Chương 26: Hồng nhan (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Hồng nhan (26)

...

Biệt thự của Đường Tô vẫn được duy trì nguyên dạng như căn hộ của Từ Ngọc Kiều. Hoa Sùng cầm khung ảnh, nhìn chăm chú hồi lâu, hoàn toàn không nhìn ra cảnh sắc núi rừng bên trong tấm bưu thiếp có chỗ đặc biệt gì.

Sau đó, anh lật khung ảnh lại, cẩn thận mở thanh chặn phía sau, lấy tấm bưu thiếp ra.

Gửi Tô Tô

Núi Bắc Mang, chính tôi chụp đó, nhìn có đẹp không?

Chụp không dễ đâu, tôi phải chọn mãi mới tìm được góc độ tốt đấy, nhưng thực sự máy cơ chụp ra vẫn không quá hiệu quả.

Khi nào thì bạn đến núi Bắc Mang vậy? Thật mong chờ những bức ảnh đẹp do bạn chụp!

Đây là lần đầu tiên tôi đi du lịch, tạm thời không đến được nơi quá xa, thật hâm mộ bạn đã thăm quan phong cảnh nhiều nơi như vậy.

Chúc vạn sự như ý, thuận lợi bình an

Từ Nhất Khỏa Cần Thái

Hoa Sùng đọc đi đọc lại, xem kỹ nội dung trên bưu thiếp mấy lần, thấp giọng tự nói: "Núi Bắc Mang?"

Nếu bàn về danh lam thắng cảnh, so sánh với những ngọn núi nổi tiếng trong nước thì núi Bắc Mang quả thật không có chỗ đứng, tiếng tăm còn kém xa rất nhiều so với Ngũ Nhạc, nhưng bởi vì phong thủy rất tốt, là nơi chôn cất nhiều vị đế vương mà trở thành danh sơn trong văn hóa lịch sử, thu hút không ít du khách đam mê lịch sử.

Tuy nhiên, theo Hoa Sùng biết, hệ thống núi Bắc Mang vẫn chưa phát triển, khách du lịch vào núi thăm quan cũng không thể dùng phương thức mua vé, đi đò hay cáp treo. Nếu muốn vào núi, chỉ có thể tìm một địa điểm thích hợp và đi bộ.

Bố cục tấm bưu thiếp không tốt, chất lượng hình ảnh trung bình, có thể thấy rằng người gửi tên "Nhất Khỏa Cần Thái" cũng không phải là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhưng cô ta —— từ chữ viết tay và giọng điệu để phán đoán, người gửi hẳn là nữ giới —— đứng ở nơi rất cao, dường như đã leo đến tận đỉnh núi để chụp được bức ảnh này.

Hoa Sùng đặt bưu thiếp xuống, mở tủ sách của Đường Tô.

Nếu như Đường Tô giống Từ Ngọc Kiều, cũng có thói quen nhận gửi bưu thiếp phong cảnh, như vậy trong nhà chắc chắn không chỉ có một tấm này.

Nhưng tìm toàn bộ tủ sách, Hoa Sùng cũng không tìm ra tấm bưu thiếp nào khác.

"Chỉ có một tấm sao?" Hoa Sùng lùi về sau vài bước, một lát sau lấy ra túi vật chứng, thả bưu thiếp vào trong.

...

"Anh tìm ở chỗ nào ra lắm bưu thiếp thế?" Lý Huấn lắc lắc túi vật chứng.

"Túi kia tạm thời không vội điều tra. Trước tiên xem tấm này trước đi." Hoa Sùng lấy bưu thiếp núi Bắc Mang tìm được trong nhà Đường Tô ra.

Lý Huấn vừa nhìn, "Đây không phải do bưu điện phát hành."

"Đúng, là tự chụp ảnh rồi in ấn." Hoa Sùng chỉ vào dấu bưu kiện, "Có thể tra được nơi in ấn không? Liệu lấy được dấu vân tay không?"

"Trên Taobao có rất nhiều cửa hàng nhận làm bưu thiếp, điều tra không dễ." Lý Huấn cau mày, vừa nghĩ đến trong vụ án này bên pháp chứng cơ bản chưa đóng góp được gì, cắn răng nói: "Cho tôi chút thời gian, để tôi nghĩ biện pháp."

Hoa Sùng vỗ vai hắn, cười nói: "Tận lực điều tra, có áp lực gì vẫn còn có tôi và những người khác."

Lúc này, có người gõ cửa phòng pháp chứng, hướng người bên trong giơ tay một cái, "Hoa đội."

Hoa Sùng vừa thấy là Liễu Chí Tần, dặn dò Lý Huấn vài câu, xoay người nói: "Tôi đây."

"Đối với những người gửi bưu thiếp cho Từ Ngọc Kiều, tôi đã điều tra trên weibo, tất cả đều là nữ, không sống ở Lạc Thành." Liễu Chí Tần vừa đi vừa nói, "Gần đây có mấy người còn tương tác với Từ Ngọc Kiều, có 2 người đã nhiều năm không đăng nhập vào weibo. Trong những người này, chỉ có 3 người đồng thời theo dõi Đường Tô, có điều Đường Tô không theo dõi lại họ."

"Tốc độ nhanh đấy." Hoa Sùng nói: "Tôi cứ nghĩ, ít nhất sáng sớm ngày mai cậu mới có thể cho ra kết quả."

"Thế thì chậm quá." Liễu Chí Tần nói: "Đàn ông ấy mà, thời điểm cần nhanh thì vẫn phải nhanh."

Hoa Sùng liếc mắt nhìn y một cái, "Xem cậu tự hào kìa."

"Không nói đùa nữa, chính sự quan trọng." Liễu Chí Tần dừng lại, "Trong những người gửi bưu thiếp cho Từ Ngọc Kiều, có một tài khoản tên "Mộng Hãn Đích Nữ Hài Nhi". Bưu thiếp của cô ta gửi tới từ Y Xuân – Đông Bắc."

Hoa Sùng nhớ lại, "Ừ, là núi Ngũ Hoa vào mùa thu ."

"Tôi biết được ít quy củ khi gửi bưu thiếp phong cảnh giữa họ từ cô ta."

"Cậu liên hệ với cô ta rồi?"

"Tùy tiện tâm sự thôi, hiện tại cô ta định cư tại Nhật Bản, đã từng có quan hệ rất tốt với Từ Ngọc Kiều."

Hoa Sùng bắt được từ mấu chốt, "Đã từng?"

"Bạn trên mạng mà, không có ràng buộc ngoài cuộc sống hiện thực, liên hệ ít đi thì tự nhiên sẽ xa lánh. Có điều, đến bây giờ họ vẫn theo dõi lẫn nhau, cô ta còn hỏi tôi: Cửu Niệm đã lâu không đăng weibo, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không." Liễu Chí Tần đẩy cửa phòng tổ trọng án ra, để Hoa Sùng đi vào, lại nói: "Cô ta nói với tôi, khoảng ba, bốn năm trước giữa những người đam mê du lịch rất thịnh hành việc nhận gửi bưu thiếp. Đến một nơi, tại cửa hàng sáng tạo hoặc bưu điện mua mười mấy tấm, thậm chí là mấy chục tấm bưu thiếp, chụp ảnh đăng lên weibo và thu thập địa chỉ của bạn trên mạng muốn có, số lượng có hạn, nhanh tay thì có, chậm tay thì không."

Hoa Sùng không hiểu nổi, "Có nghĩa là, trước khi đăng weibo, căn bản họ không biết thông tin thật của đối phương?"

"Đúng vậy."

"Xa lạ đến trình độ như vậy, tại sao còn muốn gửi bưu thiếp?"

Liễu Chí Tần suy nghĩ một chút, "Chúng ta có thể lý giải đây là sự lãng mạn của những cô gái trẻ tuổi?"

Hoa Sùng nghiêm túc suy nghĩ một phen, lắc đầu: "Tôi thật sự không hiểu nổi."

Bỗng nhiên Liễu Chí Tần nở nụ cười nhàn nhạt.

"Cậu cười cái gì?" Hoa Sùng hỏi.

"Hoa đội, vừa nãy tôi chỉ nói: chúng ta có thể coi "hành vi gửi bưu thiếp cho bạn bè chưa từng gặp mặt" hiểu thành sự lãng mạn của những cô gái trẻ tuổi, chứ chưa nói: mời anh đặt mình vào để tìm hiểu mà." Liễu Chí Tần nói: "Anh cũng không phải là cô gái trẻ tuổi."

Hoa Sùng: "..."

Liễu Chí Tần hắng giọng một cái, "Hay là chúng ta vẫn nên tiếp tục thảo luận vụ án đi?"

Hoa Sùng vỗ lên trán một cái không nặng không nhẹ, "Hung thủ có thể dùng phương pháp này để biết được địa chỉ người bị hại, sau đó tra được thông tin thật."

"Chính xác. Có điều, tôi cảm thấy rằng, mặc dù 14 người này có địa chỉ của Từ Ngọc Kiều, nhưng kẻ tình nghi không nằm trong số đó. Thứ nhất, họ và Đường Tô không có qua lại. Thứ hai, trừ Châu Thần Tinh đã qua đời, 13 người khác gia cảnh rất tốt, hiện tại vừa có công việc địa vị vừa có cuộc sống đầy đủ."

Hoa Sùng nhận trà hoa cúc Liễu Chí Tần pha giúp, im lặng lắng nghe.

"Ngoài ra, bây giờ còn có thể tìm thấy tin nhắn Từ Ngọc Kiều gửi cho họ trên weibo." Liễu Chí Tần vừa nói chuyện vừa gõ bàn phím, "Kẻ tình nghi vô cùng gian xảo, coi như "gã" tự tin rằng chúng ta không tìm ra, thì nhất định sẽ không mạo hiểm. Một khi chúng ta bắt đầu điều tra đến mạng xã hội, trước hết sẽ chú ý tới những người biết rõ địa chỉ cùng thân phận thật của người bị hại. Nếu như "gã" vừa không xóa bỏ bài thu thập địa chỉ weibo, cũng không xử lý hết tin nhắn, thậm chí vẫn còn xuất hiện trong danh sách theo dõi lẫn nhau của Từ Ngọc Kiều, thì điều này hiển nhiên không phù hợp với đặc tính "gã" biểu hiện ra."

"Vậy nếu như, "gã" xóa weibo, cũng xóa xong tin nhắn, cùng Từ Ngọc Kiều theo dõi lẫn nhau, cậu có thể tra được không?" Hoa Sùng vừa nói xong, liền cảm thấy vấn đề này thật sự khiến cho người khác khó chịu. Quả thật Liễu Chí Tần tinh thông internet, nhưng dưới tình huống không có mục tiêu tìm kiếm được chỉ định, mà tìm kiếm này đã cắt bỏ thông tin, quả thực khó khăn như mò kim đáy biển.

"Chỉ cần từng tồn tại trên internet, thì tất nhiên sẽ lưu lại vết tích." Sắc mặt Liễu Chí Tần vẫn thoải mái, "Nhất định có thể tra được. Đúng rồi, Hoa đội, tấm bưu thiếp kia là anh mang về từ nhà Đường Tô à?"

"Đã giao cho bộ phận pháp chứng." Hoa Sùng gật đầu, "Nó khá đặc biệt, là ảnh tự chụp rồi in ấn, có thể sẽ cung cấp một ít manh mối."

"Tự chụp in ấn? Vậy địa điểm ký gửi ở đâu?"

"Không xa, là núi Bắc Mang – Trịnh Thành. Có vẻ như "Nhất Khỏa Cần Thái" đã sống ở đó một đoạn thời gian, sau khi chuẩn bị bưu thiếp xong rồi gửi cho Đường Tô, thời gian đóng dấu là ngày 23 tháng 5 của 4 năm trước. Cậu điều tra một chút, xem có tài khoản tên "Cần Thái" trong danh sách bạn tốt của Đường Tô hay không."

Nghe vậy, sắc mặt Liễu Chí Tần căng thẳng, vội vàng nhìn về phía máy tính.

"Làm sao vậy?" Hoa Sùng hỏi.

"Nếu như tấm bưu thiếp này cũng gửi theo cách mà Mộng Hãn đã nói, thì Đường Tô phải bình luận hoặc nhắn tin cho người gửi về địa chỉ của mình. Nhưng tôi nhớ..."

"Trên weibo của cô ta không có lịch sử tương tự."

"Cô ta không gửi địa chỉ cho bất kỳ ai."

...

Địa phương khác nhau, bóng đêm cũng khác nhau. Cho dù ở trong cùng một thành phố, có quận náo nhiệt phồn hoa, quận thì yên tĩnh giàu có, còn có quận lại cũ kỹ tồi tàn, bóng đêm trên mỗi nơi này cũng sẽ bất đồng như thế.

Đèn đường Đạo Kiều xập xệ, hỏng hóc, rõ ràng có mấy chỗ hoàn toàn tối tăm. Người sống ở đây chỉ có thể hưởng thụ loại hình giải trí vô cùng đơn điệu, người trẻ tuổi đánh thắng thua mấy chục ván mạt chược, người lớn tuổi thì ôm ti vi xem liền mấy bộ phim dài.

Thời gian vội vã chạy về phía trước, thấy nhà cao tầng, thấy trung tâm nghệ thuật với phong cách độc đáo, thấy tiểu khu hoàn thiện trang thiết bị sinh hoạt, tất cả đều là những món quà của thời gian dành cho thành phố này.

Nhưng nơi đây, dường như đã bị thời gian lãng quên mất rồi.

Bằng không những con người sinh sống ở chỗ này tại sao lại giống như thế kỷ trước, dùng cách nhàm chán nhất để giết thời gian?

Trong hẻm nhỏ âm u, ẩm ướt, mùi cống rãnh hôi thối cùng tiếng khóc trẻ con trộn lẫn với nhau, khiến cho nữ nhân viên trở về nhà sau một ngày bận rộn cực kỳ buồn bực.

Mạnh Tiểu Cầm mỏi mệt đạp lên vũng nước bẩn, ở bên ngoài cả một ngày cũng không làm bẩn giày cao gót, rốt cuộc vào lúc này lại bị bùn đất vấy bẩn lên.

Cô ta không tránh thoát vũng nước bẩn này.

Mặt mũi của cô ta rơi vào bóng tối, nhìn không rõ.

Có câu nói "đôi mắt là cửa sổ tâm hồn" nhưng lúc này, trong mắt của cô ta lại mảy may không hề có ánh sáng.

Những ngôi nhà cũ trong ngõ phía Đông không cách âm, âm thanh phim kịch cẩu huyết cũ rích thi nhau phóng tới từ các hộ gia đình.

Trong ti vi, đôi vợ chồng vì cuộc sống nghèo hèn mà cuồng loạn.

Người xem ti vi tạm thời quên mất không trả tiền điện nước, cái bàn mục nát bị chuột gặm chân, cái bát trên bàn bày dưa muối thiu, lại vì người diễn kịch bi hoan ly hợp mà rơi vài giọt nước mắt vừa hoang đường vừa nực cười.

Mỗi lần nghe đến lời kịch sến rện và ngu ngốc này đó, toàn thân Mạnh Tiểu Cầm đều sẽ nổi da gà.

Cô ta nghe lời kịch này đó mà lớn lên, bởi vì mẹ của cô ta chỉ có thể co quắp ở nhà, năm này qua năm khác nằm trên cái ghế sofa bằng da lộn, một bên ngủ gật một bên xem, nói chuyện vô nghĩa giết thời gian.

Lúc đi tới cửa nhà mình, Mạnh Tiểu Cầm nghe được tiếng ti vi trong nhà, tay lấy chìa khóa bỗng dừng lại.

Không muốn đi vào, càng không muốn trở lại cái nhà vô cùng tồi tệ này.

Nhưng cả Lạc Thành to lớn, ngoại trừ nơi xấu xí thô thục ấy, cũng chẳng còn nơi nào cho cô ta đặt chân.

Hồi lâu sau, cô ta thở dài, đem chìa khóa nhét vào bên trong ổ khóa.

-----------------

Chú thích:

1.Núi Bắc Mang (北邙山) thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.

2. Ngũ Nhạc (五岳) là năm núi: Tung Sơn (嵩山), Thái Sơn (泰山), Hoa Sơn (華山), Hành Sơn (衡山), Hằng Sơn (恆山).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro