Liễu Chí Tần: "Cảm ơn anh Tiểu Liễu nhé."

Liễu Chí Tần khoát tay, "Không có gì."

Đợi Khúc Trị rời đi, Hoa Sùng vừa thu dọn tài liệu trên bàn vừa nói: "Sao đi rồi còn quay lại?"

Liễu Chí Tần bỏ chai nước khoáng đã vơi một nửa xuống, tiện tay kéo ghế ra, "Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?"

Hoa Sùng ngẩng đầu, "Hả?"

"Trong lúc họp, anh có nhìn tôi một cái, cái nhìn kia hơi đặc biệt." Liễu Chí Tần ngồi xuống, "Tôi đoán rằng, chắc anh có chuyện quan trọng muốn nói với tôi, nên không đi."

Hoa Sùng hơi kinh sợ. Quả thực anh có việc muốn nói với Liễu Chí Tần, nhưng anh không nghĩ đối phương nhạy cảm đến vậy.

Liễu Chí Tần nghịch nắp chai, cười nhạt nói: "Đừng nói với tôi là không phải nhé."

Lại nói: "Nếu không tôi sẽ xấu hổ."

Hoa Sùng cũng kéo ghế ra và ngồi xuống, cách một khoảng với Liễu Chí Tần.

"Hai chúng ta là anh em thất lạc nhiều năm đúng không?" Hoa Sùng tạo chuyện cười, "Chứ không làm sao tôi nhìn cậu một cái, cậu liền biết tôi có chuyện muốn nói?"

Liễu Chí Tần nói: "Xác nhận bằng ánh mắt, là muốn có người thảo luận."

Hoa Sùng cười hai tiếng, vẻ mặt dần trầm tĩnh lại, "Thôi, không đùa nữa, lúc họp tôi nghĩ đến một chuyện."

"Ừ." Liễu Chí Tần ứng lời mà đáp một tiếng.

"Cậu nói, ngay từ đầu cậu đã không nghĩ Tiêu Lộ là hung thủ."

"Phải, bởi vì anh nhiều năm ở trong tinh anh cảnh sát hình sự, gặp qua đủ loại vụ án, tôi tin tưởng trực giác của anh."

Khi nói tới chỗ này, Hoa Sùng lần thứ hai sinh ra cảm giác hơi kỳ quái, nhưng không như lúc chiều nói lảng sang chuyện khác mà hỏi lại, "Trực giác của tôi là —— hai vụ án Từ Ngọc Kiều và Đường Tô này vô cùng có khả năng liên quan đến nhau, nói không chừng hung thủ chính là cùng một người."

"Đúng vậy."

"Cậu tin tưởng trực giác của tôi, cho nên mới nghĩ Tiêu Lộ không phải là hung thủ. Tuy rằng Từ Kham không cách nào xác định Đường Tô có bị xâm phạm hay không, nhưng hắn có thể khẳng định hung thủ có hành vi gian thi đối với Từ Ngọc Kiều." Hoa Sùng nói: "Tiêu Lộ là phụ nữ, không thể gian thi."

Liễu Chí Tần chợt nhíu mày, dường như nghĩ tới điều gì đó.

"Cậu cũng nghĩ vậy, có đúng không?" Hoa Sùng hỏi.

Không lâu sau, Liễu Chí Tần trầm giọng nói: "Sát hại Từ Ngọc Kiều không nhất định không phải phụ nữ."

"Đúng! Từ khi bắt đầu, tư duy của chúng ta đã bị kết quả khám nghiệm tử thi giới hạn." Hoa Sùng gõ lên mặt bàn, "Bên trong âm đạo Từ Ngọc Kiều có thành phần dầu bôi trơn của bao cao su, hung thủ rất cẩn thận, đeo bao, không để lại tinh dịch. Nhưng mang bao nhất định là bộ phận sinh dục của "gã" sao?"

Liễu Chí Tần nói: ""Gã" có thể đang đánh lạc hướng chúng ta."

Ánh mắt Hoa Sùng sắc bén, "Phải! "Gã" hi vọng chúng ta nghĩ "gã" là đàn ông."

Sau khi nhận điện thoại, Từ Kham vội vàng chạy từ khoa pháp y sang, nghe Hoa Sùng phân tích xong, hồi lâu sau mới nói: "Tôi đã hiểu cảm giác quái dị trong quá trình giải phẫu khi đó là chuyện gì rồi."

"Cảm giác quái dị?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Hoa đội, cậu có nhớ tôi đã nói với cậu, thời điểm hung thủ xâm phạm Từ Ngọc Kiều rất dịu dàng không?" Từ Kham nói: ""Gã" dùng búa đập nát xương đùi Từ Ngọc Kiều, lại dùng dao đâm xuống da thịt, đào đi đôi mắt và lỗ tai, thủ đoạn tàn bạo, thế nhưng khi xâm phạm Từ Ngọc Kiều, thái độ lại hoàn toàn khác nhau."

"Nhớ, lúc đó chúng ta đã nói, hung thủ này không bình thường."

""Gã" không phải dịu dàng." Từ Kham nói: "Là qua loa! "Gã" căn bản không phải muốn gian thi, mà là muốn lưu lại dầu bôi trơn của bao cao su trong âm đạo Từ Ngọc Kiều, muốn chúng ta ngộ nhận "gã" là một tên cẩn thận – mang bao là để tránh lưu lại tinh dịch!"

Hoa Sùng xoa mi tâm, "Vậy thì xâm phạm Từ Ngọc Kiều có thể là một vật gì đó trong tay hung thủ. Có vật này, có bao cao su, hung thủ bất kể là nam hay nữ, đều có thể giả tạo hành vi gian thi."

Từ Kham áy náy lắc đầu, "Xin lỗi, là tôi sơ sót."

Hoa Sùng vỗ vỗ lên vai hắn, "Đừng tự trách. Ít nhất cho đến bây giờ, trong vụ án Từ Ngọc Kiều, chúng ta không phát hiện kẻ tình nghi có động cơ gây án là nữ. Sơ sót này không tạo thành hậu quả nghiêm trọng."

Từ Kham đi rồi, Liễu Chí Tần nói: "Tôi bỗng có loại cảm giác được khai sáng."

"Cách mạng chưa thành công đâu." Hoa Sùng cười khổ, "Anh Tiểu Liễu, cậu cũng đừng bay sớm."

"Nói gì thế, anh chưa bay, tôi bay thế nào được?"

"Tôi bay cái gì? Tôi luôn luôn giữ được bình tĩnh nhé."

"Ý của tôi là tôi cao hơn anh, cũng nặng hơn anh, theo định luật vật lý mà nói, nếu muốn bay, cũng là anh bay trước tôi."

Mí mắt Hoa Sùng giật giật, nhìn Liễu Chí Tần từ đầu đến chân thật kỹ một lượt, "Cậu đây là chế nhạo tôi không cao bằng cậu."

"Oan uổng."

"Kêu "oan uổng" không bằng sủa "uông uông" đi."

Lời nói khỏi miệng, mới phát giác không thích hợp, Hoa Sùng nhìn Liễu Chí Tần, "Tôi đùa thôi."

Liễu Chí Tần cũng không tức giận, "Tôi hiểu."

Nói chuyện phiếm chốc lát lại quay về vấn đề chính, Liễu Chí Tần nói: "Điều tra đến bây giờ, hung thủ có thể là đàn ông, cũng có thể là phụ nữ đang cố đánh lạc hướng chúng ta. Nhưng cá nhân tôi cho rằng —— hung thủ rất có thể là phụ nữ."

Hoa Sùng đan hai tay như có điều suy nghĩ.

"Điều tra quan hệ cá nhân của Đường Tô vẫn chưa kết thúc, không cách nào xác nhận cô ta không đắc tội ai khác. Nhưng điều tra bên phía Từ Ngọc Kiều gần như triệt để, cô ta chưa bao giờ phát sinh mâu thuẫn với ai, mặc dù chức vị là Giám đốc ở ngân hàng Tân Lạc, nhưng mức độ tồn tại rất thấp." Liễu Chí Tần nói: "Hung thủ không chỉ giết cô ta, còn tàn nhẫn làm nhục thi thể, chứng tỏ phải thù hận tới cực điểm. Từ Ngọc Kiều chưa từng gây chuyện thị phi, tiểu thư nhà giàu giáo dưỡng tốt, phải làm ra chuyện gì mà đáng hận đến thế? Chúng ta đã loại bỏ rất nhiều khả năng, còn lại ngoại trừ "đố kị", tôi tạm thời không nghĩ tới những khả năng khác."

"Cùng giới càng dễ dàng đố kị nhau hơn." Hoa Sùng nói.

"Đúng vậy, trong vụ án này, nếu như người bị hại là nam, vậy tôi thiên hướng tin tưởng hung thủ cũng là nam." Liễu Chí Tần nói: "Dưới tình huống phổ biến, đố kị cùng giới xác suất cao hơn nhiều so với khác giới. Một tên đàn ông khốn cùng túng quẫn sẽ không đi đố kị một cô gái xinh đẹp giàu có, mà đối tượng gã đố kị sẽ thường là nam giới tuổi tác xấp xỉ nhưng lại nhiều tiền, nhân duyên tốt, sự nghiệp thành công. Đồng thời, một phụ nữ giãy giụa sống dưới đáy xã hội, cũng rất ít khi đố kị một chàng trai có tiền, ánh mắt của cô ta sẽ rơi vào những người phụ nữ quen biết mà lại cùng tuổi. Tiêu Lộ chính là một ví dụ có sẵn."

Hoa Sùng chống cằm, "Theo lối suy nghĩ này, trong vụ án Đường Tô, động cơ gây án của Tiêu Lộ vô cùng lớn. Nhưng chứng cứ ngoại phạm của cô ta rất đầy đủ. Cậu có nhớ lúc rời khỏi cô ta nói gì không?"

"Có. Cô ta nói, người sát hại Đường Tô nhất định còn đố kị Đường Tô hơn cô ta."

"Tôi suy nghĩ câu này rất lâu, cộng thêm những lời nói khác của Tiêu Lộ, tôi càng cảm thấy đây là một manh mối đáng giá truy xét."

Hoa Sùng nói chậm lại, có lẽ vì mệt mỏi, giọng nói hơi khàn khàn, "Tiêu Lộ tự nhận đố kị Đường Tô, lại khẳng định sẽ không sát hại Đường Tô, bởi vì cô ta phấn đấu nhiều năm, đã có cuộc sống mà mình mong muốn —— tuy rằng cuộc sống này cũng không thể nào so sánh với Đường Tô. Cô ta nói, một khi giết Đường Tô, cuộc đời của chính mình cũng sẽ bị phá hủy, bởi vì ngày tháng tốt đẹp không dễ có, cho nên đặc biệt quý trọng. Cuối cùng, cô ta nhắc tới Đường Tô là người tâm tư đơn thuần, cho rằng hung thủ càng đố kị Đường Tô hơn. Anh Tiểu Liễu, cậu có nghĩ tới điều gì không?"

Liễu Chí Tần cúi đầu không nói.

Hoa Sùng ngồi ở một bên cạnh, không vội nói tiếp.

"Giả sử hung thu quả thực có tâm tư đố kị với Đường Tô." Liễu Chí Tần thận trọng nói, "Lấy Tiêu Lộ làm ví dụ, "gã" không lo lắng bị bắt sau khi gây án... Không, "gã" chắc chắn lo lắng, bằng không "gã" sẽ không phí công cẩn thận che giấu mình."

"Ừ." Hoa Sùng gật đầu.

"Lo lắng hay không hẳn là tương đối." Liễu Chí Tần sửa lại, nói: ""Gã" lo lắng bị bắt được, nhưng không giống cái lo lắng của Tiêu Lộ. Nguyên nhân là... Tiêu Lộ đã có cuộc sống như mong muốn, còn "gã" không có, "gã" vẫn đang mắc kẹt trong bùn lầy, có thể bởi vì cơ hội, còn có thể..."

"Còn có thể bởi vì gia đình." Hoa Sùng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro