Chương 118: Ôn dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chính là nơi này.”

Một con quỷ thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi dẫn Đông Sinh và Trịnh Vân Diệu đến một chỗ thuộc chân núi thôn Lý gia, Đông Sinh vừa đi theo nó vừa gạt cỏ hoang cùng cành khô sang hai bên, bên trong lộ ra một cái huyệt động nhỏ chỉ chứa được một người, Đông Sinh dùng đèn pin chiếu vào, huyệt đạo vô cùng sâu, âm sát khí đen nhánh như thực chất cuồn cuộn không ngừng từ trong huyệt động phun trào ra.

Đông Sinh không cố tình hấp thu nhưng vẫn có thể cảm giác được âm sát khí trong cơ thể mình đang không ngừng tăng trưởng, âm sát khí đối với Đông Sinh mà nói là đồ bổ, ở tại đây tuyệt đối như cá gặp nước. Bất quá, đối với Trịnh Vân Diệu cùng A Hoàng thì ở chỗ này không thoải mái như vậy.

“Đông Tể, Đông Tể, miêu gia vừa mới bấm đốt tay tính toán, nơi đây đại hung, không nên ở lâu, chúng ta vẫn nên chạy nhanh đi!”

A Hoàng vẻ mặt tội nghiệp nhìn Đông Sinh, toàn thân mỗi một lông mao trên mặt đều tràn ngập vẻ cầu xin.

Đông Sinh mặt vô biểu tình nhìn béo miêu bấm bấm móng vuốt béo mập tính toán:

“Cậu học được bặc tính khi nào mà tôi không biết thế?”

“Miêu gia có nhiều bản lĩnh lắm……”

A Hoàng dõng dạc khoác lác nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Đông Sinh đánh gãy.

“Nếu cậu có nhiều bản lĩnh như vậy thì đi phía trước dò đường đi.” Đông Sinh nói.

Trong đôi mắt của A Hoàng nổi lên một tầng sương mù:

“Đông Tể, cậu thay đổi rồi, cậu không yêu tôi nữa sao miêu miêu?”

“Trước nay chưa từng yêu.”

Đông Sinh lạnh lùng nói:

“Nếu cậu không đi thì tịch thu di động, cá khô nhỏ sung công.”

Gia trưởng chính là như vậy □□!

Này không công bằng!

Béo miêu tức giận đến mặt đều to ra một vòng, chính là nhìn gương mặt Đông Sinh lạnh lùng, nó liền lúng túng, móng vuốt bám vào mặt béo, héo chít chít ghé vào đầu vai Trịnh Vân Diệu, hữu khí vô lực miêu ô một tiếng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, thấy chết không sờn.

“Nơi này âm sát khí quá nặng, quỷ vật quá nhiều, mọi người ở bên ngoài tôi không yên tâm.”

Đông Sinh dừng một chút, nhìn Trịnh Vân Diệu nói:

“Bên trong rất nguy hiểm, nhất định phải theo sát em, nhớ kỹ, những gì anh nhìn thấy ở bên trong đều là ảo giác, phải chú ý để không bị mê hoặc.”

Trịnh Vân Diệu ghé vào bên tai Đông Sinh, nhỏ giọng cười nói:

“Có em ở, ai cũng không mê hoặc được anh.”

Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai, giống như có cái đồ vật lông xù xù ở trên tai cọ cọ một chút, tô □□ ngứa. Đông Sinh gần như né tránh dời đi tầm mắt, lấy hai sợi tơ hồng rất nhỏ từ trong balo ra:

“Đây là cái gì?” Trịnh Vân Diệu hiếu kỳ nói.

Đông Sinh vừa cột dây tơ hồng vào cổ tay Trịnh Vân Diệu vừa nói:

“Đây là pháp khí mà ông của em để lại, chỉ cần đeo nó lên thì trong vòng khoảng 1km, chúng ta có thể thông qua nó cảm ứng được sự tồn tại của nhau.”

Cột xong sợi dây tơ hồng, Đông Sinh thấp giọng niệm vài câu chú ngữ, tơ hồng giống như sống lại ở trên cổ tay, chỗ thắt nút tự động quay cuồng đến trên mu bàn tay, thẳng tắp chỉ về một hướng.

Tuy Trịnh Vân Diệu đã nhìn quen nhiều việc lớn nhưng cũng nhịn không được mà kéo kéo sợi dây tơ hồng, cũng kinh ngạc cảm thán nói:

“Thật thần kỳ.”

Tơ hồng giống như có sinh mệnh, cong lên đẩy ngón tay của Trịnh Vân Diệu ra, sau đó chỉ về một hướng một khác, Trịnh Vân Diệu thậm chí có thể cảm giác được một cỗ sức kéo nho nhỏ.

“Đông Tể, cái pháp khí này gọi là gì a?”

“Đường quanh co.”

Đông Sinh cột một sợi dây tơ hồng khác vào cổ tay mình, cậu niệm xong chú ngữ, tơ hồng lập tức chỉ về phía Trịnh Vân Diệu.

“Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên, tên hay.”

Trịnh Vân Diệu nhìn sợi dây tơ hồng trên tay mình, lại nhìn nhìn Đông Tể, càng nhìn càng thấy vừa lòng, khóe miệng không nhịn được kiều kiều lên.

Đông Sinh lấy một cái hộp cổ xưa từ trong balo, mở ra, bên trong là một thanh kiếm được xuyên từ đồng xu cổ, cậu đưa thanh kiếm cho Trịnh Vân Diệu:

“Kiếm này có thể đuổi tà, mang theo nó thì bách tà bất xâm.”

Trịnh Vân Diệu chạm vào thanh kiếm, tru tà kiếm phát ra một tiếng vang thanh thúy, khí vận ánh vàng rực rỡ bao quanh Trịnh Vân Diệu nháy mắt bao vây tru tà kiếm, sau một lát, rõ ràng là thanh kiếm được làm từ đồng xu cổ thế nhưng biến thành một thanh kiếm đồng thau cổ, nguyên bản chỉ là kiếm nhỏ chưa đến 30cm giờ lại biến thành một thanh kiếm dài. Trịnh Vân Diệu theo bản năng vẫy vẫy kiếm thì thấy một sợi kiếm quang kim sắc bắn ra, kiếm quang đi đến đâu thì âm sát khí cùng Dịch Quỷ đều hóa thành hư vô đến đó.

Sau đó, trong âm sát khí nồng đậm dường như bị xé rách ra một lỗ hổng, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, chung quanh sáng lên trong chớp nhoáng.

“A……”

A Hoàng há hốc miệng đến độ có thể nhét được một quả trứng ngỗng.

“Này, đây là chuyện gì a?”

Trịnh Vân Diệu mông lung mà cầm thanh cổ kiếm đồng thau.

Hiển nhiên Đông Sinh cũng không dự đoán được tình huống sẽ biến thành như vậy, tru tà kiếm là pháp khí trân quý nhất mà ông nội để lại cho cậu, cũng là một trong số pháp khí mà ông không rõ lai lịch. Năng lực của tru tà kiếm vô cùng mạnh, Đông Sinh thân là quỷ tử, tự nhiên cũng là quỷ tà số một, cho nên cậu vẫn luôn không thích tru tà kiếm, sau khi ông nội giao tru tà kiếm cho cậu, cậu một lần cũng không dùng qua. Nếu không bởi vì Thiên Đạo cảnh báo, tình huống nguy cấp, Đông Sinh căn bản sẽ không lựa chọn mang theo nó để phòng thân.

Đông Sinh lắc đầu nói: “Em cũng không biết, bất quá, này hẳn là chuyện tốt, đi thôi, chúng ta đi vào trước xem xem tình huống như thế nào rồi lại nói tiếp.”

Trịnh Vân Diệu giữ tru tà kiếm, nhắm mắt theo sau Đông Sinh đi vào trong huyệt động tối đen như mực.

Thời điểm Trịnh Vân Diệu huy động tru tà kiếm, Đông Sinh còn cảm giác được uy hiếp rõ ràng chứ đừng nói là bọn Lý Khang Trụ. Chúng nó lúc còn sống thì trường kỳ sinh hoạt ở trong tuyệt địa âm sát, hồn thể đã sớm bị âm sát khí xâm nhập, sau khi chết thì biến thành hoạt thi, cuối cùng lại bị Đông Sinh đâm chết biến thành quỷ hồn, âm sát khí xung quanh giống như thực chất, bởi vậy, cho dù chúng nó mới biến thành quỷ hồn chưa lâu nhưng cũng lợi hại hơn nhiều so với lệ quỷ bình thường.

Bất quá, liền tính là lợi hại nhưng vừa nhìn Trịnh Vân Diệu huy kiếm kia, chúng nó cũng bị dọa sợ mất mật.

Vốn dĩ con quỷ chỉ đường cho Đông Sinh không muốn cùng đi vào nhưng nhìn Trịnh Vân Diệu huy kiếm uy lực, không cần Đông Sinh nói, nó đã ngoan ngoãn chạy lên đằng trước dẫn đường.

Quỷ hồn dẫn đường là người cùng thế hệ với Lý Khang Trụ, tên là Lý Khang Tráng. Bất quá Lý Khang Tráng nhỏ tuổi hơn Lý Khang Trụ, hắn tầm khoảng hơn hai mươi tuổi. Theo lời hắn nói, người đầu tiên phát hiện ra cái huyệt động này là Lý Khang Vĩ. Cụ thể Lý Khang Vĩ làm sao phát hiện thì hắn không rõ, hắn chỉ nhớ hôm đó hắn đi thôn bên trộm gà, trộm gà không được còn suýt bị người bắt. Vì trốn những người truy đuổi hắn mà hắn hoảng đến không chọn đường, một mạch chạy vào trong rừng, sau đó đi đường tắt về thôn. Thời điểm hắn chạy gần đến núi thì đột nhiên có một người xuất hiện, lúc ấy hắn còn tưởng mình gặp phải đồ vật không sạch sẽ, suýt nữa hắn bị dọa đến tiểu ra quần.

Ánh trăng đêm đó đặc biệt sáng, hắn tránh ở chỗ tối nhìn kỹ mới phát hiện người nọ là Lý Khang Vĩ.

Lý Khang Vĩ lén la lén lút, không biết trong lòng hắn ôm thứ gì mà phải cẩn thận như ôm bảo bối. Lý Khang Tráng tuy mới hơn hai mươi tuổi nhưng sớm đã có thói trộm cắp nên bị gia đình từ mặt, hắn ra tù không đến một năm thì đi theo nhóm bạn tù, Lý Khang Tráng học được không ít thủ đoạn, hắn có cảm giác Lý Khang Vĩ đã tìm được thứ gì tốt ở trong ngọn núi này.

Chờ Lý Khang Vĩ đi xa, Lý Khang Tráng liền trộm lẻn vào trong sơn động.

Sơn động so với hắn tưởng tượng còn rộng hơn nhiều, Lý Khang Tráng chơi với rất nhiều bạn tù, trong đó có một người đi tù vì trộm mộ, thời điểm Lý Khang Trụ bị bắt, hai người bọn họ bị nhốt chung ở một phòng giam. Người nọ không có việc gì thì thích khoác lác, Lý Khang Trụ lúc ấy chỉ mới mười chín tuổi, đúng là thời điểm tràn đầy lòng hiếu kỳ, nghe đến hăng say, sau đó kết bạn với hắn. Sau khi ra tù, việc đầu tiên mà Lý Khang Tráng làm là đào phần mộ nhà hắn lên. Đại khái, tổ tiên nhà Lý Khang Tráng so với hắn còn khốn cùng hơn, ngoài mấy cỗ quan tài cùng xương cốt hư thối thì chẳng còn lại gì. (Gia môn bất hạnh con cháu matday :)))))))

Mộng phát tài nảy sinh trong đầu, Lý Khang Tráng lại trộm đào phần mộ tổ tiên nhà người khác để tìm đồ bồi táng, mà này cũng trở thành lý do hắnp vào tù lần nữa.

Lý Khang Tráng đào không ít mộ, nhiều ít vẫn là tích lũy một chút kinh nghiệm, sau khi vào sơn động, càng đi hắn càng cảm thấy đây là một cổ mộ, đại cổ mộ.

Phát tài rồi.

Lý Khang Tráng mắt sáng lên, ở trong sơn động đi hơn nửa ngày mà vẫn chưa đi đến điểm cuối, cũng chưa nhìn thấy thứ gì tốt.

Lúc ấy Lý Khang Tráng còn hoài nghi Lý Khang Vĩ đã mang hết thứ tốt đi rồi, tròng mắt vừa chuyển, Lý Khang Tráng chui ra khỏi sơn động rồi đi thẳng đến nhà của Lý Khang Vĩ.

Sau một hồi vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Lý Khang Vĩ thừa nhận bản thân có lấy mấy thứ trong sơn động, nhưng mấy thứ này hắn không tính toán chia sẻ với bất kỳ người nào. Lý Khang Vĩ nói cho Lý Khang Tráng biết, cái sơn động kia vô cùng lớn, có mấy lần hắn suýt nữa bị nhốt không ra được, bên trong còn có rất nhiều chỗ mà hắn chưa đi qua.

Vì thế, hai người ăn nhịp mà bắt đầu hợp tác với nhau.

Lý Khang Tráng cùng Lý Khang Vĩ đi vào động ba lần, lần sau đi xa hơn lần trước, cuối cùng một lần vào động, bọn họ đã tìm thấy mấy phiến cửa sắt, hai người phí sức chín trâu hai hổ cũng không thể mở được cửa nên đành phải hẹn nhau lần sau lại đến.

Nhưng chưa tới thời điểm hẹn thì Lý Khang Vĩ đã sinh bệnh, trong nhà có nhiều đồ vật tốt như vậy, Lý Khang Vĩ tự nhiên cũng không để ý tới chi phí khám chữa bệnh của mình, đầu tiên là đi trấn trên khám, không thấy tốt hơn lại đi lên huyện, sau đó cả nhà bọn họ đều không trở về. Lý Khang Tráng ý thức được không thích hợp, thời điểm muốn đi tìm Lý Khang Vĩ thì thôn Lý gia đã không ra được, sau đó Lý Khang Tráng chết rồi biến thành hoạt thi.

Đông Sinh cùng Trịnh Vân Diệu đi sau Lý Khang Tráng, đi một hồi lâu, cuối cùng đã đến chỗ cửa sắt như lời Lý Khang Tráng nói, bất quá, mấy phiến cửa sắt này đã bị người mở ra.

“Tôi biết, tôi biết mà, cẩu X Lý Khang Vĩ kia không có hảo tâm, hắn khẳng định đã cầm bảo bối ở bên trong rồi chạy!”

Lý Khang Trụ tức giận nổi trận lôi đình, vèo một cái bay vào bên trong.

Đông Sinh cùng Trịnh Vân Diệu nhìn nhau, hai người đều đề phòng, thật cẩn thận đi vào.

Phía sau cửa sắt cũng không có tài bảo gì mà là một nhà giam thật lớn, bên trong nhà giam nơi nơi đều là hài cốt của con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro