Chương 1: Khởi đầu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Khởi đầu mới

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

-------

Mây đen áp tới muốn phá thành.

Kỵ binh dị tộc vây quanh thành, binh lính phía trên tường thành ai nấy mặt đen như đít nồi, kẹt trong tình trạng cô lập vô viên (trơ trọi không ai giúp), thực lực hai bên chênh lệch to lớn, tình huống này đích xác là cấp cho bọn họ cái án tử.

May mà, đây cũng không phải thời gian không gian lịch sử chân thực, ở trên tường thành còn đứng một đám nam nữ chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh xung quanh, bọn họ đa phần mặc trường bào sạch sẽ, thậm chí số lượng nữ nhân không ít, thân mang váy áo phiêu dật mỹ lệ. Nếu đây là phim lịch sử, chỉ sợ sớm đã không ra thể thống gì, nhưng đổi thành phim võ hiệp, nhìn có vẻ bình thường hơn.

"Ma Môn quả thực có mưu đồ quá lớn." Người nói là một lão nhân cầm đầu vận áo bào xám, sắc mặt khó coi.

Bên cạnh một lão ni cô áo trắng thở dài: "Nếu biên thành này bị phá huỷ, chỉ sợ mấy thành trấn thiếu phòng bị lúc trước đều lâm vào cảnh sinh linh đồ thán."

"Ma Môn hèn mọn có gì phải sợ!" Âm thanh trong trẻo xa xa truyền đến, người này nội công thâm hậu, thanh âm phát ra càng có cảm giác chấn động tâm linh cảm. Chúng nhân vừa quay đầu, liền nhìn thấy một thanh niên mang bạch y cưỡi một con ngựa đen phi đến như bay, vạt áo phần phật, càng trông tiêu sái phi phàm.

Phía sau hắn có bốn con khoái mã, trên một con ngựa là một thanh niên cao lớn tráng kiện, trên ba con còn lại là đều là thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp.

Năm con tuấn mã lao nhanh như tia chớp, cơ hồ trong nháy mắt đã đến phía dưới thành, phía trên tường thành, một thiếu nữ dung mạo tú mỹ kinh hỉ nói: "Sở công tử!"

Chúng nhân còn đang kinh ngạc, đã thấy thanh niên bạch y cầm đầu giống như một đạo mây bay nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống bên người bọn họ, sau đó chẳng nói năng gì, kéo lên một cán cờ vừa dài vừa nặng, trực tiếp như mãnh hổ nhảy vào giữa đám dị tộc kỵ binh!

"Công tử!" Trong bốn vị đến tường thành sau đó, hai thiếu nữ xinh xắn lanh lợi mở ra hai cái bọc lớn vốn đang buộc trên ngựa, phút chốc cầm lên hai cung tên cự đại, nhất cung lục tiễn (một cung kéo sau mũi tên), lúc kéo cung kêu người có cự lực kinh dị hơn bất kỳ ai trên thành, là đại hán vạm vỡ, đầu đà trấn thành lấy danh xưng Lưu Chấn Sơn! Hai thiếu nữ ghép lại cũng không to lớn bằng một Lưu Chấn Sơn!

Ngoài ra, còn có một cẩm y thiếu nữ cầm kiếm, khuôn mặt thanh lãnh, dung mạo tú lệ, vung tay xuất kiếm, kiếm bay đi xa.

Một thanh y đại hán đứng trên thành, mang bộ mặt cười, dáng người cường tráng, chậm rãi mở ra gói thuốc bên người, bột phấn màu vàng bay lả tả, theo gió thổi tới phía kỵ binh dị tộc.

......

......

"Đinh!"

"Hoàn thành nhiệm vụ chính cứu vớt Thiên Nghĩa Minh, tiêu diệt "Tà đạo Tam giáo Bảy động Chín hang", đạt được ba ngàn sáu trăm (3600) điểm hiệp nghĩa, có thể lựa chọn lập tức trở về hoặc ba ngày sau trở về."

Thời Sở nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, may mắn là thế giới này mặc dù tà đạo đứng đầu, nhân sĩ chính đạo lại chưa từng đầu hàng, lãnh đạo ở Thiên Nghĩa Minh hăng hái phản kháng, độ khó nhiệm vụ cũng không quá lớn, sau khi lựa chọn ba ngày sau trở về, mới cẩn thận cùng vài đại hiệp nói chuyện —— Thời Sở lúc này sở hữu uy vọng cực cao rất nhanh liền "Quy ẩn núi rừng".

Theo số lần xuyên qua, nhiệm vụ đặt ra càng ngày càng khó, yêu cầu danh vọng cũng càng ngày càng cao, mức độ danh vọng vẫn còn đang dậm chân tại "Bạch y hiệp sĩ", thật không biết sau khi điểm hiệp nghĩa thực sự vượt qua "Danh Chấn Giang Hồ" đạt tới "Nghĩa Bạc Vân Thiên"*, bắt đầu yêu cầu mức độ danh vọng "Võ Lâm Minh Chủ" còn khó thế nào.

(*Nghĩa Bạc Vân Thiên: nghĩa lớn che lấp cả mây trời)

Một lần nữa trở lại thế giới quen thuộc, Thời Sở tâm tình phức tạp, làm nhiệm vụ vừa rồi mất tám năm, ngoài việc bắt buộc hoàn thành nhiệm vụ chính được thưởng ba ngàn sáu trăm (3600) điểm, còn có sáu nhiệm vụ phụ, tổng cộng hai ngàn một trăm (2100) điểm, cũng coi như vô cùng hậu hĩnh.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, Thời Sở không khỏi sinh ra cảm giác đã trải qua mấy đời mấy kiếp.

Cậu cầm di động lên nhìn, bỗng nhiên ngẩn ra, giao diện thay đổi rồi!

Sau đó nhìn lên con số "10" nho nhỏ ở góc trên bên phải màn hình, lại có chút bừng tỉnh, xem ra đây là hiệu ứng có được nhờ thăng cấp? Cậu lên tới cấp 10, nhưng cái gọi là "Trò chơi" này, cấp bậc căn bản có cũng là vô nghĩa, chả dùng để làm gì.

"Rốt cuộc có cái gì khác biệt?" Thời Sở cau mày vừa định mở phần giải thích trò chơi, lại thấy phía dưới có thêm một tiêu chí nhân vật nho nhỏ, tiện tay liền click vào.

Vừa mở ra, ngón tay cậu dừng lại.

Đây là...... danh sách thành viên tham gia trò chơi, trước kia chưa từng thấy xuất hiện. Trò chơi này không có ID, chỉ đánh số, số hiệu của cậu là 9, phía sau số hiệu là danh vọng hiện tại của cậu- "Bạch Y Hiệp Sĩ", cái tên này đang sáng lên, biểu hiện cấp bậc là 10, còn có một cột hiển thị chín ngàn bảy (9700), kèm hai chữ "Ẩn tàng", đại khái chỉ có cậu mới thấy được, chính là điểm hiệp nghĩa còn lại của cậu.

Sau đó, cậu nhìn lại thấy quá nhiều cái tên đã bị bôi xám, hơn nữa đã xám vĩnh viễn.

"Nguyên lai, ban đầu có một trăm người chơi sao." Thời Sở nhẹ nhàng nói.

Chỉ có những người thực sự bị bắt tham gia trò chơi, mới có thể biết cái trò chơi mạc danh kỳ diệu này có bao nhiêu nguy hiểm, một trăm số hiệu, rất nhiều đều dừng lại ở lúc ban đầu, số tên vẫn sáng còn lại chỉ có sáu cái.

Đánh số 14, Bạch Bào Tư Tế.

Đánh số 53, Giới Luật Thiền Sư.

Đánh số 57, Tinh Thần Chiến Sĩ.

Đánh số 72, Sâm Lâm Chi Tử.

Đánh số 99, Đồ Đằng Dũng Sĩ.

Cộng thêm Thời Sở là "Bạch Y Hiệp Sĩ", tổng cộng chỉ còn lại sáu người.

Lúc này Thời Sở chỉ muốn nói...... WTF! Phong cách vẽ này rõ ràng khác biệt quá lớn được không? Đây là trò chơi á? Pha trộn võ hiệp, tây huyễn, khoa học viễn tưởng...... Phong cách không thể hiểu được —— có điều, dựa vào điều này Thời Sở biết được, nguyên lai, cũng không phải chỉ có mình cậu giãy dụa trong một đám thế giới.

Cậu thở dài, rốt cuộc vẫn tính là may mắn đi? Ít nhất cậu không phải là một trong những người có tên bị bôi xám kia.

Nhìn xuống giải thích trò chơi, thế nhưng chỉ có một câu, "Chúc mừng ngài thuận lợi lên cấp, hiện tại ngài đã có thực lực nhất định để tiến vào thế giới ngẫu nhiên, cũng kích hoạt được cơ chế tổ đội, hoan nghênh trải nghiệm phiên bản mới nha! (*^__^*)"

...... Thời Sở nghĩ nghĩ, khuôn mặt tươi cười hiện ở phía sau kia kỳ thật rất thiếu đòn.

Đứng một hồi, cậu mở ra danh mục trao đổi như thường lệ.

"Đổi mười năm nội công." Cậu trực tiếp click vào lựa chọn trên cùng.

Mười năm nội công...... Hai ngàn điểm, trước đó còn dư bốn ngàn điểm phòng trường hợp nhiệm vụ chính thất bại sẽ bị yêu cầu khấu trừ điểm, còn có ba ngàn bảy trăm (3700) điểm có thể đổi.

Thời Sở híp mắt nhìn lại danh mục trao đổi, cậu đã đổi hết chỉ pháp, quyền pháp, chưởng pháp rồi, lúc này hợp ý cậu lại là một món đồ của Kỳ Môn, chính là Kỳ Môn binh khí...... Một cây quạt, đúng, cái này có vẻ hữu dụng, hơn nữa giá cũng rẻ.

"Mua xong [Ngân Diệp Phiến Quyết]* còn có thể mua thêm một cái ngọc cốt phiến**?"

(*Ngân Diệp Phiến Quyết: kiểu như 1 cái công thức quạt Ngân Diệp (lá bạc) đi

**: Ngọc cốt phiến: Quạt ngọc)

[Ngân Diệp Phiến Quyết] tốn bốn trăm (400) điểm hiệp nghĩa, quả thực cũng không đáng tiền, có điều Kỳ Môn binh khí vốn dĩ chả có mấy người thích, ngọc cốt phiến tốn ba trăm (300), vừa lúc còn dư lại đúng ba ngàn (3000), lướt danh mục một hồi, Thời Sở đơn giản đổi thêm một ngàn (1000) điểm lấy ít đồ dùng cùng dược vật dự phòng, tiện tay đổi một ít võ học bí tịch thô thiển rẻ bèo, điểm hiệp nghĩa vừa tới tay lại ào ào biến mất.

Số điểm hiệp nghĩa dư lại còn có sáu ngàn, cho nên không dám tiêu quá nhiều, phải tiết kiệm.

----

Lượn một vòng quanh cái rừng nhỏ, mới thuận lợi tìm được đường về ký túc xá.

Nhìn cái ký túc xá vừa quen thuộc vừa xa lạ, Thời Sở dừng lại một lát, xong mới chậm rãi lên lầu.

Còn chưa kịp đẩy cửa vào phòng, đã bị một cánh tay túm lấy, "Còn không mau đi! Tiết này là tiết của lão vu bà (phù thuỷ), bỏ điểm danh là cuối kỳ xong đời!"

Một đường chạy như bay, mấy anh em cùng phòng thuận miệng hỏi: "Lần này đi làm thêm thế nào?"

Thời Sở thực bình tĩnh mà thở dài, "Thất bại."

"Ha ha, bọn anh thấy chú giờ mới về, cũng đoán là thất bại rồi!"

"Buổi sáng đến lúc 5 rưỡi, mẹ nó làm bảy giờ một ngày mới cho 80......" Thời Sở quả thực đang chân chính than thở, làm công tám năm ở dị giới, thế éo nào lại chỉ cho ít điểm hiệp nghĩa như vậy, không thể bị bóc lột như thế được.

Ở thế giới kia ngây người tám năm, ở chỗ này...... Chỉ là tám giờ, đối với mấy anh em ở đây mà nói, Thời Sở chính là hơn 5 giờ sáng ra ngoài đi làm, sau đó lại trở về mà thôi, không có gì lạ. Thời Sở luôn cách mấy tháng, có lúc một hai tháng, có khi nửa năm —— bỗng nhiên muốn đi làm thêm, sau đó bị hiện thực đả kích quay về. Đối với mấy anh em cùng phòng, Thời Sở chỉ ra ngoài một buổi sáng, trên thực tế, đối với Thời Sở lại là một lần tám năm.

—-

Cậu chống tay, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thời tiết sáng sủa, đang vào tiết xuân, lớp học chỉ có nửa sĩ số đang ngủ gà ngủ gật.

Thời Sở híp mắt, sau khi thoát ra khỏi mấy thứ khẩn trương giết chóc kia, một chút yên lặng này dường như lại hết sức trân quý.

Ngoài cửa sổ, hai bên đường trồng toàn cây Hợp Hoan, bởi vì thời tiết dần nóng lên, cầu hoa màu hồng phấn đã lục tục lục tục leo lên đầu cành, gió nhẹ phất qua, lá cây vang lên rào rạt.

Bỗng nhiên có mấy người vừa nói vừa cười từ con đường bên kia đi tới, Thời Sở vừa lúc nhìn xuống, một người ở phía dưới cũng vừa lúc ngẩng đầu lên.

Làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy mình, dù sao khoảng cách xa như vậy, dựa vào nội công tinh vi cùng nhãn lực nhìn xa của Thời Sở lúc này, mới thấy rõ người tới, người kia không thể nào cũng thấy rõ mình được?

Vì thế, Thời Sở buông lo lắng, không kiêng nể gì quang minh chính đại mà nhìn.

Không sai, cậu biết người này, dù thời gian trôi qua —— ừm, hơn tám năm, cậu cũng sẽ không quên khuôn mặt kia.

Giống với Thời Sở, cái tên Trương Tông Thụy cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà đặt trên cái người cao lớn anh tuấn, mặt mày trong sáng kia, sẽ thấy... quang minh chính đại kiên cường chính trực, chẳng hiểu làm sao lại thập phần thích hợp. Hắn cũng không giống như Thời Sở trắng nõn, thanh tú, văn nhã, thẹn thùng. Chỉ cần lần đầu tiên nhìn thấy Thời Sở, khó tránh khỏi sẽ đối với cậu sinh ra loại ấn tượng như vậy, tuy rằng Thời Sở cao gầy thon dài, nhưng không đủ cường tráng, mi thanh mục tú, lại hay mỉm cười thẹn thùng, thật sự là chẳng có mấy khí tràng (kiểu sức mạnh khí chất).

Thời Sở cũng tưởng tượng, nếu mình có được bộ dáng của Trương Tông Thụy, hoàn thành nhiệm vụ sẽ dễ hơn rất nhiều, không phải vừa nhìn hắn là thấy ngay gương mặt đại hiệp mày kiếm mắt sáng sao?

Lúc này, Trương Tông Thụy mặc một bộ đồ thể thao, trên tay cầm bóng rổ, đại khái muốn tới sân bóng rổ, chỉ cần chỗ nào có hắn, mấy thanh niên trẻ tuổi cao lớn, tinh thần bồng bột phấn chấn bên cạnh lập tức bị phai nhạt tới không còn chút hào quang nào.

Oh. Hắn vẫn đẹp trai như vậy. Thời Sở cảm thán.

Chia tay đã...bao nhiêu năm rồi nhỉ? Thời Sở vậy mà chẳng nhớ rõ, đối với Trương Tông Thụy có lẽ mới hơn hai năm? Nhưng đối với Thời Sở, chắc cũng hơn trăm năm rồi, mấy thứ lưu luyến thương tâm hậm hực lúc mới chia tay sớm đã không còn, hiện giờ nhìn Trương Tông Thụy, chỉ thấy tâm như chỉ thuỷ (tâm như mặt nước tĩnh lặng).

Lại nói tiếp, Thời Sở cũng thuộc dạng hài tử không nghe lời, yêu sớm, trước khi bị phụ huynh cùng lão sư phát hiện đại sự "Đồng tính yêu sớm", cậu cùng Trương Tông Thụy thời điểm cao trào nhất, ở trong lớp đều hận không thể dính chặt vào nhau, hết lần này tới lần khác mọi người chỉ cho là hai người chơi thân, không phải chơi thân mà là thân mật... đến say đắm.

Từ lớp bảy tới lớp mười một, bốn năm yêu nhau, thẳng đến lớp mười hai chia tay.

Khéo thay, lại học chung cùng một trường đại học.

Bốn năm yêu, Thời Sở nghĩ ít nhiều cũng phải mất thêm bốn năm mới quên được, may mắn là hiện tại cậu đã quên.

Thế giới này thật an tĩnh, luôn khiến Thời Sở vô cùng lưu luyến, nếu không bắt buộc, cậu thật sự cũng không muốn đi qua thế giới nào khác, đặc biệt mấy thế giới kia lại thường có nguy hiểm rình rập không thể lường trước.

Chỉ nhìn vào danh sách người tham gia, một trăm người, hiện tại còn lại chỉ có sáu người, thấy được tỉ lệ tử vong cao cỡ nào. Hơn nữa ngay từ đầu Thời Sở cũng nhận được một lưu ý, một khi chết tại những dị giới xuyên qua đó, chính là bỏ mạng thực sự, nói cách khác, tại thế giới thực, người kia sẽ mất tích, không bao giờ gặp lại.

Cho nên, kiểu sinh hoạt vườn trường bình tĩnh như thế này, thật sự làm Thời Sở cảm thấy an tâm lại thoải mái.

"Thời Sở, đi ăn cơm không?" Mới vừa tan học, đám anh em thân thiết lại tới, cười hì hì nói.

Kỳ thật ở trường học, nhân duyên của Thời Sở tính ra không tệ, bởi vì bộ dáng thanh tú thẹn thùng của cậu thực sự không ai giận được, ngày thường lại luôn tươi cười, càng thêm ấm áp, tính tình dễ gần. Cả đám ở chung một phòng ký túc sáu người, cảm tình tốt, người vừa nói là lão tam ở ký túc, tên Tề Kiến Quốc, người phương Bắc, vô cùng nhiệt tình hào sảng.

"Chiều nay không có lớp, lão lục, có muốn đi luyện tập bơi lội không?" Người vừa mở miệng hỏi đeo kính, tên Lữ Xuân Minh, người Phúc Kiến, nói chuyện đặc giọng địa phương, đừng nhìn cái đầu nhỏ với khuôn mặt nổi mụn của hắn mà tưởng trẻ nhất, trên thực tế hắn chính là lão đại ký túc xá, ừm, dựa theo tuổi tác.

"A đúng, tháng sau phải đi thi đấu tại đại hội thể thao." Tề Kiến Quốc nhớ ra: "Thật là nhanh a."

Thời Sở lúc này mới sực nhớ: "Đúng vậy, không sai."

...... Trên thực tế, thời gian qua lâu lắm rồi làm cậu đã sớm quên đến không còn một mảnh a!

Với cậu mà nói —— thật sự lâu lắm lắm lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro