Trở lại Trung Ương Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: nở

beta: Diệp Vy

Lục Vân Sơ ngắm nghía chiếc thẻ vàng kim cương đen trong tay,trả lời Phương Vân Kiệt cười cười, nói: "Anh, anh cũng thật hào phóng, có thể tìm được kim chủ như anh, em thật là có phúc ba đời a!"

 "Em nói mê sảng cái gì thế?" Phương Vân Kiệt bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn Lục Vân Sơ.

 Lục Vân Sơ nghiêng đầu, nói: "Em chính là nói thật a! Anh,có rất nhiều người nói em ôm đùi anh, anh bao dưỡng tiểu tình nhân."

 Lục Vân Sơ khi trở lại Phương gia, cũng không công bố thân phận của mình.

 Phương Vân Kiệt đối xử với Lục Vân Sơ khác biệt rất nhiều người nhìn ra,không ít người trong lòng gièm pha, Lục Vân Sơ và Phương Vân Kiệt có một chân .

 Phương Vân Kiệt cau mày, sắc mặt âm trầm nói: "Nếu, em nguyện ý......"

 "Em không muốn." Lục Vân Sơ đánh gãy lời Phương Vân Kiệt nói, "Anh, thực xin lỗi, hiện tại em không có ý gánh vác trách nghiệm Phương gia ,chí ít hiện tại em còn không nghĩ, cho nên em không nghĩ bại lộ thân phận, đành phải vất vả cho anh. 

Phương Vân Kiệt nhìn Lục Vân Sơ hồi lâu, vỗ vỗ bả vai Lục Vân Sơ , nói: "Một khi đã như vậy, muốn làm chuyện gì  liền đi làm đi, đừng bạc đãi chính mình."

 "Anh yên tâm đi, anh, em biết anh là đại kim chủ của em ! Nếu em sống quá khó coi, cũng không phải là làm cho anh mất mặt." Lục Vân Sơ chớp chớp mắt nói.

 "Em a!" Phương Vân Kiệt có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu. "Khi nào đi?"

 "Ngày mai?" Lục Vân Sơ nói.

 "Nhanh như vậy?"Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Đều quyết định phải đi, dù có dài dòng câu giờ cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa.." 

"Muốn làm chuyện gì, thì mạnh tay làm đi, Phương gia sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của em." 

Phương Vân Kiệt nhìn Lục Vân Sơ nói.Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: "Em biết." 

............ 

Lục Vân Sơ ngồi ở bên trong tàu vũ trụ, phi thuyền nhanh chóng bay về hướng đến Trung Ương Tinh.

 Trên màn hình của tàu vũ trụ, xuất hiện trên màn ảnh là hình ảnh của Đan Vũ Hạo, Đan Vũ Hạo một thân bạch y, thanh thuần giống như một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

 Lục Vân Sơ nhìn vào TV, tướng mạo thanh tú động lòng người, khóe miệng nổi lên nụ cười nhợt nhạt. 

Nghe nói, Đan Vũ Hạo là người trong lòng Tần Duệ đây là tình cảm chân thành không thể khinh nhờn,Tần Duệ đã từng bị Đan Vũ Hạo cự tuyệt qua, tuy rằng bị cự tuyệt, nhưng Đan Vũ Hạo vẫn là người quan trọng nhất trong lòng Tần Duệ, mà cậu bất quá là một thế thân có cũng được không có cũng chẳng sao.

 Lục Vân Sơ sờ sờ mặt của chính mình, có giống như thế sao? 

Lúc ban đầu, khi biết mối quan hệ của Đan Vũ Hạo và Tần Duệ , Lục Vân Sơ hận không thể tìm người cào mặt của Đan Vũ Hạo, nhưng hiện giờ hoàn cảnh thay đổi, Lục Vân Sơ chợt cảm thấy không có ý nghĩa, người chân chính cậu nên oán là Tần Duệ, người này rõ ràng không yêu cậu, nhưng vẫn trêu chọc tình cảm của cậu.

 Nghe nói, Đan Vũ Hạo tuy rằng cự tuyệt Tần Duệ, nhưng hai người vẫn có liên hệ, ở trong mắt đám huynh đệ của Tần Duệ, hai người sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua mọi khó khăn hiểm trở, tu thành chính quả, mà cậu chỉ là một người không biết xấu hổ, cố gắng cản trở tình yêu của Hoàng tử, cậu thật là tội đáng muôn chết. 

Lục Vân Sơ nhắm mắt lại, đều là chuyện quá khứ, đều đã qua...... 

"Các vị hành khách, tàu vũ trụ sẽ sớm đến đích, xin các vị hành khách chuẩn bị tốt chúng ta sắp rời tàu."

 Lục Vân Sơ mở bừng mắt, ba năm trước đây, cậu chật vật như chó nhà có tang từ Trung Ương tinh trở lại Thủy Vân Tinh, ba năm sau cậu không cho phép tái phạm lỗi sai này lần thứ hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro