Chương 108: Ôn dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc ngủ mơ, Đông Sinh cảm giác có đại lò sưởi ở bên cạnh, cậu lập tức bỏ chăn đang đắp, tay chân cùng sử dụng chặt chẽ cuốn lấy đại lò sưởi. Cả một đêm, Trịnh Vân Diệu đều mơ thấy bản thân cùng bạch tuộc vật lộn, ngực như bị một khối đá to đè ép, có điểm không thở nổi. Chờ hắn ngủ dậy, Đông · bạch tuộc · nhãi con đã ở trong sân tập thể dục buổi sáng, A Hoàng sắp béo thành trái bóng vững vàng nằm trên ngực hắn, mông mập đối diện với mặt hắn, ngủ đến ngáy vang.

Trịnh Vân Diệu một cái tát xốc……không phát động. Trịnh Vân Diệu trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, A Hoàng lăn vài vòng đến cuối giường, vẫn tiếp tục ngáy đều.

Con mèo này thật nên hảo hảo giảm béo, tí nữa phải nói với Đông Tể mới được.

Trịnh Vân Diệu mặc tốt quần áo rồi xỏ giày, sau đó ra sân cùng Đông Sinh thống khoái tập thể dục buổi sáng một phen, tập xong Trịnh Vân Diệu vọt vào nhà tắm rửa, một lúc sau đi ra, Đông Sinh đã nấu xong mì sợi, mì sợi còn có trứng chần, có thêm vài miếng rau cải cùng một nắm hành lá. Nhìn tổng thể hơi không đẹp mắt, Trịnh Vân Diệu ăn thử, hương vị cư nhiên không tệ lắm.

Vừa đến Tết âm lịch, tất cả mọi người đều vội vàng đi thăm bạn bái tân niên, Đông Sinh nên đưa lễ vật, năm trước cũng đã tặng. Cậu năm nay không tính toán đi các nhà trong thôn cọ cơm, cậu muốn ở nhà bồi bồi tiểu hòe, đọc sách, sửa sang lại một chút đồ vật gia gia lưu lại. Trịnh Vân Diệu vốn dĩ đến đây để bồi Đông Sinh ăn Tết, hắn ước gì Đông Sinh chỗ nào cũng không đi, ngày thường hắn cùng Đông Sinh đều bận, thời gian ở bên nhau không nhiều lắm, vừa lúc thừa dịp cơ hội này hảo hảo hưởng thụ thế giới hai người.

“Những thứ này đều là đồ vật gia gia để lại cho em.”

Đông Sinh đẩy cửa gỗ khắc hoa dày nặng ra, chỉ thấy trong phòng đầy giá gỗ, kệ gỗ phía bên phải để đầy các loại thư tịch cổ, thẻ tre cùng tranh cuộn, kệ gỗ bên trái là đồ gỗ đủ các kiểu dáng, trên sàn nhà còn có vài cái rương sắt cồng kềnh, trên cái rương có cái khoá kiểu cũ, nghĩ đến đồ vật bên trong hẳn là càng thêm tinh quý. Tuy Trịnh Vân Diệu đã nhìn quen những chuyện to lớn cũng không khỏi mở to hai mắt mà nhìn.

Cũng bởi vì Trịnh Vân Diệu nhìn quen những chuyện to lớn, hắn mới biết được giá trị của những thứ này.

Nguyên thanh hoa, Tống Nhữ Diêu, gốm màu đời Đường……

Đồng thau, chạm ngọc, kim khí, bạc khí……

Ngọc sức, kim sức, bạc sức……

Mắt thường có thể thấy được, tùy tiện một kiện đều là giá trị liên thành, tùy tiện một kiện ở phòng đấu giá đều là áp trục vai chính.

Trịnh Vân Diệu không cố tình điều tra bối cảnh của Đông Sinh, hắn thậm chí là sau khi giúp Đông Sinh khá hơn mới biết được tài sản của Lý Cửu lên đến trăm triệu lấy danh nghĩa Đông Sinh vì cậu thiết lập quỹ từ thiện của riêng cậu. Khi đó, hắn còn buồn bực, Lý Cửu có một tuyệt bút tài phú, vì cái gì Đông Sinh một chút cũng không có khái niệm về quản lí tài sản? Vì cái gì Lý Cửu quyên hết tiền bạc cho quỹ từ thiện, một chút cũng không để lại cho Đông Sinh?

Hiện tại hắn rốt cuộc minh bạch, Lý Cửu nơi nào không để lại cho Đông Sinh, ông quyên đi ra ngoài rõ ràng chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi!

Đông Sinh cũng không phải không có tiền, mà là chủ núi vàng núi bạc không đi khoe mà thôi.

“Mấy thứ này là gia gia cực cực khổ khổ sưu tầm, đều là trân bảo hiếm có, ông nói không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ thì không thể động.”

Đông Sinh thấy Trịnh Vân Diệu đầy mặt ngạc nhiên, nhẹ giọng giải thích nói.

Mấy thứ này là Lý Cửu trân quý hơn nửa đời, nửa đời trước của ông là ở thời dân quốc nhục nhã hỗn loạn nhất. Chính cái gọi là 'loạn thế hoàng kim, thịnh thế thu tàng', Lý Cửu sinh ra trong gia đình phú quý nên biết rất rõ giá trị của mấy thứ này, nhân cơ hội cất giữ rất nhiều bảo bối ngày thường khó gặp. Sau khi kiến quốc, bởi vì đủ loại nguyên nhân chính trị, trong nước một lần nữa thập phần hỗn loạn, rất nhiều đồ cổ quý giá bị hủy hoại, thậm chí còn có rất nhiều người dân không am hiểu nên lấy đồ cổ giá trị liên thành làm thau rửa chân, uy gà uy vịt đều có.

Mãi cho đến thập niên tám mươi, chín mươi thế kỉ trước, kinh tế bắt đầu phát triển, giao dịch đồ cổ mới bắt đầu ngày càng hưng thịnh. Về sau, tin tức một đêm phất nhanh không ngừng truyền ra, người dân bình thường mới dần dần chú ý đến đồ cổ.

Mà trước đó, Lý Cửu vào Nam ra Bắc đã sưu tầm một lượng lớn đồ cổ trân quý.

Lý Cửu cả đời trải qua nhiều thăng trầm, tiền tài ngoại vật ông sớm đã xem đạm. Mục đích ông cất giữ cũng không phải vì tài phú mà là đơn thuần không hy vọng trân bảo được tạo ra từ tâm huyết của thợ thủ công bị hủy trong một chốc. Đông Sinh coi như là đứa bé một tay ông nuôi lớn, đem mấy thứ này giao cho Đông Sinh, ông vô cùng yên tâm. Đầu tư tiền bạc cho Đông Sinh thành lập quỹ từ thiện cũng không phải dựa vào buôn bán đồ cổ mà là tiền bán bất động sản của Lý Cửu đầu tư khi con trẻ.

Đông Sinh thân là con của quỷ, thất tình lục dục vốn không bằng người bình thường, cậu đi theo Lý Cửu lớn lên, mưa dầm thấm đất, đối với tiền tài ngoại vật không mấy quan tâm, có nhiều dùng nhiều, có ít dùng ít, tùy tính tự tại, không bị ngoại vật trói buộc.

Mất công học kỳ này Trịnh Vân Diệu cung cấp cho cậu cách thức quản lý tài sản, Đông Sinh cũng nghe lọt được một ít, lúc này mới không đem ba trăm vạn vừa đến tay quyên cho quỹ từ thiện. Cậu đã nghĩ kỹ rồi, số tiền này cậu muốn giao cho Trịnh Vân Diệu quản lý giúp, lúc trước cậu mới đưa cho Trịnh Vân Diệu hơn hai vạn khối, hiện tại Trịnh Vân Diệu mỗi tháng cho cậu mấy ngàn khối, cậu một hơi giao hai, ba trăm vạn cấp Trịnh Vân Diệu, một tháng ít nhất có thể lãnh mười mấy vạn đi. Cậu dùng một chút, còn lại bao nhiêu thì quyên cho quỹ từ thiện, tế thủy trường lưu, cậu cũng sẽ không phát sầu vì tiền nữa, một công đôi việc, thật tốt!

Đông Tể thật vất vả động não tính toán một hồi lại quên suy xét đến rủi ro khi đầu tư.

“Nhiều đồ vật như vậy mà em để ở nhà sao?”

Trịnh Vân Diệu quả thực không biết nên nói với Đông Sinh như thế nào cho tốt, loại đồ vật này, tùy tiện một kiện để trong tay người khác thì hận không thể dùng két sắt ba tầng trong ba tầng ngoài giấu đi, Đông Sinh cư nhiên để ở trong phòng, cậu thì nửa năm không có ở nhà, không sợ mấy thứ này bị trộm sao?

Đông Sinh gật đầu giải thích nói: "Trước cửa phòng có bố trí mê trận, người không hiểu trận pháp căn bản không đi đến chỗ này được. Liền tính đi được tới chỗ này thì trong phòng còn bố trí thủ thuật che mắt, người bình thường cũng không nhìn thấy đồ vật này nọ. Nếu là người từ Huyền môn tới, bọn họ có thể nhìn thấu mê trận cùng thủ thuật che mắt, chỉ cần bọn họ không phá được trận pháp phòng ngự cùng trận pháp tấn công trong phòng thì đừng mơ mang đi bất cứ thứ gì ra ngoài.”

“Lợi hại như vậy?”

Trịnh Vân Diệu kinh ngạc thốt lên, vừa rồi hắn cùng Đông Sinh đi vào phòng nhưng hắn hoàn toàn không cảm giác được có trận pháp nào tồn tại a.

“Đương nhiên rồi, gia gia nói khắp thiên hạ người có thể hoàn toàn phá giải trận pháp chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”

Trên gương mặt lạnh lùng của Đông Sinh khó được lộ ra một mạt nhàn nhạt kiêu ngạo, những trận pháp này đều là khẩu thuật do gia gia dạy rồi cậu tự mình bày ra.

Nhìn Đông Sinh khó được biểu lộ cảm xúc, Trịnh Vân Diệu nhịn không được ở trên má trắng mịn như bánh mochi của cậu hôn một ngụm tiện thể cắn cắn mấy cái:

“Đông Tể nhà ta thật lợi hại.”

Trong lòng Đông Sinh ấm áp lâng lâng, gò má trắng nõn nổi lên một tầng đỏ ửng, tiểu tâm can đập bang bang ——

Này chính là cảm giác thích đi?

Trịnh Vân Diệu còn vì hành vi trộm hôn thành công cao hứng không thôi, gương mặt hắn bỗng nhiên bị đồ vật gì đó lạnh lẽo chạm vào một chút, chờ hắn phản ứng lại thì Đông Sinh đã đi đến một đống sách cổ trước mặt, nghiêm túc sửa sang lại, chỉ tiếc là lỗ tai cậu phiếm hồng đã bán đứng tâm tình của cậu bây giờ.

Trịnh Vân Diệu tâm hoa nộ phóng, đang chuẩn bị hảo hảo dạy Đông Tể phương thức hôn môi thì mèo béo tung ta tung tăng tiến vào:

“Đông Tể có…… Không đúng, mặt hai người làm sao lại đỏ hết lên thế kia, các cậu sẽ không trộm sau lưng tôi làm chuyện gì không hài hòa đi?”

A Hoàng vẻ mặt bát quái, Đông Sinh cũng không ngẩng đầu lên:

“Có chuyện gì?”

“Có khách tới, từ từ, Đông Tể cậu đừng nói sang chuyện khác, các cậu vừa rồi thật không làm chuyện gì xấu sao?”

A Hoàng nhảy lên trên vai Đông Sinh nhỏ giọng nói thầm:

“Lão Trịnh một chút cũng không thành thật, đêm qua nếu không phải miêu gia ta…… Miêu ngao ngao, dù sao cậu phải cẩn thận, ngàn vạn đừng để anh ta lừa miêu miêu ngao!”

Trịnh Vân Diệu nghe không hiểu A Hoàng nói gì nhưng nhìn ánh mắt của A Hoàng lưu lưu chuyển thì hắn dám cá con mèo béo này tuyệt đối không nói lời gì hay.

Trước đó không lâu mèo béo có chuyện cầu hắn, làm nũng bán manh lấy lòng các thể loại, hiện tại trở mặt liền không nhận người, đúng là lật mặt nhanh như lật sách.

Cần phải nghĩ biện pháp xử con mèo mập chết tiệt này, bằng không thì chừng nào hắn mới có thể ăn Đông Tể.

Đông Sinh đặt sách cổ trong tay vào trong kệ sách:

“Ai tới?”

“Liễu Cường, bất quá, hắn đi cùng một người ta không quen meo meo, thoạt nhìn hình như là binh lính.”

Binh lính trong lời A Hoàng nói không ai khác chính là huấn luyện viên huấn luyện Đông Sinh lúc học quân sự - Trương Lập Tân.

“Đông Tể, mấy năm không gặp, em đã lớn rồi a!”

Liễu Cường lớn hơn Đông Sinh năm, sáu tuổi, hắn đã từng là tiểu bá vương một thôn cà lơ phất phơ, hiện tại trưởng thành thành binh lính cà lơ phất phơ càn quấy, khí quanh thân nhiễm màu đỏ tươi nhàn nhạt, có thể thấy ngày thường không hiếm thấy máu.

Vóc dáng Liễu Cường cùng Đông Sinh không sai biệt lắm nhưng khổ người lớn hơn hai vòng, mày rậm mắt sáng, không cười còn có ba phần đứng đắn, cười lên lại giống như trẻ con xấu tính. Liễu Cường từ nhỏ chính là con nhím, sau khi nhập ngũ cũng chọc phải phiền toái, thiếu chút nữa đã bị ‘lui hàng’. Cũng may vận khí của hắn không tồi lắm, năm đó hắn bị Đông Tể nho nhỏ đánh bại liền mặt dày mày dạn quấn lấy Lý Cửu muốn Lý Cửu dạy hắn một ít công phu quyền cước.

Liễu Cường khi đó chưa lớn, đúng là có mộng tưởng hão huyền, hắn cảm thấy Lý Cửu chính là ngoại thế cao nhân trong truyền thuyết, Lý Cửu dạy hắn nhất định là tuyệt thế võ công. Liễu Cường từ nhỏ là một đứa không chịu thua kém, hắn khổ luyện công phu Lý Cửu dạy cho hắn, tuy Lý Cửu dạy hắn căn bản không phải võ công tuyệt thế gì nhưng trải qua năm dài tháng rộng rèn luyện, tố chất thân thể hắn mạnh hơn nhiều so với những người nhập ngũ cùng thời điểm với hắn.

Năm đó Trương Lập Tân còn làm trong bộ đội đặc chủng, đến doanh tân binh chọn mầm non cho bộ đội đặc chủng, liếc mắt một cái liền nhìn trúng con nhím Liễu Cường.

Trương Lập Tân đối với Liễu Cường có ơn tri ngộ, sau đó thời điểm có nhiệm vụ, Trương Lập Tân vì cứu Liễu Cường mà thiếu chút mất mạng. Về sau, mạng nhỏ của Trương Lập Tân được cứu trở về nhưng đôi mắt lại bị thương nghiêm trọng không chữa được, vốn là tay súng bắn tỉa cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối rời bộ đội đặc chủng, xin đến doanh tân binh làm huấn luyện tân binh.

Liễu Cường tiến vào bộ đội đặc chủng có tính bảo mật cực cao, quanh năm suốt tháng đừng nói nghỉ, ngay cả thời gian liên lạc với người nhà cũng vô cùng hữu hạn. Thời điểm hắn nhập ngũ, Đông Tể vẫn là thằng nhãi con choai choai, mấy năm không gặp đã trưởng thành thành đại gia hoả.

Liễu Cường mấy năm nay cơ hồ không về nhà, ngẫu nhiên trở về trông thấy cha mẹ lại vội vàng rời đi. Liễu Cường là người trọng tình trọng nghĩa, Lý Cửu tuy chưa từng đáp ứng thu hắn làm đồ đệ nhưng hắn vẫn coi Lý Cửu là sư phụ của mình. Mấy năm nay hắn không ở nhà, mỗi lần gọi điện về hắn đều dặn cha mẹ chiếu cố ông cháu Lý Cửu nhiều hơn.

Thời điểm Lý Cửu mất là hắn đang đi làm nhiệm vụ, sau lại qua một đoạn thời gian rất dài hắn mới biết được chuyện này.

Năm nay, hắn khó được có nửa tháng kỳ nghỉ, khi nghỉ phép được phê chuẩn, hắn lập tức thu dọn đồ đạc về nhà. Nửa đêm hôm qua mới về đến nhà thì sáng sớm hôm nay hắn đã đi thăm mộ Lý Cửu, sau đó mới cùng Trương Lập Tân tới nhà Đông Sinh.

Trương Lập Tân là đặc biệt đến đây bái phỏng Đông Sinh.

Lúc trước Đông Sinh tặng cho Trương Lập Tân một ít lá trà, Trương Lập Tân ngày thường không uống trà, lá trà để đó một đoạn thời gian mới nhớ tới rồi bắt đầu pha uống. Uống một ngụm, hương vị cư nhiên cũng không tệ lắm. Một đoạn thời gian sau khi uống thử, Trương Lập Tân phát hiện con mắt bị thương kia ngẫu nhiên sẽ nóng lên còn ẩn ẩn đau nhức. Hắn lúc ấy cũng không nghĩ đến nước trà mà tưởng mắt bị thương nặng thêm, lúc ấy đang là thời điểm mấu chốt huấn luyện tân binh nên hắn chưa kể chuyện này cho ai cả.

Thẳng đến hai, ba tháng sau, vào một buổi sáng nào đó, Trương Lập Tân ngủ dậy thì phát hiện con mắt bị thương kia cư nhiên có thể thấy rõ đồ vật ở hơn mười mét, tuy chỉ ngắn ngủi vài phút nhưng điều này đối với Trương Lập Tân mà nói tuyệt đối là một cái kinh hỉ rất lớn.

Trương Lập Tân ngay lập tức đến bệnh viện quân y kiểm tra, kết quả biểu hiện đôi mắt hắn đã bị thương vĩnh viễn thế nhưng đã bắt đầu chậm rãi chữa trị.

Trương Lập Tân ngày thường tháo quán, bác sĩ kê thuốc cho hắn nhưng không ăn thua. Hơn nữa, trình độ chữa bệnh trong nước lúc bấy giờ căn bản không thể chữa khỏi hoàn toàn đôi mắt cho hắn được. Một phen dò hỏi không có kết quả, bác sĩ chỉ có thể đem kỳ tích này quy kết với thể chất của Trương Lập Tân.

Bất quá, thực mau Trương Lập Tân liền ý thức được này hết thảy căn bản không phải ở thể chất của hắn mà là bởi vì bao lá trà mà Lý Đông Sinh đưa cho hắn.

Trương Lập Tân sử dụng quyền lực từ trường học lấy ra hồ sơ của Đông Sinh, sau đó hắn phát hiện Đông Sinh cư nhiên là người cùng quê với Liễu Cường.

Trương Lập Tân thực mau liên lạc với Liễu Cường, biết Liễu Cường không chỉ cùng quê với Đông Sinh mà quan hệ đôi bên cũng không tệ lắm, hắn nhanh chóng quyết định cùng Liễu Cường tới bái phỏng Đông Sinh.

Trong ấn tượng của Trương Lập Tân, Đông Sinh là người có nỗ lực tiến tới, tâm tư đơn thuần, gia cảnh bần hàn, hiện tại cùng Liễu Cường đi vào nhà của Đông Sinh, hắn mới biết bản thân đã nghĩ sai hoàn toàn.

Đông Sinh mời Liễu Cường cùng Trương Lập Tân vào phòng khách, giới thiệu một chút cho Trịnh Vân Diệu, mọi người vừa ngồi xuống còn chưa nói được câu nào thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập

“Cường tử, Cường tử, cậu của con gọi điện tới nói, tình hình bệnh của ông ngoại con chuyển biến xấu, con mau cùng ba vào bệnh viện đi!”

Liễu Phụ Thần vọt vào sốt ruột nói.

Liễu Cường sửng sốt nói: “Tối hôm qua mẹ mới nói thân thể ông bà ngoại đều tốt mà?”

“Mấy hôm trước nhà cậu của con ăn cơm đoàn viên, ông ngoại còn ăn ba bát cơm, nhìn thân thể còn khoẻ mạnh hơn ba, ai biết…… Aiiiii, trước đừng nói nữa, chúng ta mau đến bệnh viện đi.”

Liễu Cường nói tạm biệt với Đông Sinh rồi vội vàng rời đi cùng Liễu phụ.

Cùng lúc đó, người bệnh trong bệnh viện Đồng Thành cũng nhiều lên một cách khác thường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro