Chương 35: Bạn cũ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xe thì tan tành trong nháy mắt, người thì hôn mê tại chỗ, rất may là xe nhìn qua bị đập đến nát bét, nhưng khung xe kiên cường, chống đỡ không bị biến dạng lớn. Góc độ chạm cũng đủ may mắn, Tạ Lam Sơn được bảo vệ bởi dây an toàn và túi khí an toàn, tuy rằng đầu xuất huyết trong, hai lá phổi bầm ứ, nhưng cũng không có vết thương trí mạng. Không cần giải phẫu mổ sọ, cắm máy thở hôn mê đến ngày thứ tư cuối cùng cũng coi như tỉnh lại.

Vừa mở mắt, nhìn thấy một phụ nữ áo trắng cúi đầu cắm hoa bách hợp trắng trước cửa sổ. Hôn mê nhiều ngày, đôi mắt nhất thời không thích ứng được ánh sáng, còn tưởng là gương mặt trong cảnh tượng huyền ảo xuất hiện lúc xảy ra tai nạn . Tạ Lam Sơn cả kinh, thử ngồi dậy: "Cô là..."

Người phụ nữ bên cửa sổ vừa quay đầu lại, hoá ra là Tống Kỳ Liên.

Trong phòng bệnh không có hộ lý, người chăm sóc hắn mấy ngày nay là Tống Kỳ Liên.

Tống Kỳ Liên đem bách mới mua tới thay bí cũ hơi héo, tinh tế xử lý cành lá rồi cắm vào trong bình. Nhìn thấy Tạ Lam Sơn đã tỉnh, cô rót cốc nước cho hắn.

Thật ngại quá, " Tạ Lam Sơn nhận cốc nước, "Còn làm phiền em tới chăm sóc anh."

"Cần phải," Giọng Tống Kỳ Liên rất hay, chỉ vài chữ mà phảng phất như ngâm thơ, khiến người nghe thập phần thích ý. Cô đưa tình chăm chú nhìn Tạ Lam Sơn, cảm kích từ đáy lòng, "Trong những đứa trẻ anh cứu có con trai của em."

May nhờ Tạ Lam Sơn vào thời khắc sống còn lựa chọn hi sinh chính mình, đám trẻ đi du xuân không chịu một chút thương tổn nào, nghiêm trọng nhất chỉ là một đứa bé mập hốt hoảng ngã nhào, sợ đến tiểu ướt ống quần. Lưu Sướng con trai của Tống Kỳ Liên cũng ở trong đó.

"Cám ơn anh cứu con trai em, " Tống Kỳ Liên nghiêng người nhào đến, nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Lam Sơn, lặp lại nói, "Cám ơn anh."

Đã lâu không cùng phái nữ mềm mại ôn hương ôm ấp, Tạ Lam Sơn không nhịn được thân thể cứng đờ, lòng hơi run lên, rung động nhỏ bé như cục đá rơi xuống mặt hồ, bọt nước bắn lên tung toé.

Tống Kỳ Liên nhắm mắt lại, mặt vùi vào trong cổ của hắn, vẫn luôn ôm hắn.

"Cám ơn cái gì, " Tạ Lam Sơn giơ tay lên, muốn lấy ôm đáp lại cái ôm của Tống Kỳ Liên, liền cảm thấy không thích hợp. Do dự một lát, cuối cùng chỉ lễ phép vỗ vỗ trên lưng Tống Kỳ Liên, hắn nói, "Giống mười năm trước, anh vẫn nguyện ý vì em đánh đổi mạng sống như cũ."

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông đi tới: "Không quấy rầy các ngươi đi."

Nghe thấy tiếng của người thứ ba, Tống Kỳ Liên hoang mang hoảng loạn thu tay, lén lút lau nước ở khoé mắt, quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông từ ngoài cửa tiến vào. Cô nói với Tạ Lam Sơn: "Hôm qua Tùy đội đã đến thăm anh, các anh lâu không gặp mặt, tâm sự cho tốt đi."

Ôm lấy cành hoa bách hợp được thay, Tống Kỳ Liên sượt qua người đàn ông, rời khỏi phòng bệnh.

Một người đàn ông đẹp trai. Không giống Đào Long Dược một thân lửa nóng như lan đến nhà, cũng không giống Thẩm Lưu Phi xa cách lạnh nhạt từ chối người ngàn dặm, người này khí độ bất phàm lại hòa ái thân thiết, nụ cười mỉm làm người vui vẻ vẫn luôn treo ở bên môi.

Giương mắt nhìn người mới đến, viền mắt Tạ Lam Sơn đột nhiên nóng lên. May mắn lượm lại cái mạng, hiện tại cả người đều đau, ruột thì xót, phổi thì khô, xương cốt cả người cũng dặt dẹo, đụng vào liền kèn kẹt muốn đứt. Nhưng hắn vẫn thẳng tắp dựng người bằng tư thái đẹp trai, cung kính hô một tiếng: "Đội trưởng."

Người đàn ông gật gật đầu, cười với hắn ko: "A Lam, đã lâu không gặp." Tùy Hoằng, tổng đội trưởng trung đoàn phòng chống ma túy của tỉnh, năm đó chính là anh, từ trong mấy ngàn học sinh trường cảnh sát liếc mắt chọn ra Tạ Lam Sơn.

Trước đây thường có lãnh đạo đến thị sát trường cảnh sát, Tạ Lam Sơn cùng các bạn học đã nhìn thấy vài nhóm. Hoặc là công an lâu năm từng bước leo lên, trải qua nhiều năm thực chiến, trên người mang theo khí thế thổ phỉ, dù sao cũng không mang theo không được, chấn nhiếp không được tội phạm. Hoặc là cán bộ từ các đơn vị chính trị pháp luật lần lượt lưu động đến, tuy rằng bề ngoài bình dị gần gũi, nhưng ít nhiều gì vẫn mang theo khí chất nhà quan cao nhân nhất đẳng.

Loại khí thế quan khí cùng phỉ khí giao tạp này, hầu như mỗi lãnh đạo đến kiểm tra đều có, ngoại trừ Tùy Hoằng, ôn nhu thân thiết, không giống mọi người.

Hôm ấy, Tạ Lam Sơn ngồi dưới gốc cây như thường lệ, tay cầm dao khắc gỗ.

Dưới cùng một bóng cây, có mấy cậu bé trạc tuổi ôm nhau đánh đấm trong giờ nghỉ trưa, trút hết tinh lực không có chỗ phát tiết.

Từ xa có vài người đi tới, dảng dấp cỏ vẻ lại là lãnh đạo, nhưng lại không gióng trống khua chiêng, gõ chiêng dẹp đường, Tạ Lam Sơn ngẩng đầu liếc mắt nhìn, chỉ liếc một cái liền cảm thấy bị ánh mặt trời xuyên qua tán cây làm chói mắt.

Một người đàn ông cao lớn, lưng thẳng tắp như cột thép, mái tóc màu nâu nhạt tự nhiên áp vào khuôn mặt đẹp trai, mặt mày thâm thúy, tạo cảm giác đặc biệt xuất trần. Tạ Lam Sơn sống những năm này, chưa từng thấy qua nam nhân có khí chất đến vậy.

Tùy Hoằng lúc đó phải đến trường cảnh sát chọn người, nói đơn giản là anh muốn tìm một số đặc vụ chống ma túy nằm vùng có thể đột nhập Tam giác Vàng. Anh liếc mắt một cái liền chọn trúng Tạ Lam Sơn.

Cậu bé này nhìn qua trông lạnh nhạt, trầm mặc, không hòa đồng, những ấn tường này không giống bồi dưỡng ra sau khi học điêu khắc, mà giống đẻ từ bụng mẹ ra đã vốn dĩ như thế. Ánh mắt Tùy Hoằng rất chuẩn, nhận định đây là một tài năng đáng để bồi dưỡng.

Trên tán cây phía trên đỉnh đầu Tạ Lam Sơn, vốn đang đậu một con dã điểu xinh đẹp, đang cao cổ hát vang. Một trận gió tà không biết từ đâu tới, con chim đó giống như ném trúng cục đá, nháo nhào bay đi.

Gió quá lớn, rung lắc cành cây, lá rụng xuống đất, còn rụng theo một trận mưa sâu lông.

Đám trẻ con đang luận bàn võ nghệ dưới trạc cây bị sâu lông rớt từ trên cây xuống thình lình tập kích, lập tức hùng hùng hổ hổ xông lên, tiếng "đụ mẹ" nháo nhác liên tiếp. Chúng điên cuồng giẫm đám sâu lông trên mặt đất, trận động tĩnh này, như tràng pháo hoa đến tết mới treo, nổ đùng đùng loạn một trận.

Vừa buồn nôn vừa vui vẻ, các cậu bé càng ầm ĩ hơn.

Cũng có một con sâu lông lông rơi trúng bả vai Tạ Lam Sơn. Tạ Lam Sơn rất bình tĩnh, rất yên tĩnh, không gia nhập vào trận vui chơi của các cậu bé, chỉ buông dao khắc trong tay, lấy sâu lông trên vai xuống, cẩn thận bỏ vào bùn đất ẩm ướt bẩn thỉu trong mảnh đất phía sau luống hoa.

Sau đó cậu tiếp tục chạm khắc mảnh gỗ trong tay mình, không nhìn ai cả.

Hành động này khiến Tùy Hằng rất kinh ngạc.

Anh hỏi giảng viên đi cùng mình, cậu bé này tên là gì?

"Tạ Lam Sơn." Rõ ràng dưới gốc cây có mấy cậu bé, nhưng giảng viên giống như liền biết Tùy Hằng hỏi ai, "Cậu bé rất nghị lực."

"Đừng là gối thêu hoa." Tùy Hoằng cười cười, trong lòng nghĩ, quả thật nghị lực.

"Không phải gối thêu hoa, kỹ năng cảnh vụ chuyên nghiệp của cậu ấy khá nổi trội, huấn luyện thân thể, tiêu chuẩn nội vụ đều là tốt nhất," giảng viên nói, "Nếu nói có khuyết điểm, chính là không quá thích nói chuyện, thời gian rảnh rỗi cũng không cùng người khác giao lưu, chỉ yêu thích khắc chạm gỗ một mỉnh, chỗ nào giống cảnh sát tương lai, giống thợ mộc thì đúng."

"Hành động nhanh nhẹn nhưng lại cẩn trọng lời nói, đội ngũ công an chính là thiếu người như vậy." Tùy Hoằng càng hứng thú với đứa bé trai hơn, hỏi, "Có thể đánh không?"

"Có thể đánh, " giảng viên vội vàng gật đầu, "Trình độ đánh lộn tổng hợp của tiểu tử này là có thể đánh UFC chuyên nghiệp."

"Lợi hại như vậy?" Tùy Hoằng có vẻ không tin, cười nói, "Sắp xếp một trận đấu, tranh tài với người tôi mang đến, tôi nhìn xem."

Cao thủ chiến đấu số một số hai trong tỉnh, trình độ chuyên nghiệp chân chính, Tạ Lam Sơn rốt cuộc chỉ là một học sinh mới vào trường cảnh sát, giảng viên nói có hơi cường điệu.

Nhưng ý chí chiến đấu Tạ Lam Sơn thể hiện lại làm Tùy Hoằng ân tượng sâu đậm, cậu liên tục bị đẩy ngã, một lần lại một lần đứng lên, rách da chảy máu cũng tuyệt đối không lùi bước, đứa bé trai ôn nhu trầm mặc này có cỗ nghị lực, không chịu thua, không sợ chết.

Cao thủ trong tỉnh khiêng ôm Tạ Lam Sơn, ném cậu ra ngoài, Tạ Lam Sơn phản ứng rất nhanh, vén chân xoắn lấy cổ đối phương, cùng hắn ngã sấp xuống.

Hai người sử dụng khớp kỹ với nhau, vặn khớp đối phương, buộc đối phương chịu thua. Giằng co như vậy năm phút đồng hồ, mãi đến khi cao thủ kia gào thét lên, Tạ Lam Sơn vẫn không nói một tiếng.

"Được rồi." Tùy Hoằng tự mình tách hai người ra.

Nhìn thấy sắc mặt Tạ Lam Sơn tái nhợt, một bên vai mất tự nhiên rũ xuống, mồ hôi trên trán như hạt đậu thi nhau lăn xuống, hỏi cậu: "Trật khớp?"

Tạ Lam Sơn cắn răng nhịn đau, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Tùy Hoằng vung tay, khéo léo lắc vai Tạ Lam Sơn, khớp liền trở về vị trí cũ.

"Lại luyện thật tốt thêm hai năm," Trước khi đi Tùy Hoằng vỗ vỗ sau lưng Tạ Lam Sơn, trân trọng dặn cậu, "Quốc gia cần cậu."

Ngoài lề: mình khá là dễ tính nhưng chương trước mình có nhắc ghi nguồn wattpad mà web reup lại sửa cmn thành mình nhắc ghi nguồn là tên web luôn thì hơi quá đáng rồi đấy, k vui đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro