Chương 112: Ôn dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông tin về Đồng Thành bị chặn, internet bị cắt, trên TV vẫn là một mảnh ca vũ thái bình. Tin Đồng Thành bị phong toả tạm thời còn chưa truyền đến Hương trấn. Người dân ở Hương trấn còn đắm chìm trong những ngày Tết vui sướng, trấn trên có vũ sư, có hát tuồng, có biểu diễn xiếc, có ảo thuật, vô cùng náo nhiệt. Toàn bộ cửa hàng ở trấn trên đều mở cửa buôn bán.

Bởi vậy khi đi qua địa phương này, Trịnh Vân Diệu đã dừng xe, cùng Đông Sinh đi mua một ít thuốc cùng đồ ăn, lo trước khỏi hoạ.

Trương Lập Tân chờ ở bên ngoài, hắn chú ý ở trong trấn có không ít người bị cảm mạo, người ho khan, lau nước mũi, ở bên ngoài phòng khám ở đều là những người muốn khám bệnh nhưng phòng khám lại không mở cửa. Nhóm người bệnh vây quanh ở bên ngoài phòng khám, có người la hét bác sĩ mở cửa, có người đi nhà thuốc mua thuốc, có người thật sự bệnh đến lợi hại, hoặc là được người nhà chở, hoặc là đi trấn trên chờ xe tính toán vào nội thành khám bệnh.

Có thể tưởng tượng được lúc những người này vào nội thành, nhìn thấy trong thành loạn thành một đoàn, nghe được tin Đồng Thành bị phong tỏa, lúc trở về chỉ sợ náo nhiệt trong trấn sẽ không còn tồn tại.

Đông Sinh cùng Trịnh Vân Diệu rất nhanh đã xách theo bao lớn bao nhỏ trở về, nhét đầy không gian bên trong chiếc SUV.

A Hoàng xem ở Đông Tể còn có điểm lương tâm mua thật nhiều cá khô nó thích ăn nhất, quyết định tạm thời không cùng Đông Tể so đo. Mèo béo một lần nữa ngồi lên đùi Đông Sinh, miệng và móng vuốt cùng sử dụng, thuần thục xé mở gói cá khô, đầu lưỡi duỗi ra liền từ trong gói cuốn ra từng con cá khô ngon mười phần. Chỉ chốc lát sau, bên chân Đông Sinh đã nhiều thêm mấy cái vỏ bao cá khô.

“Đông Tể, Đông Tể, tôi muốn uống nước miêu miêu! Cay chết miêu gia rồi!”

A Hoàng tê lưỡi hút khí lạnh, thúc giục Đông Sinh.

Đông Sinh vặn nắp bình nước khoáng, A Hoàng ôm cổ tay của cậu, ừng ực ừng ực uống hơn nửa bình, cái bụng đã béo nay còn béo hơn. Ăn uống no đủ, mèo béo dạng thành hình chữ X nằm trên đùi Đông Sinh, chỉ chốc lát sau đã phát ra tiếng ngáy o o vô tâm vô phế.

Trịnh Vân Diệu tiểu tâm nói với Đông Sinh:

“Đông Tể, anh cũng có chút khát nước, em lấy giúp anh bình nước đi.”

Đông Sinh không nói chuyện, cầm một chai nước khoáng vặn ra đưa cho Trịnh Vân Diệu, rõ ràng chỉ là nước vô vị nhưng Trịnh Vân Diệu uống lại cảm thấy ngọt như đường—— người không bằng mèo, thật vất vả bóng đèn mèo béo ngủ rồi, trong xe còn nhiều hơn một cái bóng đèn thật lớn!

Trương Lập Tân còn đang chìm đắm trong suy đoán của mình, một chút tự giác của bóng đèn cũng không có:

“Chúng ta hiện tại còn chưa mua đủ thuốc và đồ ăn, tốt nhất là đi mua thêm xăng, nếu tình huống chuyển biến xấu, xăng cũng có thể làm vũ khí.”

Trương Lập Tân có cảm giác sự tình lần này không đơn giản. Dựa theo phản ứng của cơ quan chức năng, phía trên xuất động quân đội phong tỏa Đồng Thành, lại giữ kín không nói ra chân tướng, thậm chí không tiến hành cách thức phòng dịch với người dân Đồng Thành.

Trong nước không phải chưa trải qua dịch bệnh truyền nhiễm, chính là phản ứng lúc này của cơ quan quốc gia cùng những lần đó không giống.

Này hết thảy chỉ có thể chứng minh, Đồng Thành xuất hiện virus, rất có khả năng là virus chủng mới.

Nếu dấu hiệu ban đầu khi bị nhiễm loại virus này là cảm mạo thì vừa rồi bọn họ đã thấy có ít nhất năm, sáu người bị cảm. Bình thường thì vacxin là cách đối phó virus hữu hiệu nhất, nhưng mà hiện tại phía trên giữ kín không tiết lộ sự tồn tại của virus, bởi vậy có thể suy đoán, vacxin còn chưa xuất hiện. Nói cách khác, trước mắt người nhiễm virus này có khả năng cao sẽ tử vong.

Trương Lập Tân biết ít tin tức cho nên những suy đoán của hắn cũng vô cùng hữu hạn.

Trên thực tế, tình huống còn xấu hơn những gì mà hắn suy đoán.

Virus xuất hiện ở Đồng Thành lần này là một loại virus biến dị vô cùng hiếm thấy. Virus khi chưa biến dị là một loại vũ khí sinh học của R quốc do một học giả sáng chế ra ở thời kỳ chiến tranh. Đáng tiếc loại virus này còn chưa kịp ra chiến trường thì R quốc đã bại trận, lui về đảo nhỏ của bọn họ.

Chỉ có một ít văn kiện tuyệt mật ghi chép về loại virus này, trong nước cũng không có hàng mẫu. Bất quá dựa theo văn kiện ghi lại cộng với khoa học kỹ thuật hiện đại ngày nay thì muốn khống chế được loại virus này không khó. Chỉ khó ở chỗ, Đồng Thành xuất hiện virus L (lấy chữ cái đầu trường hợp người chết đầu tiên làm tên gọi tạm thời) là loại virus biến dị thăng cấp.

Virus L lây truyền qua hô hấp, biểu hiện bệnh của người nhiễm virus L giống với bị cảm mạo, toàn bộ quá trình từ lúc bị cảm nhiễm đến tử vong chỉ khoảng hai mươi ngày. Sau khi người bệnh tử vong thì thân thể sẽ nhanh chóng hư thối, mà tốc độ virus L sinh sôi nẩy nở từ người chết trước đó còn nhanh hơn gấp mười lần.

Mà đáng sợ nhất chính là, virus L còn tiếp tục biến dị.

Trường hợp tử vong đầu tiên là bệnh nhân Lý Khang Vĩ ở bệnh viện nhân dân Đồng Thành, virus L trong cơ thể hắn đã hai lần biến dị trong vòng 24 giờ. Virus L sau khi biến dị thì tốc độ lây bệnh sẽ ngày càng cao, hơn nữa có thể thông qua nguồn nước mà lây bệnh, thời gian người bị nhiễm tử vong cũng ngắn lại.

Nhóm chuyên gia đối với virus L bó tay không biện pháp, hiện tại đừng nói tới vacxin, đoàn chuyên gia đến Đồng Thành mới ngắn ngủn mấy giờ mà đã có một chuyên gia cùng trợ thủ của hắn bị cảm nhiễm virus L.

Một khi tin tức bị bại lộ, đến lúc đó không chỉ có Đồng Thành sẽ mất khống chế mà các địa phương khác trong nước cũng sẽ lâm vào khủng hoảng cùng hỗn loạn.

Hiện tại biện pháp duy nhất chính là phong tỏa Đồng Thành, tận lực không để virus L phát tán ra ngoài, sau đó mau chóng chế tạo vacxin phòng bệnh.

Thẳng đến một buổi trưa, chính phủ cuối cùng cũng công bố sự tồn tại của virus mới, sau đó tích cực trấn an dân tâm, nhất biến tuyên truyền cách phòng dịch, yêu cầu mọi người ở trong nhà hạn chế ra ngoài, nếu phát hiện nhiễm virus thì phải lập tức đến bệnh viện để sớm tiến hành chữa trị cùng cách ly.

Địa điểm được chính phủ chỉ định là nơi chữa bệnh không phải bệnh viện công lập trong huyện mà là bệnh viện ở ngoại ô, người nhà bệnh nhân bị cấm vào.

Người bệnh đã ở trong bệnh viện công lập đều được đưa đến nơi chữa bệnh mới.

Trấn an của chính phủ cũng không có tác dụng gì quá lớn, có rất nhiều người lâm vào hoảng loạn. Cũng may chính phủ khống chế được giá hàng, vật phẩm đầy đủ bảo đảm nhu cầu của Đồng Thành, đi trên đường ba, năm bước thì lại nhìn thấy binh lính súng vác trên vai, đạn lên nòng, có ít người muốn nháo nhưng đối mặt với họng súng cũng chỉ có thể ngừng lại.

Nhưng mà, virus L lại không bởi vì cao áp quản khống mà ngừng lại.

Thôn An Khê có hơi xa, Trịnh Vân Diệu ở trên đường vừa đi vừa dừng, thời điểm tìm được nhà ông ngoại Liễu Cường đã là ba, bốn giờ chiều.

Trong thôn không chỉ có ông ngoại Liễu Cường qua đời mà còn có mấy nhà cũng cử hành tang lễ. Đồng Thành là một huyện nhỏ, giám thị không nghiêm, An Khê thôn còn hẻo lánh hơn, cán bộ thôn mắt nhắm mắt mở cho người dân hạ táng người mất mà không đưa đi hoả táng theo yêu cầu của chính phủ.

Sau khi Liễu Cường đến nhà cậu cả thì đã hỏi cặn kẽ chuyện ông ngoại mất, còn đi hỏi chuyện mấy nhà có đám tang. Sau đó Liễu Cường liền ý thức được sự tình không thích hợp. Bao gồm cả việc ông ngoại hắn và sáu người chết trong thôn trước khi mất đều bị cảm mạo, nôn mửa, đi tả, mất khống chế, hôn mê và cuối cùng là tử vong. Toàn bộ quá trình từ ‘cảm mạo’ đến tử vong đại khái chỉ trong vòng mười ngày.

Tuy người chết đều là các cụ cao tuổi nhưng tuyệt đối không phải trùng hợp.

Trong quá trình hỏi thăm, Liễu Cường phát hiện trong thôn có rất nhiều người bị cảm mạo, bao gồm cả nhà cậu cả và nhà dì hắn.

Liễu Cường hoài nghi người trong thôn mắc bệnh truyền nhiễm nên đưa ra ý kiến muốn hoả táng thi thể ông ngoại, cũng vì vậy mà thời điểm nhóm Trịnh Vân Diệu đến, Liễu Cường cùng cậu của hắn đang cãi nhau, dì của hắn ở một bên châm chọc mỉa mai. Liễu phụ Liễu mẫu thì ở bên cạnh Liễu Cường can ngăn, Liễu Cường lại không phải là người dễ thay đổi chủ ý, cả nhà nháo đến túi bụi, Liễu phụ nhìn thấy Đông Sinh cùng Trương Lập Tân tới thì vội nói:

“Đông Tể, Trương đội trưởng, các cậu mau giúp bác khuyên nhủ Cường tử đi.”

Trương Lập Tân nghe loáng thoáng cũng đại khái đoán được là chuyện gì, hắn lớn tiếng nói:

“Cường tử nói không sai, không chỉ thi thể của lão tiên sinh mà mấy người chết của các nhà cũng phải đưa đi hoả táng.”

Nghe Trương Lập Tân nói xong thì lập tức có người quát mắng:

“Mày là ai, mày dựa vào cái gì mà nói như vậy?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Chuyện nhà chúng tao không tới phiên người ngoài như mày chõ mồm!”

Cậu cả của Liễu Cường tức giận nói.

Trương Lập Tân cười lạnh: “Đêm qua đã có mấy chục người chết ở bệnh viện nhân dân Đồng Thành, nguyên nhân chết xuất phát từ ‘cảm mạo’. Hiện tại đường ra vào Đồng Thành đều bị phong bế, huyện thành loạn thành một đoàn, mấy người nghĩ vì lý do gì?”

Hiểu ý của Trương Lập Tân, sắc mặt của Liễu Cường đại biến.

Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, cậu của Liễu Cường ngoài mạnh trong yếu nói:

"Mày...mày hù dọa chúng tao!”

Cậu của Liễu Cường cũng bị cảm mạo, bệnh trạng của hắn rất giống với lão gia tử. Hắn sở dĩ kịch liệt phản đối đưa lão gia tử đi hoả táng là bởi vì Liễu Cường nói nguyên nhân lão gia tử chết rất có thể là do virus bệnh truyền nhiễm. Lão gia tử đã đi, lão thái thái cũng bị bệnh đến bất tỉnh nhân sự, bệnh trạng lại giống với lão gia tử. Hắn, vợ của hắn, con trai, con dâu, cháu trai, tất cả đều bị cảm.

Cậu của Liễu Cường như thế nào dám tin lý do của Liễu Cường? Nếu tin liền ý nghĩa cả nhà bọn họ đều có khả năng giống lão gia tử......

Nhưng hiện tại, tựa hồ không tin cũng không được rồi.

“Mọi người, mọi người mau đến xem này!”

Lúc này bỗng nhiên có một người kinh hô.

TV trong phòng khách đang phát tin tức do chính phủ công bố.

“Đông Tể, em sao vậy?”

Trịnh Vân Diệu thấy sắc mặt Đông Sinh ngưng trọng nên hắn lo lắng hỏi.

Đông Sinh nhìn về phía Tây Nam của thôn An Khê thấp giọng nói:

“Sát khí ở nơi đó không thích hợp.”

Trịnh Vân Diệu không thấy được sát khí gì nhưng hắn thấy mây đen che kín trời. Đông Sinh lại nhìn mây đen là âm sát khí dày đặc xông thẳng lên trời, trong âm sát khí tràn ngập những con Dịch Quỷ màu xanh biếc gớm ghiếc.

A Hoàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nói thầm:

“Phương hướng kia hình như là thôn Lý gia meo meo.”

A Hoàng có điểm lo lắng nhìn Đông Sinh, sau khi Đông Sinh được Lý Cửu cứu ra khỏi thôn Lý gia, mới đầu còn khóc nháo vài lần đòi về nhà, về sau Đông Sinh rốt cuộc không đề cập đến chuyện về nhà nữa, Lý Cửu cho rằng cậu còn nhỏ nên không nhớ những chuyện không thoải mái đó, thẳng đến một lần ngẫu nhiên, Lý Cửu mới biết Đông Sinh không chỉ nhớ rõ sự tình khi ở thôn Lý gia mà cậu còn minh bạch nguyên nhân lão Lý chết.

A Hoàng còn nhớ lúc ấy Đông Tể mới mười mấy tuổi, hai mắt đen nhìn lên không trung đang điên cuồng bổ sấm sét, mặt vô biểu tình nói:

“Người lương thiện thì bị ác báo, Thiên Đạo bất công.”

Thanh âm của cậu non nớt mà lạnh băng đến nay vẫn còn quanh quẩn bên tai A Hoàng. Giờ này khắc này, Đông Sinh thậm chí còn khắc chế không được âm sát khí trong thân thể cậu, nhè nhẹ từng đợt từng đợt hắc khí không ngừng từ trong thân thể cậu tràn ra, cuồng bạo vờn quanh cậu.

“Một chút nữa chúng ta sẽ đi xem.” Đông Sinh nói với Trịnh Vân Diệu.

Tuy biểu tình của Đông Sinh cùng ngày thường không có gì khác biệt nhưng Trịnh Vân Diệu tổng cảm thấy khi Đông Sinh nhìn về phương hướng kia, thần sắc phá lệ phức tạp. Phương diện này nhất định có sự tình gì mà hắn không biết.

Trịnh Vân Diệu dùng sức nắm bàn tay lạnh lẽo của Đông Sinh, gật đầu nói:

“Hảo. Đông Sinh, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều sẽ ở bên em.”

“Ân.” Đông Sinh trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng gật gật đầu.

A Hoàng kinh ngạc trợn tròn đôi mắt —— âm sát khí vây quanh thân thể Đông Sinh tồn tại khoảng nửa khắc liền biến mất sạch sẽ, như thể chưa bao giờ xuất hiện.

Tổng cảm thấy bản thân hình như lại bị đút một miệng cẩu lương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro