Chương 36: Dưới ánh đèn đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Sau một tiếng đạp thuyền, tất cả thịt trong bụng Lâm Tiểu Bân đều đã bị tiêu hóa hết sạch. Ngô Uyên nhìn đồng hồ nói: "Về bờ thôi, một tiếng rồi."

Hơn năm giờ, mặt trời chỉ còn là một chấm nhỏ. Lúc bốn người kéo nhau lên bờ, Ngô Uyên nhận điện thoại: "Ở ngay chỗ bán vé đạp thuyền ấy ạ."

"Có ai muốn tới hả?" – Cố Kỳ Nam hỏi.

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân nháy mắt đáp: "Không có. Tôi đi lấy đồ, mọi người tìm chỗ ngồi chờ tôi chút. À, mua cho tôi thêm một chai nước cam đi!"

Ba người đi thêm một đoạn hơn mười mét đến máy bán nước tự động trong công viên rồi tìm một chỗ nghỉ chân mát mẻ ngồi xuống. Công viên Nam Hồ tuy đã có tuổi đời khá lâu rồi nhưng mấy năm nay mới vừa tu sửa một lần, thành thử chỗ nghỉ chân vẫn còn khá mới và sạch sẽ. Lâm Tiểu Bân vừa bước vào đã trịnh thượng ngồi phịch xuống.

Chỗ nghỉ chân nằm sát cạnh một gốc cây đa lớn, tán cây vừa khéo che lại ánh nắng trên đỉnh đầu khiến bên trong càng thêm mát mẻ. Vài phút trôi qua, Lâm Tiểu Bân đột nhiên nói một cách nghiêm túc: "Tiểu Nam Tử, tôi đề nghị cậu nhắm mắt lại."

Vẻ mặt Cố Kỳ Nam mơ hồ, không ngờ Triển Minh cũng thêm vào: "Nhắm mắt lại một lúc đi."

Cố Kỳ Nam nhắm mắt, lại nghe Lâm Tiểu Bân lẩm bẩm. "Hứ, cậu sao thế. Tôi kêu nhắm mắt thì không nhắm, anh Triển vừa nói một câu đã răm rắp nghe..."

Đột nhiên im lặng.

"Chúc Tiểu Nam Tử sinh nhật vui vẻ! Nãy hát tiếng Trung rồi, giờ đổi qua tiếng Anh nhá ~"

Cố Kỳ Nam mở mắt thấy Ngô Uyên đang cầm một cái bánh sinh nhật, bên trên cắm một cây nến số 16. Lâm Tiểu Bân và Triển Minh đứng ở hai bên người gã, cả ba cùng đồng thanh hát bài chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Anh.

"Happy birthday to you ~ Happy birthday to you ~"

Trong lúc ấy, Lâm Tiểu Bân cũng rút điện thoại ra quay video.

Cố Kỳ Nam vô cùng bất ngờ, vẫn chưa thoát khỏi trạng thái ngỡ ngàng mà ước một điều rồi thổi tắt nến.

Lâm Tiểu Bân cảm thán: "Đệt! Ban ngày ban mặt mà cầm bánh hát mừng trông thiểu năng vãi!"

Triển Minh đưa tay lên làm động tác kéo khóa miệng: "Câm mồm."

Lâm Tiểu Bân cúi người: "Vâng ạ!"

Cố Kỳ Nam cảm động cực kỳ, ánh mắt nhìn ba người Triển Minh chất chứa đầy cảm xúc. Cậu đã từng cho rằng mình là kẻ thất bại nhất trên đời này, ngay cả một người bạn cũng không có nổi. Mà chưa nói tới bạn bè, ngay cả bạn cùng lớp có thể thay mặt giúp cậu cũng chẳng nổi. Có phải cậu thật sự là một người tệ đến thế nên mọi người mới ghét cậu không?

Triển Minh nhìn đôi mắt cậu ướt nhòe đi mà luống cuống: "Đừng khóc."

Lâm Tiểu Bân cũng hoảng không kém: "Cậu mà khóc người ta lại bảo bọn tôi bắt nạt cậu bây giờ! Thấy cái ông bảo vệ đứng dưới gốc cây kia không? Trông ổng như sắp báo công an đến nơi rồi á!

Cố Kỳ Nam bị chọc cười.

Ngô Uyên nói: "Cắt bánh gato đi. Cắt cho Lâm Tiểu Bân miếng to vào, cho cậu ta bớt nói đi." Rồi đưa miếng bánh cho Cố Kỳ Nam. Cố Kỳ Nam không nhận ngay mà lấy ra một gói khăn ướt, xé một tờ rồi lau tay hai cái trước khi nhận lấy miếng bánh gato. Triển Minh cũng theo thói quen tự giác lau tay. Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân sững sờ nghe Cố Kỳ Nam nói:

"Nhanh lau tay đi."

Lâm Tiểu Bân đứng một bên cảm thán: "Tiểu Nam Tử hiền lành chân chất lại còn sạch sẽ thơm tho. Anh Triển thích nhất là bạn cùng bàn như vậy đó."

Đoạn Lâm Tiểu Bân lại bắt đầu kể về chuyện người bạn cùng bàn cũ mất vệ sinh thế nào, bị anh Triển một quyền đánh ngất, còn ném cả bàn học đi.

Triển Minh: "...Đừng nói nữa."

Cố Kỳ Nam trợn mắt: "Thật sao? Anh Triển sẽ tức giận đến thế sao?"

Lâm Tiểu Bân: "... Cậu còn lạ gì tính ảnh nữa?"

Cố Kỳ Nam dùng dĩa ăn một miếng bánh, thản nhiên đáp: "Anh Triển tốt tính mà!"

Ba người Triển Minh: "..."

Lâm Tiểu Bân: "Phục!"

Bốn người cùng nhau ăn hết cái bánh sinh nhật vị xoài ngọt ngào. Công viên Nam Hồ vàng thuộm nắng trời chiều cùng hương bơ ngọt dịu của bánh sinh nhật cứ vậy lưu lại trong trí nhớ Cố Kỳ Nam.

Sau khi thu dọn hộp bánh sinh nhật xong, cả đám tạm biệt nhau, hẹn nghỉ hè lại đi chơi rồi lũ lượt trở về nhà.

Triển Minh đưa Cố Kỳ Nam đến trạm xe bus. Vừa rời khỏi công viên, điện thoại hắn chợt đổ chuông. Điện thoại của Triển Minh là loại điện thoại phổ thông bị rò rỉ tiếng nghiêm trọng. Cho dù đã vặn nhỏ âm lượng thì giọng người ở đầu dây bên kia vẫn bị phóng đại lên rất lớn, huống hồ xung quanh công viên còn rất yên tĩnh, Cố Kỳ Nam vẫn nghe thấy tiếng được tiếng chăng.

"Thầy giáo mày lại gọi điện chất vấn tao, mày lại chạy đi làm thêm đấy à? Trốn học đi làm thêm? Mày thiếu tiền đến thế cơ à? Cái nhà này bỏ đói mày hay gì?!"

Triển Minh đưa điện thoại ra xa tai một chút, nhíu mày. Hắn chưa kịp mở miệng thì bên kia lại điên cuồng bùng nổ.

"Mày nói với thầy cái gì ở trường mà để lần trước thầy cứ một mực hỏi tại sao mày phải đi làm thêm thế? Ý là tao lấy tiền của mày à? Hay là tao bắt mày đi kiếm tiền?"

Cố Kỳ Nam bị lời chất vấn thẳng thắn kia dọa sợ ngây người. Triển Minh lạnh lùng trả lời một câu: "Tôi không nói cái gì cả."

Bên kia càng thêm tức giận.

"Không nói gì?! Không nói gì, vậy tại sao ai cũng biết mày đi làm thêm? Hàng xóm tầng trên tầng dưới đều hỏi, giáo viên hỏi, chú ba cũng gọi điện tới, cứ như thể tao đang chèn ép mày lắm vậy! Tao cũng không vui vẻ gì nói mấy lời khó nghe đâu. Bà để lại cho mày bao nhiêu tiền chỉ có mày biết thôi!"

Triển Minh dừng bước, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng đáng sợ. Cố Kỳ Nam cảm giác được tâm trạng hắn đang cực kỳ tồi tệ.

"Để lại bao nhiêu tiền, chú cũng biết còn gì? Thẻ bị chú lấy đi, tiền chú cũng cầm mất." – Triển Minh nói.

Cố Kỳ Nam ngỡ mình nghe nhầm.

"Bà để cho mày thẻ gì? Ai biết đâu? Một bà già không chung đụng gì đến tiền mà lại có tới hơn hai vạn? Tao không tin! Chị em mày không được thì dựa vào cái gì mà mày lại được? Bà mất rồi nên tao không muốn nói những cái này nữa. Mày cũng đừng có ra ngoài bô bô cái miệng ra, người ta không biết gì lại chỉ trích đánh giá!"

(Hai vạn ~ 34tr)

Triển Minh hỏi lại: "Không đi làm thêm thì các người sẽ cho tôi tiền học Đại học sao?"

Đầu giây bên kia rống lên bực dọc: "Mày thì học Đại học cái thá gì? Điểm chác thế này thì cái Đại học nào nhận mày?!" Rồi cúp điện thoại.

Triển Minh đứng yên ở ven đường thật lâu, lâu đến độ Cố Kỳ Nam bắt đầu nghi ngờ có phải hắn đã khóc rồi hay không. Nhưng không, Triển Minh chỉ là đứng đó trầm ngâm, tay cầm lấy điện thoại di động.

Cố Kỳ Nam hơi sợ, cậu đưa tay kéo kéo góc áo Triển Minh. Song Triển Minh không phản ứng.

Cậu nhỏ giọng gọi: "Anh Triển.."

Triển Minh phục hồi tinh thần lại, giương mắt nhìn Cố Kỳ Nam một chút mới như nhận ra mình đang ở đâu. Hắn nhìn xuống điện thoại của mình, nhớ ra nó bị lậu âm nghiêm trọng mới hỏi lại: "Nghe được à?"

Cố Kỳ Nam gật gật đầu, sau ý thức được đây là chuyện riêng của Triển Minh lại vội vàng lắc đầu. Triển Minh xoa đầu cậu, nói: "Đi thôi."

Cố Kỳ Nam theo sau Triển Minh, bước tới lại kéo góc áo hắn: "Anh Triển, hay anh tới nhà em đi! Nhà em còn phòng trống không ai dùng, để em đi nói chuyện với ba mẹ, chắc chắn họ sẽ đồng ý thôi! Dù hơi xa trường.."

Không phải là hơi xa, mà là rất xa. Xa đến độ đi một chuyến tàu điện ngầm thì không thể đến mà còn phải qua mấy lần xe bus nữa.

Cố Kỳ Nam càng nói càng nhỏ tiếng, đột nhiên lại nghĩ ra cái gì mà lớn tiếng: "Hay anh thuê trọ ở gần trường đi. Đừng sống với họ nữa, họ quá khinh người rồi!"

Triển Minh đột nhiên tựa lên bức tường vây trên vỉa hè mà ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy đầu, vùi mặt vào hai đầu gối. Cố Kỳ Nam càng hoảng sợ, vội ngồi xổm xuống hỏi hắn: "Anh sao thế? Anh Triển, anh khó chịu ở đâu à?" Vừa hỏi cậu vừa xoa đầu xoa trán hắn.

Triển Minh bắt tay cậu lại giữ ở trên đầu mình, buồn bực nói: "Không sao, muốn yên tĩnh một chút."

"Yên tĩnh?"

"Yên tĩnh, nếu không sẽ đánh người phá của." – Triển Minh bực dọc, mặt vẫn chôn giữa hai đầu gối.

Cố Kỳ Nam không hiểu được cơn giận của hắn, chỉ biết tinh thần hắn hiện tại rất sa sút thôi. Bàn tay cậu vẫn nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu hắn.

Một lát sau, Triển Minh nói: "Cậu về trước đi."

"Không muốn."

Triển Minh suy tư một chốc liền ngẩng đầu lên: "Tôi thế này một lúc là đỡ, cậu về trước đi."

"Không muốn."

"Hôm nay là ngày vui, đừng để tôi hủy hoại tâm trạng cậu." – Triển Minh nói.

Cố Kỳ Nam không biết thế nào mà trong ngực vừa chua xót lại vừa ngọt ngào. Anh Triển như một con cún bự ngồi xổm trên đường cái không có chỗ để về vậy. Lần đầu tiên trong đời cậu nghĩ, giá mà có nhà riêng thì thật tốt, có thể đón anh Triển về nhà. Bởi cậu biết Triển Minh chắc chắn sẽ không cùng cậu về nhà ba mẹ đâu.

"Về nhà em hai ngày đi." – Cuối cùng Cố Kỳ Nam nói.

Triển Minh không đáp.

Cố Kỳ Nam nhẹ nhàng ôm lấy đầu hắn, không buồn để ý đến ánh mắt người qua đường, tựa mặt lên.

"Tóc anh ngắn quá. Ngứa ngứa." – Cố Kỳ Nam nói.

Điện thoại cậu vang lên, Cố Kỳ Nam không cách nào khác ngoài bắt máy. Là ba mẹ hỏi xem cậu đang đi đâu, giục cậu về nhà rồi tắt.

Sáu giờ chiều nhưng trời hãy còn sáng. Mùa hè ban ngày rất dài.

Gió chạng vạng thổi một chiếc lá đa rơi xuống đầu Triển Minh. Cố Kỳ Nam nhặt chiếc lá lên, lại sờ sờ tóc hắn. Bình thường toàn là hắn xoa đầu cậu, đây là lần đầu Cố Kỳ Nam chạm đầu hắn, dù gì bình thường cũng với không tới.

"Ngứa thật á." – Cậu nói. "Hôm nay là sinh nhật em, anh phải nghe theo em. Về nhà em ở hai ngày đi, anh."

Triển Minh để mặc cậu lần mò đầu mình, thấp giọng nói: "Nãy là chú tôi gọi điện."

Cố Kỳ Nam cũng đoán được.

"Trước lúc mất, bà tôi đã nhượng nhà cho chú để ông ta giúp đỡ tôi. Còn nói với tôi, vì tôi còn nhỏ nên dù cho tôi nhà tôi cũng không giữ được. Mấy năm nay lương hưu bà tích góp đều cho tôi cả, chị em họ cũng không được bà bận tâm đến vậy đâu. Trước khi đi vì không muốn gia đình chú trách móc nên mới cho bọn họ nhà. Dù gì cũng chỉ là một căn nhà cũ không đáng bao nhiêu."

Cố Kỳ Nam nghĩ, đây là lần đầu tiên anh Triển nói nhiều như vậy. Nhưng thà rằng hắn đừng nói, hãy cứ là một anh Triển ngầu lòi kia đi.

"Bà lén cho tôi một thấm thẻ, bên trong có hai vạn năm trăm ngàn. Bà sợ chú sau này không cho tôi tiền học Đại học nên mới đưa. Còn bảo tôi lên Đại học nhớ ăn nhiều một chút, không cần phải tiết kiệm."

Triển Minh hơi nghẹn ngào nhưng lại rất nhanh lấy lại ngữ điệu bình tĩnh.

"Thẻ bị thím phát hiện ra, chú tôi cầm hộ khẩu lấy danh nghĩa người giám hộ rút đi mất. Vậy mà họ vẫn nghi ngờ bà không chỉ cho tôi một tấm thẻ."

Cố Kỳ Nam thì thào: "Sao có thể như vậy chứ.."

Triển Minh ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn thất vọng tột độ.

"Tôi cũng không ngờ sau khi bà mất mọi thứ lại thay đổi nhiều thế. Ba tôi mất năm tôi hai tuổi, không có chút kí ức nào về ông ta. Cũng không biết mẹ tôi đã đi đâu rồi, sau khi ba tôi qua đời đã mất hút, chưa một lần quay lại. Bà tôi, sau đó là chú, là những người thân nhất của tôi. Trước đây chú ấy cũng không như vậy.."

Hồi nhỏ, chú của Triển Minh thường mua cho hắn đồ chơi. Em họ có cái gì hắn cũng sẽ có cái đó. Đến tết hắn cũng được thím mua quần áo mới cho, còn nói bà không biết mua quần áo cho trẻ con, vẫn là thím làm.

Mấy món đồ chơi với quần áo bao nhiêu tiền, khi đó Triển Minh không hiểu.

Chỉ cần không chạm tới lợi ích sâu thẳm nhất thì mọi người vẫn có thể chung sống hòa bình.

Mãi đến khi bà qua đời, chú thím một nhà bắt đầu chia chác tiền của. Bà nằm viện hết bao nhiêu tiền, nhà bán hết bao nhiêu, đưa cho Triển Minh bao nhiêu, còn lại bao nhiêu. Càng chia càng trở nên bực dọc.

Dựa vào cái gì mà tiền của bà đều đưa cho Triển Minh, bọn họ cũng là cháu ruột của bà, vậy mà bà không hề lo cho chút nào.

Đến lúc thím phát hiện ra thẻ ngân hàng của Triển Minh, cảm xúc mới bùng nổ.

Anh em họ không có gì mà bà lại lén cho Triển Minh tiền! Thím gả cho Triển Quốc Cường mấy chục năm nay sống không dễ dàng. Có hai người con trai mà bà chưa từng giúp đỡ cái gì, chỉ lo mỗi thằng cháu đích tôn Triển Minh. Thím chịu đựng vì Triển Minh không cha không mẹ, tính toán làm gì? Nhưng bây giờ bà mất rồi, đưa Triển Minh cho nhà họ, bắt họ cho hắn ăn cho hắn mặc cho hắn đến trường, vẫn còn lén cho hắn tiền!

Ngay cả Triển Minh cũng thấy thím nói rất có lý. Nhưng bọn họ lấy hết tiền rồi mà vẫn còn nghi ngờ, không tin tưởng hắn, bắt hắn đưa nốt chỗ tiền còn lại ra.

"Tiểu Nam Tử, hôm nay sinh nhật cậu, nghe xong những chuyện này thì hãy quên đi, đừng để ảnh hưởng tâm trạng." – Triển Minh xoa xoa tay mình, đứng lên. "Tôi không còn là tôi năm lớp Mười rồi. Khi đó lúc nào cũng tức giận, chỉ muốn đánh nhau để giải tỏa. Bây giờ thì không, tôi đã chấp nhận hiện thực này rồi. Chẳng ai là đáng ghét cả, đây chính là cuộc sống."

"Mà tôi cũng không thể làm gì khác ngoài chấp nhận đâu, họ là người thân duy nhất của tôi." – Triển Minh nhìn lên ngọn đèn đường đang dần sáng lên. "Tôi phải về."

Bởi vì trừ nơi đó ra thì chẳng còn nơi nào để về nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro