Chương 24: Hồng nhan (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Hồng nhan (24)

...

"Họ theo dõi weibo của nhau, nội dung đăng tải cơ hồ đều là ảnh du lịch." Liễu Chí Tần đi dạo quanh phòng làm việc, "Phần lớn ảnh Từ Ngọc Kiều đăng tải là ảnh du lịch tại nước ngoài, có điều vẫn có ảnh du lịch ở trong nước. Còn Đường Tô, tất cả ảnh đều là ở nước ngoài."

"Từ Ngọc Kiều bị sát hại khi 28 tuổi, Đường Tô 31 tuổi, hai người họ tuổi tác xấp xỉ, đều sinh ra ở gia đình giàu có, không hề tồn tại cái gọi là "áp lực gia đình."" Hoa Sùng nói: "Từ Cường Thịnh là người làm ăn, cùng vợ mình vô cùng cưng chiều Từ Ngọc Kiều, có thể nói là "hữu cầu tất ứng".Vợ chồng Đường Hồng và Chu Anh đều là người có ăn học, nhà họ được coi là gia giáo, đối với Đường Tô – đứa con gái duy nhất cực kỳ thương yêu. Từ Ngọc Kiều làm việc trong ngân hàng là nhờ quan hệ của Từ Cường Thịnh, chức vị mấy năm qua đều nhàn tản, không thèm để ý đến tiền lương, thường xuyên xin nghỉ, tiền xuất ngoại du lịch chính là tiền của ba mẹ. Đường Tô đến trường quốc tế Âu Lai công tác cũng là bởi ba mẹ sắp xếp, Đường Tô không muốn thăng chức, cho nên ngồi cái ghế Phó hiệu trưởng cũng là ý định của ba mẹ."

Hoa Sùng dừng lại một chút, nhìn Liễu Chí Tần, "Tuy rằng Giám đốc khách hàng của ngân hàng và Phó hiệu trưởng thường vụ của trường học quốc tế là hai nghề nghiệp hoàn toàn không có liên hệ, nhưng đối với Từ Ngọc Kiều và Đường Tô mà nói, bản chất đều là chức vị nhàn tản giống nhau."

Liễu Chí Tần gật đầu, "Công việc là gì không quan trọng, tiền lương nhiều hay ít cũng không quan trọng, quan trọng là hai công việc này mang lại cho họ địa vị và cảm giác tồn tại trong xã hội. Đã như thế, coi như họ trường kỳ xin nghỉ đi du lịch, thì họ vẫn là những người phụ nữ có danh tiếng. Ba mẹ của họ nuôi nổi họ, nhưng đều không đồng ý cho họ nghỉ việc, vì vậy cái được coi trọng ở đây chính là cảm giác tồn tại trong xã hội."

"Đúng vậy. Xét từ phương diện này, họ là cùng một loại người."

"Gia thế giàu có, không có áp lực từ gia đình, cũng không có áp lực của bản thân, cuộc sống không bị ràng buộc. Hoa đội, anh phát hiện không, hai người họ ngay cả tính cách cũng tương tự nhau."

"Ừ, giáo dưỡng rất tốt, rất khó nảy sinh mâu thuẫn với người khác. Mà nguyên nhân không tranh với đời là —— họ đều đã có, cho nên không để ý."

Không lâu sau, Liễu Chí Tần lại nói: "Phương thức bị sát hại của họ cũng giống nhau, ở đầu đều bị hung khí tổn thương. Mà thời điểm hung thủ dùng búa đập đầu họ, đều mang cảm xúc muốn trút giận, bằng không sẽ không đập nhiều lần như vậy. Mặt khác, tại hiện trường hai vụ án, hung thủ đều không để lại dấu vết. "Gã" rất cẩn thận, số vận cũng không tồi. Điểm bất đồng là, lỗ tai và đôi mắt Từ Ngọc Kiều bị cắt mất, hai chân bị đập nát, còn mười ngón tay Đường Tô bị phá hủy."

"Phá hủy mười ngón tay vì trong móng Đường Tô có da của "gã", có thể cung cấp manh mối về DNA." Hoa Sùng nói: "Việc này không giống với việc đập nát hai chân Từ Ngọc Kiều. Tính nghi thức của việc sau quá nặng."

"Hoa đội, tôi cho rằng hai vụ án này có thể là một."

Hoa Sùng nâng mắt.

"Thủ pháp giết người của hung thủ không hề thay đổi, mà là trong tâm lý của "gã" đã tiến bộ rõ ràng." Liễu Chí Tần nói: "Chúng ta giả thiết Đường Tô là người thứ nhất bị hại, thời điểm "gã" giết Đường Tô thủ pháp chưa thuần thục, không thể một đòn trí mạng, ở giữa xảy đã xảy ra xô xát, điều này dẫn đến việc có nhiều thương tổn trên mặt và thân thể của cô ta có dấu vết chống trả. Sau đó, "gã" không thể không hủy mười ngón tay để tránh bại lộ DNA của mình. Thời điểm đối mặt với Từ Ngọc Kiều, "gã" đã có kinh nghiệm, khả năng đã bỏ ra thời gian dài hơn để chuẩn bị, không còn căng thẳng như lần thứ nhất, công kích từ phía sau, nhanh chóng chế phục Từ Ngọc Kiều."

Hoa Sùng khẽ gật đầu, đi qua đi lại vài bước sau mới nói: "Trong vụ án Đường Tô, "gã" gây án xong thì chôn cô ta ở nơi rừng núi hoang vắng, cũng cầm đi chứng minh thư, thẻ ngân hàng, điện thoại di động vì muốn kéo dài thời gian phát hiện cô ta. Thời điểm "gã" sát hại Đường Tô, đội khảo cổ còn chưa bắt đầu khai quật. Nói cách khác, nơi đó hoang tàn vắng vẻ, tỷ lệ Đường Tô bị phát hiện rất nhỏ. Mà coi như sau đó Đường Tô bị phát hiện, bên người không có đồ vật chứng minh thân phận, khuôn mặt đã bị hủy, mười ngón cũng không có, không điều tra được vân tay, giám định DNA cũng phải cần thời gian nhất định. "Gã" đã thực hiện hết tất cả những khả năng gây trở ngại chúng ta tra án. Đến vụ Từ Ngọc Kiều thì không giống như vậy, "gã" không xử lý thi thể Từ Ngọc Kiều, để chứng minh thư và thẻ ngân hàng lưu lại hiện trường, chỉ lấy đi túi xách và điện thoại. Gan "gã" lớn, biết rằng mình làm đến mức không hề có sơ hở, cho nên không sợ chúng ta điều tra."

"Thậm chí "gã" còn dám giả tạo thương tổn trên thi thể." Liễu Chí Tần suy tư nói: "E rằng lúc sát hại Đường Tô, "gã" đã muốn làm như thế, nhưng "gã" quá sốt sắng, chỉ sợ người khác phát hiện, nên sau khi xác nhận Đường Tô đã chết thì vội vàng chôn lấp."

Hoa Sùng nhíu mày: "Móc mắt, khoét tai, đập chân đến cùng là ám chỉ điều gì?"

"Tạm thời tôi không đoán ra được." Liễu Chí Tần lắc đầu, "Có điều, Hoa đội, nếu như chúng ta thành lập toàn bộ giả thiết vừa rồi, vậy thì nếu không mau bắt giữ được hung thủ, có khả năng rất nhanh sẽ có người bị hại tiếp theo. Phạm tội làm người nghiện, đặc biệt là đối với loại hung thủ yêu thích lưu lại chấn thương mang cảm giác thực hiện nghi thức trên người nạn nhân."

Ánh mắt Hoa Sùng dừng lại.

""Gã" hận Đường Tô và Từ Ngọc Kiều như vậy, bởi trên người họ có thứ sinh ra đã có, nhưng thứ đó đối với "gã" là phải liều mạng, hoặc là, mặc dù liều mạng cũng không lấy được." Thanh âm Liễu Chí Tần lạnh nhạt, "Hai người họ là bạn xã giao trên mạng, không quen biết nhau, nhưng hung thủ nhận biết họ."

Im lặng một chút, Hoa Sùng nói: "Hung thủ nấp trong bóng tối, quen biết hai người họ. Họ đăng weibo hằng ngày, đối với những khác người mà nói, chỉ là phong cảnh đẹp đẽ, đối "gã" mà nói, dù như thế nào, cũng không thể với đến được. Họ đăng tải những bức ảnh chính là liều thuốc mê hoặc trí mạng, "gã" tra được hai người họ: một người là Giám đốc ngân hàng Tân Lạc, một người là Phó hiệu trưởng trường quốc tế Âu Lai, tiện đà tra được gia thế, biết rõ cuộc sống của họ..."

Liễu Chí Tần nói: ""Gã" đã không thể kiềm chế đố kị."

Hoa Sùng chống cằm, đi lại quanh phòng làm việc, thấp giọng tự nói: "Vì đố kị... Đúng, chính là vì đố kị! Suy đoán khi trước của chúng ta có khả năng không sai, động cơ chính của hung thủ là đố kị, nhưng phương hướng sắp xếp điều tra của chúng ta đã sai từ khi bắt đầu rồi!"

Ánh mắt Liễu Chí Tần trầm xuống, "Kẻ tình nghi không phải người bên cạnh họ."

Hoa Sùng lạnh lùng nói: "Đúng, là ở trên mạng!"

...

Văn phòng đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự Cục thành phố.

Trần Tranh nghe Hoa Sùng nói xong, châm điếu thuốc, hút được một nửa mới lên tiếng: "Anh đồng ý gộp án, nhưng không đồng ý chuyển trọng tâm điều tra sang internet."

Hoa Sùng dựa vào ghế sofa, "Án Đường Tô không nói, nhưng quan hệ xã hội của Từ Ngọc Kiều đến bây giờ đã không thể điều tra thêm được gì khác, người có chút động cơ gây án chúng ta cũng đã tra toàn bộ, chứng cứ ngoại phạm rất đầy đủ."

"Nhưng nhìn thấy người ta khoe giàu trên weibo liền đi giết cả hai người, xác suất phát sinh chuyện như vậy quá thấp."

"Không phải khoe giàu." Hoa Sùng đính chính nói: "Đường Tô có hành vi để lộ hàng hiệu, nhưng Từ Ngọc Kiều không có. Điểm giống nhau giữa hai người họ không nằm ở chỗ "khoe giàu dẫn đến thù hận", mà là "không làm mà hưởng", từ nhỏ đã nắm giữ thứ mà hung thủ cực kỳ muốn có, nhưng vẫn không thể đạt được."

"Lời này chỉ có thể nói ở chỗ của anh." Trần Tranh nói: "Đừng để những người khác nghe được cậu nói người chết "không làm mà hưởng"."

"Không phải em nói họ "không làm mà hưởng", là đối với hung thủ mà nói, Đường Tô và Từ Ngọc Kiều có giáo dưỡng, tự do, cuộc sống giàu có – đó chính là "không làm mà hưởng"."

"Anh biết rõ cậu có ý gì, cậu chỉ đứng trên góc độ của hung thủ mà thôi. Nhưng họa từ miệng mà ra, có biết không? "Không làm mà hưởng" bốn chữ này từ miệng cậu ra, nếu như để người hữu tâm nghe được, cậu biết mình trở thành cái dạng gì không?" Trần Tranh gõ rơi tàn thuốc, "Trong mắt kẻ xem cuộc vui, cậu nói người chết "không làm mà hưởng", chính là ý của bản thân tổ trưởng tổ trọng án Hoa Sùng, nào có ai để ý cậu đứng trên góc độ của hung thủ hay không? Kẻ muốn chèn ép cậu có trăm triệu loại bản lĩnh đổi trắng thay đen, lẫn lộn phải trái, còn không chỉnh chết cậu."

Hoa Sùng biết Trần Tranh là vì muốn tốt cho mình, không cùng hắn tranh cãi, ôm quyền, cười nói: "Lão đại giáo dục là phải, thuộc hạ không dám nói lung tung."

"Ngoài miệng không nói, trong lòng chưa chắc đã nghe lời anh. Cậu giống hệt cái tên đội trưởng Đội Cảnh sát đặc nhiệm – Hàn Cừ kia, không có việc gì là lại gây phiền toái cho anh." Trần Tranh khoát tay áo một cái, chân mày cau lại thật sâu.

Lần này bên trên thúc giục phá án, hắn cả ngày đọ sức cùng cấp trên, tâm lý bị đè nén muốn chết, trước mặt cấp dưới lại phải giả vờ thành bộ dáng nhẹ như mây gió, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát, giả lâu cũng mệt, vừa nghe Hoa Sùng nói muốn thay đổi phương hướng điều tra, tìm kiếm manh mối hung thủ trên internet là đầu đau như búa bổ.

Điều tra qua mạng xã hội không thể so sánh với điều tra thực tế, chướng ngại khi thực hiện rất nhiều. Bất kỳ một vụ án nào, một khi đã dính dáng tới mạng xã hội thì phải nhờ anh em bộ ngành ngoài tỉnh phối hợp, quy trình đa dạng phức tạp, chuyện phiền toái phía sau nối đuôi nhau mà đến. Huống hồ trước mắt cũng không thể xác định động cơ của hung thủ, Hoa Sùng phân tích có đạo lý riêng, nhưng chưa đủ chứng cứ chứng minh.

"Cả hai bên em đều không bỏ qua." Hoa Sùng nghiêm mặt nói: "Trần đội, anh yên tâm, em sẽ tiếp tục sắp xếp nhân thủ điều tra quan hệ xã hội của Đường Tô, thăm dò ở đường Đạo Kiều cũng sẽ không buông lỏng. Còn chuyện mạng xã hội này, em nghĩ giao cho Liễu Chí Tần đi, cậu ấy là chuyên gia."

Sắc mặt Trần Tranh dịu đi một chút, "Thật ra anh quên mất cậu ta. Nghe nói các cậu rất ăn nhịp với nhau, phối hợp rất tốt? Có bé Hoa cậu ở đây, đưa anh em ở Bộ Công an đến cũng "ăn" được tất."

Hoa Sùng cười cười, "Tiệc chào mừng đồng nghiệp mới trễ nãi, em với bọn họ bàn xong rồi, vụ án xong xuôi, thì mở tiệc chào mừng cho Liễu Chí Tần. Khi đó..."

"Anh thanh toán." Trần Tranh không chút nghĩ ngợi liền nói.

...

"Đường Tô và Từ Ngọc Kiều có 23 người bạn thân trên weibo, 23 người này đều là nữ. Xem từ nội dung đăng weibo, họ cùng Đường, Từ giống nhau, đều là người đam mê du lịch, trong đó có 6 người là beauty blogger, nhưng fan cũng không nhiều, không phải blog thương mại." Liễu Chí Tần ngại văn phòng quá ồn, mang bàn nhỏ đặt vào trong phòng nghỉ, lúc này đang ngồi dựa vào ghế sofa, trên đùi có một cái laptop, "Tôi điều tra nơi họ sinh sống, họ cũng không sống ở Lạc Thành."

"Là hiện tại không ở, hay vẫn luôn không ở?" Hoa Sùng hỏi.

"Hiện tại không ở, trước đây cũng chưa từng đến. Trong họ có 11 người định cư tại nước ngoài, còn lại 12 người, ít nhất trong năm nay chưa từng đến Lạc Thành, chắc rằng không có quan hệ với vụ án Đường, Từ." Liễu Chí Tần nói: "Ngoài ra, tôi tra ra được hội fan của Đường Tô và Từ Ngọc Kiều có 74 người, điều tra sàng lọc những người này còn chưa kết thúc, trước mắt chưa điều tra được ai sinh sống ở Lạc Thành. Chút nữa tôi lấy được tin tức xác thực từ họ sẽ báo cáo lại với anh sau."

Hoa Sùng nhìn chuỗi mã xếp như trời cao trên màn hình, đột nhiên hỏi: "Cậu không điều tra theo đường chính quy?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro