Chương 104: Hồ tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ba hồn bảy phách của Viên Xuân Hoa hoàn toàn quay trở lại trong cơ thể, nàng hôn mê khoảng hai ngày mới tỉnh lại. Hồn thể của nàng phân tán một thời gian rồi mới tụ lại ít nhiều đã chịu một ít ảnh hưởng, sau khi tỉnh lại thì tinh thần nàng không được tốt, uống nước trà Đông Sinh mang đến, lúc này nàng mới dần dần tốt lên.

Hồn Thai Quang và Sảng Linh của Viên Xuân Hoa rời đi thân thể của chuột béo, chuột béo sống thêm được hai ngày cho đến khi Viên Xuân Hoa tỉnh lại thì thọ mệnh của nó kết thúc và chết tại nhà.

Sau khi tỉnh lại thì Viên Xuân Hoa vẫn nhớ rõ sự tình bản thân bám trên người chuột béo, nàng tự tay chôn nó ở công viên bên hồ, sau đó thu dưỡng mèo một mắt cùng các con mèo hoang khác. Trong đó có ba con mèo hoang đã quen với sinh hoạt tự do tự tại vô câu vô thúc nên không muốn có người thu dưỡng, Viên Xuân Hoa đành phải nhờ A Hoàng nói lại cho chúng nó, về sau nếu không tìm được đồ ăn thì hãy tới nhà nàng, nàng vô cùng hoan nghênh.

https://hangminiecom.wordpress.com/

Mắt trái của mèo một mắt chỉ là bị tật chứ chưa bị mù hoàn toàn. Nó được Viên Xuân Hoa mang đi bệnh viện thú cưng cho bác sĩ khám, mỗi ngày kiên trì dùng thuốc nhỏ mắt mà bác sĩ đưa cho để tẩy rửa mắt, một thời gian sau con mắt bị tật của độc nhãn miêu dần dần khôi phục màu ngọc lục bảo xinh đẹp, chỗ bị cạo thì nhanh chóng mọc lông mới, thân thể gầy trơ cả xương giống như được thổi phồng, lại dày thêm một tầng mỡ béo, nhan sắc cùng tiểu tính tình đều vèo vèo tăng trưởng, nghiễm nhiên trở thành con đầu đàn ở trong nhà.

Trong mắt độc nhãn miêu cùng mèo tiểu đệ, Viên Xuân Hoa từ một con chuột béo biến thành thú hai chân, quả thực không thể lợi hại hơn. Thế nên chúng nó quyết đoán vứt bỏ A Hoàng, một lần nữa trở thành tiểu đệ của ‘chuột lão đại’.

A Hoàng bị đàn mèo làm phản tức giận đến thiếu chút ăn không vô, Đông Tể còn đặc biệt không lương tâm mà trào phúng nó:

“Ai bảo cậu suốt ngày lên mạng lướt web không hảo hảo tu luyện, xứng đáng.”

A Hoàng tức giận đến trực tiếp lấy cái mông béo mập đè xú Đông Tể, bi phẫn của mèo béo hoá thành cơn thèm ăn, nó một hơi đem cá khô mà Dư Đồng mua cho ăn sạch sẽ, một cái đều không để lại cho mấy tên tiểu phản đồ.

Ăn uống no đủ, A Hoàng sinh khí cũng tiêu tán đến không sai biệt lắm, thoải mái dễ chịu oa ở trên sofa chơi di động, hơi có chút tư thế vui đến quên cả trời đất.

Trong lúc Viên Xuân Hoa hôn mê, Đông Sinh đã siêu độ cho lão quỷ cùng Tần Lạc. Lão quỷ ở dương gian phiêu đãng hơn bốn mươi năm, tự nhiên biết một ít cách phát tài. Đông Sinh được lão quỷ chỉ, Dư Đồng tìm quan hệ biến hiện một bộ phận, nếu lão thái thái nguyện ý thì dùng số tiền này đưa nàng vào viện dưỡng lão tốt nhất trải qua tuổi già. Những đồ còn lại Đông Sinh đáp ứng lão quỷ sẽ hỗ trợ biến hiện, giao cho vợ của lão quỷ.

Lão quỷ được Đông Sinh trợ giúp báo mộng cho vợ của hắn, hắn ở trong mộng đem sự tình tinh tế công đạo một lần, còn nói cho lão thái thái kiếp sau bọn họ sẽ còn tiếp tục làm vợ chồng.

Lão thái thái nguyên bản cho rằng bản thân chỉ là mơ một giấc mộng, buổi sáng tỉnh lại còn thương tâm muốn khóc một hồi, kết quả nước mắt còn chưa rơi thì Đông Sinh cùng Dư Đồng đã tìm tới cửa. Bọn họ nói giống hệt với những lời mà chồng bà nói trong giấc mộng, không phải không tin nhưng mà bà tương đối cố chấp, không muốn đi viện dưỡng lão, Dư Đồng thấy bà một mình thui thủi quá cô đơn mà lần này hắn cũng chịu đại ân của lão quỷ nên đề nghị lão thái thái tới nhà hắn ở, cùng nhà hắn ăn Tết, qua năm mới rồi hẵng quyết định.

Bởi vì Dư Đồng là người mà lão quỷ đã nói qua ở trong mộng nên lão thái thái đối với hắn thập phần tín nhiệm, bà cô đơn đã hơn nửa đời người rồi nên kiến nghị của Dư Đồng đối với bà mà nói thật ra là một dụ hoặc thật lớn

Vì thế, lão thái thái liền đi theo Dư Đồng về nhà, sau khi Viên Xuân Hoa tỉnh lại cùng lão thái thái nói chuyện, phát hiện nhà mẹ đẻ lão thái thái cùng nhà mẹ đẻ nàng cư nhiên là thôn bên, hai người nói chuyện thập phần ăn ý, tính tình cũng rất hợp. Sau khi ở chung một đoạn thời gian, Viên Xuân Hoa chủ động đề nghị lão thái thái nhận nàng làm con gái nuôi, sau đó lão thái thái vẫn luôn ở cùng Viên Xuân Hoa, cảm tình tốt giống như mẹ con ruột. Viên Xuân Hoa vẫn luôn chiếu cố lão thái thái cho đến khi bà mất, sau khi bà qua đời, Viên Xuân Hoa đem tài sản lão quỷ để lại cho lão thái thái làm từ thiện, lấy danh nghĩa hai vợ chồng lão thái thái quyên góp cho quỹ từ thiện, thay bọn họ tích phúc tích công đức, cầu kiếp sau bình an trôi chảy.

Lão quỷ buông được vướng bận nên an tâm trọng nhập luân hồi.

Tần Lạc không bỏ xuống được cha mẹ và chồng mình, nhưng nàng cũng rõ ràng, ngưng lại dương gian quá lâu đối với mọi người đều không có chỗ tốt. Nàng cầu Đông Sinh hỗ trợ báo mộng cho thân nhân và ái nhân, sau đó nàng rời đi nhân thế, trọng nhập luân hồi. Sau khi Tần Lạc chết, chồng nàng không đi bước nữa, đem tinh lực đều đặt ở công việc làm ăn cùng làm từ thiện, sau khi cha mẹ hắn cùng cha mẹ vợ lần lượt qua đời, hắn chuyển nhượng công ty, đem tiền tài quyên góp cho các hội từ thiện, bản thân thì cô độc một mình đến chùa miếu cạo tóc tu hành, thẳng đến khi qua đời.

Rất nhiều năm sau, một đôi cha mẹ nói giỡn, định thân cho con trẻ, một bé nam mới chỉ có ba, bốn tuổi lại nhớ kỹ chuyện này. Hắn thật cẩn thận che chở bé gái lớn lên, nhiều năm sau, hắn đuổi đi rất nhiều tình địch, thành công bắt cóc bé gái về dinh, cách năm, bé gái đã sinh cho hắn một tiểu bảo bảo đáng yêu.

Mà bên kia...

Dư Thiên Phúc còn nằm ở bệnh viện, Viên Xuân Hoa cùng Dư Đồng đều không được thanh tịnh. Người nhà họ Dư, tình nhân, nhóm con riêng của Dư Thiên Phúc sợ hắn xảy ra sơ xuất gì thì gia tài hàng tỉ sẽ bị mẹ con Viên Xuân Hoa chiếm đoạt. Khi Dư Thiên Phúc hơi có chút thanh tỉnh thì bọn họ liền thay phiên nhau ở bên tai hắn nói xấu mẹ con Viên Xuân Hoa.

Cái gì mà Viên Xuân Hoa không có lương tâm, chồng bị bệnh mà cũng không đến chăm sóc.

Cái gì mà Dư Đồng đều bị mẹ dạy hư, cha bị bệnh thành như vậy mà không biết tới bệnh viện thăm nom, một chút cũng không hiếu thuận, về sau làm sao mà giao Dư gia cho hắn được?

Nếu đổi là trước đây, Dư Thiên Phúc khẳng định sẽ giận tím mặt, nhưng lúc này hắn không những không tức giận mà còn bảo người gọi điện cho Dư Đồng, ngàn dặn vạn dò, thái độ và ngữ khí phải vô cùng tốt. Hắn sợ người trong nhà bằng mặt không bằng lòng sẽ làm hỏng chuyện tốt của hắn nên hắn để trợ lý của hắn làm việc này.

Trợ lý của Dư Thiên Phúc là cựu sinh viên của trường đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp đã đi theo Dư Thiên Phúc hai, ba năm, tính tình của Dư Thiên Phúc hắn cũng rõ ràng, bất quá, hắn không cấm nói thầm, lão bản đây là uống lộn thuốc hay chưa uống thuốc nha?

Bất quá, mặc kệ nói như thế nào, so với đám con riêng kia, Dư Đồng xác thật đáng tin cậy hơn nhiều, nếu tương lai lão bản tính toán đem Dư gia giao lại cho Dư Đồng, vậy thì hắn còn có thể nhẫn nhịn một chút, không cần vội đổi ông chủ.

Dư Đồng nhận được điện thoại của trợ lý, cũng không có khó xử hắn, trưa hôm đó liền đi bệnh viện một chuyến, lúc trở về, hắn nói với Đông Sinh:

“Đông Sinh, ông có hứng thú kiếm tiền tiêu vặt hay không a?”

Gần đây túi tiền của Đông Sinh eo hẹp đến lợi hại, nếu không kiếm thêm thì rất có thể qua năm mới cũng chưa có đủ tiền để mua vé xe về quê.

Chuyện lần này Đông Sinh thuần túy là vì giúp bạn bè, vốn dĩ cũng không nghĩ tới việc lấy thù lao. Đông Sinh không nói không đại biểu trong lòng Dư Đồng không suy tính, tuy Dư Đồng không nói gì với Đông Sinh về chuyện báo đáp nhưng đã lặng lẽ chuẩn bị cho Đông Sinh một hồng bao thật dày, đến Tết mẹ hắn sẽ đưa cho Đông Sinh. Dù sao cũng sắp đến Tết rồi, trưởng bối mừng tuổi cho vãn bối là chuyện hết sức bình thường.

Nếu không có Đông Sinh thì lần này không chỉ riêng mẹ hắn khó giữ được tính mạng mà nói không chừng hắn cũng sẽ lọt vào độc thủ của hồ tiên.

Bởi vậy, đưa thù lao nhiều cho Đông Sinh cũng không quá, nhưng ân tình thì dù có nhiều tiền tài cũng không trả hết được.

Dư Đồng cùng phòng với Đông Sinh một học kỳ, hắn đương nhiên biết Đông Sinh không giỏi quản lí tài chính. Nếu hắn muốn một hơi cấp Đông Sinh mấy trăm vạn thì Đông Sinh khẳng định không cần suy nghĩ liền trực tiếp quyên từ thiện, quay đầu thì túi tiền vẫn trống rỗng không có đồng nào để tiêu.

So với trực tiếp đưa tiền cho Đông Sinh, còn không bằng giúp cậu làm một chút việc phát tài. Trong lòng Dư Đồng đã có một ít tính toán, bất quá, sự tình còn chưa làm, hắn tạm thời chưa tiết lộ với ai.

Mà nguyên nhân là vì ý tưởng này bắt đầu nảy sinh nên Dư Đồng mới chịu đáp ứng đi gặp Dư Thiên Phúc. Hắn quá hiểu Dư Thiên Phúc, lấy tính cách của Dư Thiên Phúc tuyệt đối không có khả năng ăn nói khép nép, một bộ không sống được bao lâu muốn con trai đến bệnh viện chăm sóc. Người mà Dư Thiên Phúc chân chính muốn gặp là Đông Sinh.

Dư Thiên Phúc hoàn toàn bị Mina doạ mất mật, đặc biệt là lúc nghe nói toàn thân Mina mọc đầy bọc mủ, sau khi chết trong cơ thể có vô số sâu bò ra, Dư Thiên Phúc liền cảm giác cả người □□, giống như có vô số sâu ở trong thân thể hắn bò lúc nhúc.

Cố tình bệnh viện lại không kiểm tra ra cái gì.

Sau khi Dư Thiên Phúc thấy hồ tiên, hồng y lệ quỷ cùng một loạt sự tình kỳ quái, tam quan đã hoàn toàn thay đổi. Hắn nguyên bản không tin quỷ thần, hiện tại thì không thể không tin. Đông Sinh liếc mắt một cái liền nhìn thấu được âm mưu của hồ tiên, giết chết hồ tiên dễ như trở bàn tay, Đông Sinh tuyệt đối là cao nhân.

Chỉ cần Đông Sinh đại sư chịu đến xem, khẳng định có thể nhìn ra vấn đề của cơ thể hắn.

Điều làm Dư Thiên Phúc thấp thỏm bất an chính là Đông Sinh đại sư đã từng nói, hắn có khả năng không sống qua trừ tịch.

Hiện tại còn khoảng hai, ba ngày nữa là đến đêm giao thừa rồi.

Không! Hắn không muốn chết! Hắn không muốn chết!

Khi Đông Sinh đi cùng Dư Đồng vào phòng bệnh của Dư Thiên Phúc rồi đứng trước giường bệnh, đôi mắt Dư Thiên Phúc tử khí trầm trầm vèo một cái liền phát sáng, hắn như người sắp chết đuối vớ được nhánh củi:

“Cứu tôi, đại sư cứu tôi, ngài nhất định phải cứu tôi!”

“Mạng số của ông đã hết, tôi nhiều nhất chỉ có thể cho ông sống thêm ba, bốn năm thôi.” Đông Sinh mặt vô biểu tình nói.

Ba, bốn năm…… Dư Thiên Phúc tâm lạnh một nửa, nhưng nghĩ lại thì ba, bốn năm vẫn tốt hơn hai, ba ngày a.

“Đại sư, ngài nhất định phải cứu tôi!”

“Cứu ông cũng không phải không thể, bất quá, tôi có một điều kiện.” Đông Sinh không chút để ý nói.

“Điều kiện gì?”

Đông Sinh đưa ra điều kiện rất đơn giản, yêu cầu Dư Thiên Phúc ly hôn với Viên Xuân Hoa, đoạn tuyệt quan hệ cha con với Dư Đồng, sau này Dư Thiên Phúc không được gặp mẹ con Viên Xuân Hoa, hai bên hoàn toàn không còn liên quan gì nữa.

Trải qua sự tình lần này, Dư Thiên Phúc kỳ thật đã dập tắt ý niệm ly hôn với Viên Xuân Hoa, hiện tại nhìn tình nhân hắn đều nhớ tới Mina, đều sắp bị hù chết, nơi nào còn tâm tư? Tới nông nỗi này, Dư Thiên Phúc cuối cùng cũng nhớ tới Viên Xuân Hoa nhưng làm sao so sánh được với mạng nhỏ của hắn?

Vợ không có thì có thể cưới, con trai thì hắn có nhiều nhưng mất mạng thì cái gì cũng không còn.

Trên đời này không chỉ có mỗi Lý Đông Sinh là đại sư, chỉ cần hắn có thể qua được ải này, hắn không tin tương lai không tìm thấy đại sư lợi hại hơn Lý Đông Sinh!

Dư Thiên Phúc vô cùng sảng khoái ký đơn ly hôn, trước đây hắn sớm đã muốn ly dị Viên Xuân Hoa, ỷ vào Viên Xuân Hoa quản không được chuyện của công ty nên Dư Thiên Phúc đã tham ô không ít tài sản. Đông Sinh không rõ lắm mấy chuyện miêu mị này nhưng Dư Đồng cùng Viên Xuân Hoa thật ra đã biết nội tình, dù vậy muốn bức Dư Thiên Phúc thành thật lấy ra một nửa gia sản căn bản không có khả năng. Dư gia hiện tại đã là mặt trời sắp lặn, dựa theo Đông Sinh bặc tính, vận số của Dư Thiên Phúc đã hết, nhiều gia sản cũng không đủ cho hắn tiêu, còn có khả năng mang họa cho con cháu, cùng với tranh cái động không đáy, không bằng chuyển biến tốt liền thu.

Dư Thiên Phúc lần này nhìn ở mặt mũi Đông Sinh đại sư, cũng xem Dư Đồng là con của hắn nên phân chia tài sản cho Viên Xuân Hoa có thành ý hơn nhiều so với trước kia lúc bàn chuyện ly hôn: bất động sản, cửa hàng, tiền tiết kiệm ngân hàng, vật phẩm trang sức, siêu xe, tổng giá trị là một con số lớn.

Viên Xuân Hoa được phân nhiều tài sản như vậy làm có người không cam lòng, có người đố kỵ, cũng có người vội vàng nịnh bợ lấy lòng. Trải qua kiếp nạn lần này và qua cuộc nói chuyện với con trai, nàng đã nhìn thấu một số việc, cũng buông một ít chấp niệm. Nàng không nghĩ lại cùng người nhà họ Dư, nhà mẹ đẻ dây dưa không rõ, tính toán qua năm đem những bất động sản, cửa hàng đó tất cả đều xử lý, sau đó dọn đến thủ đô, mua căn hộ, dưỡng dưỡng mèo, chiếu cố con trai, đến lúc đó nhìn xem có chuyện gì muốn làm thì làm, cuộc sống sau này khẳng định so với hiện tại sẽ thư thái hơn nhiều.

Dư Thiên Phúc vì giữ được mạng nhỏ, hiệu suất làm việc chưa từng tăng cao, trước trừ tịch tìm luật sư giải quyết vụ ly hôn của hắn cùng Viên Xuân Hoa.

Sau khi ly hôn, Đông Sinh giúp Dư Thiên Phúc diệt trừ âm khí trên người hắn. Kỳ thật trừ hay không trừ âm khí trên người thì Dư Thiên Phúc đều chỉ còn ba, bốn năm để sống, chất lượng sinh hoạt cũng sẽ có khác biệt. Dư Thiên Phúc không biết miêu nị trong đó, Đông Sinh giúp hắn trừ bỏ âm khí trên người, hắn lập tức cảm giác bản thân tốt lên rất nhiều. Bệnh viện tiến hành kiểm tra, kết quả chứng minh hắn xác thật đã chuyển biến tốt đẹp.

Dư Thiên Phúc lúc này đã yên tâm, trong lòng càng khẳng định Đông Sinh là cao nhân có đại bản lĩnh. Từ chỗ Dư Đồng nghe nói trong tay Đông Sinh đại sư có một loại 'linh trà' có thể kéo dài tuổi thọ, Dư Thiên Phúc dùng hơn hai trăm vạn cùng nài nỉ mãi mới từ chỗ Đông Sinh đại sư cầu được nửa cân lá trà.

Có được lá trà, Dư Thiên Phúc trước tiên pha một ly, uống xong quả nhiên thần thanh khí sảng, hắn cảm thấy khí sắc đã khá hơn nhiều. Dư Thiên Phúc thật cẩn thận cất nửa cân lá trà đi, mỗi ngày đều uống tiết kiệm nhưng dù vậy thì lá trà vẫn ít dần đi, nếu hắn dùng hết số lá trà còn lại thì muốn mua thêm cũng không có tiền mà mua.

Nhưng này đều là lời phía sau.

Vốn Dư Đồng muốn giữ Đông Sinh đón giao thừa với cả nhà hắn nhưng Đông Sinh nói phải về quê ăn Tết, Dư Đồng đành phải ở trưa hôm 30 âm đưa Đông Sinh ra sân bay.

Lúc đó trong túi Đông Sinh chỉ còn lại có mấy ngàn đồng tiền, thời điểm trở về nhiều hơn hai phần tiền, một phần là tiền bán lá trà hai trăm vạn, (=668.600.000VND) một phần là tiền Viên Xuân Hoa mừng tuổi cậu, ước chừng một trăm vạn.(=334.300.000VND)

Túi tiền phồng lên đến độ sắp rách, A Hoàng liền quấn lấy Đông Sinh đi tỉnh thành mua mua mua, không mua liền la lối khóc lóc lăn lộn không về nhà.

Đông Sinh bị A Hoàng cuốn lấy không có biện pháp, đành phải đi mua một đống lớn mấy món nó thích: cá khô, thịt khô, thịt hun khói, chân giò hun khói, quả khô, khoai lát. Đối mặt với muôn màu đồ ăn vặt, bản thân Đông Sinh cũng không nhịn được mà mua nhiều một chút.

Xách theo mấy bao lớn 'hàng Tết', Đông Sinh cùng A Hoàng đến ngư dân cá nướng mỹ mỹ ăn một đống, lúc này mới ra giá cao bao một chiếc xe đưa bọn họ về Đồng Thành.

Trên đường về nhà, A Hoàng lười biếng ghé vào trên đùi Đông Sinh, vẻ mặt tiện hề hề bát quái:

“Đông Tể, sao cậu không xem di động a? Có phải cậu đang đợi điện thoại của lão Trịnh hay không a meo meo!”

Đông Sinh mặc kệ nó, A Hoàng lại tiếp tục nói:

“Lỗ tai đều đỏ lên rồi mà còn không chịu thừa nhận! Lão Trịnh cũng thật là, cũng không gọi điện cho cậu, thật kỳ cục. Cậu nói hắn hiện tại ở thủ đô làm cái gì đâu? Nhà hắn gia thế hảo, lớn lên hảo, có tiền có khí vận, ngươi nói hắn hiện tại có khi nào đang trái ôm phải ấp, sống mơ mơ màng màng hay không a?”

Đông Sinh:……

A Hoàng meo một tiếng, nói lời thấm thía:

“Đông Tể, đàn ông đều là có tiền liền đồi bại, người giống Dư Thiên Phúc cũng không ít, cậu ngàn vạn phải giám sát lão Trịnh thật chặt, đừng để cho mấy ả hồ ly tinh có cơ hội thừa nước đục thả câu!”

Đông Sinh trở tay dán một trương cấm ngôn chú trên ót A Hoàng, hai tai cậu rốt cuộc cũng được thanh tịnh.

Trẻ con không thể không giáo dục.

A Hoàng thở phì phì trừng mắt nhìn Đông Sinh rồi ghé vào trên đùi cậu, nó bị cậu làm cho tức đến không ngủ được.

Thực mau, di động của Đông Sinh lục tục vang lên thông báo của tin nhắn và của wechat, A Hoàng nhảy lên trên vai Đông Sinh, quang minh chính đại nhìn lén. Ây za, sao tất cả đều là bạn học và thầy cô gửi tin nhắn chúc mừng năm mới a, tổng đài còn biết gửi tin nhắn quan tâm này nọ, lão Trịnh đang làm cái gì a? Không gọi điện thoại thì cũng phải biết gửi tin nhắn chúc mừng năm mới chứ.

A Hoàng trộm nhìn một cái, xem kìa, Đông Tể quả nhiên không cao hứng, biểu tình giống hệt với lúc còn nhỏ khi không được Lý Cửu cho mua kẹo vì sợ cậu bị sâu răng.

Còn nói không có quan hệ gì với lão Trịnh, lừa miêu gia đâu! Hừ!

Đáng tiếc di động đã hết tiền, bằng không nó nhất định gọi điện cho lão Trịnh hảo hảo giáo huấn hắn.

Đi hết cao tốc đến Đồng Thành, các cây ven đường đều được treo đèn lồng màu đỏ, dưới ánh đèn đường thập phần xinh đẹp. Đêm nay là đêm giao thừa, nhà nhà đều ăn bữa cơm đoàn viên, trên đường quạnh quẽ hơn bình thường một chút. Nội thành Đồng Thành không cho phép đốt pháo, ra ngoại thành mới có thể nghe được tiếng pháo trúc cùng âm thanh trẻ nhỏ vui đùa náo nhiệt.

Ngẫu nhiên Đông Sinh nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn một đại gia đình ngồi quây quần bên bàn ăn, uống rượu ăn cơm, vừa nói vừa cười, vô cùng vui vẻ, trong lòng Đông Sinh bỗng trào ra một loại cảm xúc thực xa lạ, không nháo nháo, không nhấc nổi một chút tinh thần.

Cậu nhấp nhấp môi, cất điện thoại vào trong túi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt ẩn ẩn mang theo một mạt mờ mịt hiếm thấy cùng…… mất mát.

Rất nhanh xe đã vào tới thôn, chung quanh tối om, nếu không phải Đông Sinh trả tiền cũng đủ nhiều thì tài xế sẽ không ở trong đêm giao thừa tới địa phương xa xôi như vậy.

https://hangminiecom.wordpress.com/

Được Đông Sinh chỉ đường, tài xế thực mau lái xe đến một căn nhà mang cảm giác vô cùng cổ xưa, ở cửa treo đèn lồng màu đỏ không biết được ai đốt sáng lên, dưới ánh lửa đỏ là một người ngồi xổm ở thềm đá trước nhà.

Nghe thấy tiếng xe, người nọ ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Đông Sinh nhịn không được mà cong cong khoé môi lộ ra hai cái đồng điếu nhạt nhạt, nho nhỏ cô đơn cùng mất mát trong nháy mắt bị thật lớn kinh hỉ cùng hân hoan thay thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro